GỬI QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI VÀO BIỂN CẢ

Diệp Đình Viễn lẻ loi chống nạng quay trở về nơi được sắp xếp ở tạm.

Cả đêm, anh lăn qua lộn lại không ngủ được, thật vất vả rốt cuộc mới chìm vào giấc ngủ lại bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh.

Anh mơ thấy Nhiếp Nguyên uống say còn Huyên Huyên cả người toàn vết thương trốn trong một góc, cô giáo Trương ôm Huyên Huyên khóc hỏi anh: Đình Viễn, cô không phải đem Huyên Huyên nhờ cậy vào em rồi sao, tại sao lại thế này? Bà nội ở bên cạnh mắng anh: Đình Viễn, làm người phải hiểu được tri ân báo đáp, cô Trương chính là người cứu mạng con...

Diệp Đình Viễn tỉnh lại, đau khổ nắm tóc, hai mắt đỏ bừng, nhưng anh chẳng qua cũng chỉ là học sinh trung học, anh có thể làm được gì?

Báo cảnh sát? Sẽ bị Nhiếp Nguyên đuổi đi.

Báo thầy cô? Thái độ của cô chủ nhiệm đã rất rõ ràng.

Nếu không mang Huyên Huyên bỏ đi?

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Diệp Đình Viễn, anh lại lắc đầu. Không được, đừng nói là phạm pháp, anh chỉ là một học sinh ngoại trừ đi học cái gì anh cũng không biết, hiện tại anh đều dựa vào phí sinh hoạt ít ỏi để duy trì cuộc sống, muốn dẫn môt cô bé tám tuổi chạy trốn anh có thể nuôi được cô sao? Huyên Huyên đi theo anh chỉ có thể chịu khổ sở vất vả.

Cả ngày, Diệp Đình Viễn đều tâm thần không yên, lo âu bất an, nghĩ đến Huyên Huyên hôm nay có phải chịu khổ hay không.

Ngày hôm sau, Diệp Đình Viễn tan học lập tức đến nhà họ Đặng.

Lần này anh gặp được Nhiếp Nguyên, chất vấn ông ta vì sao lại muốn đánh Huyên Huyên nhưng Nhiếp Nguyên căn bản không thừa nhận, chỉ nói trẻ con ham chơi là tự cô va quệt đâu đó. Diệp Đình Viễn tức giận không nói nên lời nhưng anh vẫn không dám chọc giận ông ta, sợ ông ta đem lửa giận phát tiết lên người Huyên Huyên.

Anh chỉ có thể mỗi ngày chạy tới nhà họ Đặng để mắt đến Nhiếp Tử Huyên, ngộ nhỡ Nhiếp Nguyên lại uống rượu say khướt anh còn có thể ngăn chặn. Tiết tự học buổi tối anh cũng không tham gia, đi học luôn luôn thất thần, hết tiết học lại nằm bò ra ngủ, bộ dáng luôn trong trạng thái không phấn chấn. Chủ nhiệm lớp nhìn không được, tìm cơ hội gọi anh qua nói cho anh biết người thân qua đời đối với anh là một chuyện đả kích lớn nhưng anh phải tiếp tục đứng lên...

Diệp Đình Viễn trong miệng đáp lời nhưng trong lòng lại nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Anh nơm nớp lo sợ, anh lo Nhiếp Nguyên sẽ đột nhiên nổi điên nếu mình không ở đó.

Nhiếp Tử Huyên thật ra lại rất vui, mỗi ngày đều đứng ở cửa nhà họ Đặng chờ anh. Vừa nhìn thấy anh đến cô sẽ vui vẻ mà nói: "Anh ơi, anh đã đến rồi."

Giống như việc đáng giá duy nhất mà cô chờ mong mỗi ngày chính là việc Diệp Đình Viễn tới.

Diệp Đình Viễn ở cùng cô, dạy cô làm bài tập về nhà, ngâm nga bài tập làm văn cho cô nghe, ngay cả việc xin chữ ký ba mẹ trên vở bài tập cũng đều là anh ký tên.

Một trận này phát sinh đối với hai người mà nói đều quá mức nặng nề. Diệp Đình Viễn cố ý hỏi: "Huyên Huyên, cô giáo mà hỏi Diệp Đình Viễn là ai em sẽ nói thế nào, cũng đâu phải là cùng một họ?"

"Em nói đây là anh của em, anh ấy là người anh tốt nhất." Nhiếp Tử Huyên nói như chuyện đương nhiên.

Tốt nhất? Trong lòng Diệp Đình Viễn cười khổ, anh nào có xứng với từ "nhất" này. Anh chẳng thể giúp cô được cái gì, cũng không thể bảo vệ được cho cô.

Làm xong bài tập, cả hai thỉnh thoảng sẽ đi dạo quanh nhà họ Đặng.

Thời tiết rất đẹp, phía chân trời mây hồng rực rỡ từng đám mây lớn màu sắc tuyệt đẹp, trời chiều chiếu rọi lên khuôn mặt tươi cười của Nhiếp Tử Huyên xán lạn không tì vết, ánh mặt trời chiếu đến cũng làm vết bầm tím của cô trở nên rõ ràng hơn. Cô nói do cô không cẩn thận nên va chạm vào, nhưng có ai biết vết tích này là do Nhiếp Nguyên tạo thành.

Diệp Đình Viễn ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn những vệt xanh tím nho nhỏ kia hỏi: "Đau không Huyên Huyên?"

"Không đau." Nhiếp Tử Huyên lắc đầu, sợ anh không tin cô lại trịnh trọng nói: "Thật sự không đau."

Cô vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, Diệp Đình Viễn cũng cố gắng nặn ra chút nụ cười muốn để cho cô vui vẻ, lại cảm thấy kéo khoé miệng cũng trở nên đặc biệt khó khăn. Anh muốn sờ lên vết bầm tím một chút nhưng lại sợ làm cô đau, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thổi hơi, giống như khi còn nhỏ anh bị té ngã bà nội sẽ ôm anh thổi một hơi như vậy anh sẽ không đau nữa.

Nhiếp Tử Huyên nở nụ cười nói: "Nếu như anh luôn luôn ở chỗ này thì tốt."

Diệp Đình Viễn không nói chuyện, chỉ đau lòng nhìn cô. Vành mắt Nhiếp Tử Huyên bỗng dưng đỏ lên, duỗi tay ôm lấy anh có chút nghẹn ngào nói: "Anh ơi, sau này anh lớn lên anh đưa em đi được không?"

Cô giống như chốt mở vòi nước, lại biến trở thành Huyên Huyên dũng cảm trước kia, cô nói mình không muốn ở nhà họ Đặng, cô nói cô cùng với Đặng Tùng Tiều không hoà hợp, Đặng Văn đối xử với cô hờ hững. Ngay cả người thân duy nhất là ba cũng không để ý đến cô, uống rượu xong sẽ tức giận lung tung còn sẽ đánh người... Cô cảm thấy rất cô đơn, cảm thấy mình rất dư thừa, căn bản không thuộc về nơi này.

"Nhưng nếu em đi cùng anh, em sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở." Diệp Đình Viễn chua xót mà nói.

"Thì có sao chứ?" Nhiếp Tử Huyên khờ dại nói.

Sự tín nhiệm trong mắt cô làm anh đau lòng, Diệp Đình Viễn vẫn rất do dự, có đôi khi anh thật sự muốn theo Huyên Huyên chạy đi, muốn bảo vệ Huyên Huyên nhưng lại sợ chính mình làm cô chịu khổ.

Mấy ngày nay, anh đến nhà họ Đặng ở cạnh Huyên Huyên, Nhiếp Nguyên có đôi khi sẽ cười chào hỏi với anh, có đôi khi nhìn thấy anh mặt lại không có biểu tình gì, có nhiều lúc không nói một lời vẻ mặt không kiên nhẫn đi lên lầu. Diệp Đình Viễn có thể cảm giác được, Nhiếp Nguyên càng ngày càng không kiên nhẫn, đến ngay cả người mẹ của Đặng Tùng Tiều là Đặng Văn luôn không nhìn thấy bóng dáng đâu lúc nhìn thấy anh cũng theo bản năng nhăn mày lại.

Bọn họ không muốn nhìn thấy anh nhưng đều vẫn đang cố nhẫn nại, Diệp Đình Viễn biết chứ, nhưng anh lại không tìm ra biện pháp nào tốt hơn chỉ có thể mỗi ngày ngây ngốc ở đây mà bảo vệ Huyên Huyên. Ngày ngày trôi qua trong hoảng sợ lo lắng, nhưng anh không ngờ tới cứ như vậy anh cũng không thể bảo vệ cho Huyên Huyên được.

Hôm nay anh đến nhà họ Đặng muộn chỉ vì bị cô giáo gọi đi hỗ trợ.

Cửa lớn biệt thự nhà họ Đặng đã khoá trái chặt chẽ, người làm lại nói hôm nay đã quá muộn không tiếp khách. Diệp Đình Viễn vốn dĩ sẽ đi lại mở hồ nghe được tiếng ôn ào truyền ra từ bên trong.

"Làm sao vậy?"

"Nhiếp tiên sinh hôm nay có uống chút rượu, nghĩ rằng Tử Huyên không làm bài tập tốt." Người làm xấu hổ nói.

Rượu? Diệp Đình Viễn thần kinh căng chặt, Nhiếp Nguyên mỗi lần uống rượu xong sẽ nổi điên! Anh cũng không màng người làm ngăn cản, vội vàng chạy vọt vào, quả nhiên nghe thấy phòng bên trong có tiếng khóc của bé gái.

Là Huyên Huyên!

"Mở cửa! Mở cửa!" Diệp Đình Viễn điên cuồng gõ cửa.

Không ai đi ra mở nhưng lại có thể nghe thấy thứ gì đó nặng nề nện vào cửa phát ra tiếng động lớn, còn Nhiếp Nguyên đang mở hồ phát ra tiếng rống giận không rõ.

"Diệp Đình Viễn? Mày thế nào lại tới đây! Xéo! Cút đi cho ông!"

"Nhiếp Nguyên! Ông không được đánh Huyên Huyên!"

"Ông dạy dỗ con gái ông, liên quan gì tới mày?"

"Nó làm bài tập không tốt, ông đây đánh nó vài cái để cho nó làm bài tốt hơn không được sao?"

Tiếng mắng chửi cùng tiếng đồ vật đập vỡ truyền đến, còn có thể nghe thấy tiếng khóc rống sợ hãi của Huyên Huyên, một tiếng lại một tiếng hô -----

"Anh ơi! Anh!"

"Ba ơi, con sai rồi, con sẽ làm bài tập thật tốt..."

Diệp Đình Viễn nghe thấy vậy trái tim gần như muốn tan nát, hai mắt đỏ bừng toàn thân phát run. Ông ta đang đánh Huyên Huyên, gã điên đó đang đánh Huyên Huyên.

Anh cảm thấy được căn bản không phải do Huyên Huyên làm bài tập không tốt mà là do Nhiếp Nguyên vừa uống rượu xong ông ta không khống chế được chính mình, ông ta sẽ đánh người. Anh muốn cứu cô, muốn phá cửa đi vào nhưng cửa vẫn không một chút sứt mẻ.

"Mở cửa, tôi cầu xin chị đấy, chị mau mở cửa giúp tôi." Diệp Đình Viễn gần như muốn quỳ xuống trước mặt người làm.

"Ầy, bạn học này, cậu đừng làm khó tôi như vậy. Nhiếp tiên sinh là do uống nhiều rượu chút, có chút xúc động muốn giáo dục con cái..."

"Chị cũng có con cái, chị cũng sẽ giáo dục con vậy sao? Van cầu chị, cầu xin chị giúp Huyên Huyên..."

Người làm bị lời nói làm cho á khẩu không trả lời được, thế nhưng cái gì cũng không làm, áy náy nhìn anh một cái rồi tránh đi.

Không ai giúp anh, mọi người đều biết Nhiếp Nguyên bạo hành tàn ác nhưng đều làm bộ như không nhìn thấy, không nghe thấy. Diệp Đình Viễn tuyệt vọng, hoá ra Huyên Huyên đều trải qua cuộc sống như vậy trong thời gian qua, trên người cô thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vết thâm tím hoá ra nguyên từ đây mà ra.

Náo loạn đến hơn nửa đêm mới nghe được một câu ai đó nói "Muốn nổi điên thì đi ra ngoài", trong phòng mới ngừng yên tĩnh, dần dần không còn tiếng động, chỉ nghe được tiếng hơi hơi nức nở.

Diệp Đình Viễn ngồi phịch ngoài cửa, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy hận như vậy, hận vì mình bất lực, hận chính mình vô dụng đến thế.

Anh đứng lên, không dám phát ra tiếng. Vừa rồi Nhiếp Nguyên cảnh cáo anh, nếu anh còn náo loạn nữa ông ta sẽ đánh chết Huyên Huyên. Bọn họ dường như đều quên ngoài cửa còn có người, cũng không có ai để anh vào mắt. Diệp Đình Viễn cố sức chống nạng đứng dậy đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng trên lầu, cũng không biết gian phòng nào là của Huyên Huyên.

Không biết mưa rơi tự khi nào, không đặc biệt lớn chỉ tí ta tí tách, rơi trên người có chút lạnh, cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ đi đến từng lỗ chân lông khiến anh nổi da gà, tựa như một đêm sởn tóc gáy, thật lạnh.

Nhiếp Tử Huyên xuất hiện, đứng phía trước cửa sổ, bi thương mà nhìn anh. Môi cô mấp máy không tiếng dộng tựa hồ như muốn nói: Anh trở về đi.

Diệp Đình Viễn nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt không khống chế được chảy ra.

Hai người cũng không dám phát ra tiếng động, như sợ đánh thức con ác ma vừa mới ngừng nghỉ này, sợ ông ta lại nổi điên.

Đi ngủ đi. Diệp Đình Viễn cũng không tiếng động đáp lại cô.

Nhiếp Tử Huyên lắc đầu, rón ra rón rén từ trên lầu hai ném xuống một chiếc ô che mưa, ánh mắt kiên định nói: Anh về nhà đi.

Diệp Đình Viễn vẫn lắc đầu, so với cô càng kiên định hơn.

Nhiếp Tử Huyên không nói nữa, nước mắt không báo trước mà rơi xuống. Vết thương bị đánh đã được xử lý sạch sẽ, cô thay một thân váy ngủ có in hình con cá voi xanh, mái tóc ngoan ngoãn rối tung ở bên tai. Mái tóc dài qua vai, rất xinh xắn cũng rất đáng yêu tựa như một con búp bê vải ngoan ngoãn.

Nhưng ánh mắt cô lúc này rất bi thương cũng rất tuyệt vọng.

Mưa vẫn rơi càng lúc càng lớn hơn, Diệp Đình Viễn không bung dù mặc cho giá lạnh xâm nhập. Anh phải nhớ kỹ cơn lạnh lẽo này, so với lúc cô Trương nằm ở đó che chở cho anh còn lạnh lẽo cứng ngắc hơn.

Trời mưa cả đêm, Diệp Đình Viễn cũng ở dưới lầu cả đêm trước sau không rời đi. Lúc sau, Nhiếp Tử Huyên chống đỡ không được dựa vào phía trước cửa sổ ngủ quên.

Diệp Đình Viễn ngẩn người nhìn cô, có chút ngốc. Anh nhớ tới rất nhiều việc, nhớ tới cô Trương trước khi mất đã đem Huyên Huyên giao cho anh. Cô Trương nói đúng, Nhiếp Nguyên thật sự là kẻ điên. Anh nhớ tới lời bà nội nói, bà nội bảo anh làm người phải biết tri ân báo đáp. Cuối cùng trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô Trương ở gian ngoài xào rau, mùi hương nhẹ nhàng bay tới, anh ở bên trong giúp cô ấy sửa bài thi, Huyên Huyên ngồi bên cạnh nháo.

Sách bạc biến mất giội hương trà, lúc đó chỉ nghĩ chuyện tầm thường (*). Diệp Đình Viễn nhớ câu thơ mà mình đã từng đọc qua trước đây nhẹ nhàng lắc đầu, lúc ấy chỉ xem là chuyện tầm thường.

(*) Câu đầy đủ: Ai niệm gió tây một mình mát, tiêu tiêu lá vàng bên ô cửa, trầm tư chuyện cũ lập tà dương.

Chợp mắt ngủ gật sau cơn say, sách bạc biến mất giội hương trà, lúc đó chỉ nghĩ chuyện tầm thường

Dịch: Gió thu thổi se lạnh ai đoái hoài cảm giác cô đơn. Ngắm nhìn những chiếc lá vàng rung rinh bên ô cửa sổ, dứng dưới ánh tà dương mà hồi tưởng về quá khứ.

Chợp mắt sau cơn say, ngày xuân tốt lành, chơi cờ đánh bạc trong quán rượu, trà dư tửu hậu, quần áo phấp phới, những chuyện bình thường xưa nay không còn như mình mong muốn.

Bài thơ này được Nạp Lan Tính Đức (1 thi nhân thời nhà Thanh) viết để tưởng nhớ về người vợ quá cố của mình là Lô thị. Ý của câu này chỉ việc những chuyện mà chúng ta vẫn nghĩ là tầm thường luôn diễn ra hàng ngày rồi đến lúc sẽ không còn nữa. Hãy trân trọng khoảng khắc, trân trọng những người trước mắt, điều đó rất đáng quý.

Đêm đã khuya, thẳng đến khi Diệp Đình Viễn kiệt sức ngồi xuống, dựa trên đầu gối ngủ chốc lát.

Anh mơ một giấc mơ, rất ngắn nhưng rất đẹp. Trong giấc mơ, anh mơ thấy cơn mưa đem thành Lộc An biến thành đại dương mênh mông, anh biến thành một con cá lớn xuyên qua lớp kính mỏng manh, mang Huyên Huyên rời đi.

Đại dương một màu xanh biếc rất đẹp, anh cũng một màu xanh biếc, cảm giác tựa như đôi cánh, có thể mang Huyên Huyên cùng nhau bay đi.

Tỉnh mộng, Diệp Đình Viễn nhìn thấy cơn mưa đã tạnh, mặt trời cũng đã ló rạng, bầu trời trong xanh.

Diệp Đình Viễn nhìn thấy trên lưng Đặng Tùng Tiều đeo cặp sách được tài xế đưa đến trường, Đặng Văn ngáp một cái thật dài lên xe rời đi. Hoá ra đêm qua bọn họ vốn dĩ đều ở đây nhưng không ai nói một câu, cho dù ngăn cản một chút cũng không.

Bọn họ đều đi rồi, Nhiếp Tử Huyên mới chạy đến nói: "Anh ơi, dì nói mặt em khó coi, hôm nay không cần phải đi học."

Khoé miệng cô nứt ra, vết sưng đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn tan ra, mơ hồ có thể thấy được năm dấu ngón tay in trên đó. Trên cánh tay cũng có nhiều vết lằn roi, đều đã được bôi thuốc qua.

Diệp Đình Viễn run tay nhẹ nhàng chạm lên má cô hỏi: "Đau không?"

Nhiếp Tử Huyên lắc đầu.

"Vì sao tối qua ba em đánh em?"

"Ông ấy nói em làm bài tập không tốt làm ông ấy mất mặt. Ông ấy uống rượu say là cứ như vậy, rất hay tức giận còn đánh người nữa." Nhiếp Tử Huyên dường như không muốn nói đến vấn đề này, đổi chủ đề có chút trách cứ nói: "Sao tối qua anh không bung dù, đều bị xối ướt rồi?"

Cô giục anh mau trở về, anh còn phải đi học, Diệp Đình Viễn lắc đầu: "Không đi, hôm nay anh ở cùng em."

Nhiếp Tử Huyên mắt sáng rực lên một chút, vươn tay ôm chặt lấy anh không nói gì.

Nhiếp Tử Huyên mang Diệp Đình Viễn đi dạo quanh nhà họ Đặng. Nhà họ Đặng thật sự rất lớn tựa như một trang viên. Ngoại trừ ba toà biệt thự, những thứ khác cái gì cần có cũng đều có. Còn có công viên mô phỏng theo phong cách Disney, hình dáng giống như một toà lâu đài, bên trong có cầu trượt, xích đu,... mà trẻ con đều thích.

Diệp Đình Viễn nhìn thấy Nhiếp Tử Huyên leo lên leo xuống, anh nghĩ thầm nếu như ba cô đối xử với cô thật tốt vậy chẳng phải cô ở chỗ này sẽ thật sự giống như một cô công chúa sao.

Nhiếp Tử Huyên đứng từ phía trên cầu trượt nhìn anh mỉm cười, thét chói tai trượt xuống dưới. Diệp Đình Viễn biết rõ Huyên Huyên hiện tại không vui vẻ nhưng cô đang cố gắng giả bộ vui vẻ muốn để anh yên tâm, cho nên cô chỉ có thể giả bộ làm ra bộ dáng vui vẻ như vậy.

Chơi mệt, Nhiếp Tử Huyên lại chạy tới chơi xích đu, Diệp Đình Viễn đẩy cô lên, nhìn cô bay lên cao phát ra tiếng cười lanh lảnh.

Cô chơi đủ rồi, Diệp Đình Viễn cũng cùng cô ngồi lên xích đu, chậm rì rì mà lắc lư. Anh nói: "Huyên Huyên, tối qua anh mơ một giấc mơ, anh mơ thấy anh biến thành một con cá rất lớn."

"Oa!" Nhiếp Tử Huyên mở to hai mắt, tưởng tượng đến hình ảnh kia hỏi: "Còn em thì sao, em là gì?"

"Em là một con chim nhỏ ngủ trên đỉnh đầu anh."

Diệp Đình Viễn cùng cô nói lại giấc mơ tối hôm qua, mưa vẫn rơi đem thành Lộc An biến thành đại dương xanh biếc. Anh biến thành một con cá lớn phá song cửa sổ mang cô rời đi. Cô biến thành một con chim nhỏ đậu trên đỉnh đầu anh. Anh vẫn bơi vẫn bơi cho đến khi bơi ra khỏi mặt biển, bay thẳng lên bầu trời đêm. Bầu trời đêm cũng một màu xanh biếc, còn cô có đôi khi ngủ trên đầu anh, có đôi khi bay bên cạnh anh...

"Đẹp quá, em rất thích giấc mơ này." Nhiếp Tử Huyên nghiêm túc nghe, lại có chút không tin được hỏi lại: "Anh ơi, em thật sự có thể bay sao?"

"Có thể, Huyên Huyên đương nhiên có thể bay." Hai mắt Diệp Đình Viễn đã ươn ướt: "Huyên Huyên muốn bay đến nơi nào thì bay đến nơi đó, muốn bay bao lâu đều được."

"Vậy có thể bay đi tìm mẹ không?" Nhiếp Tử Huyên lại hỏi.

Diệp Đình Viễn không biết phải trả lời thế nào, đau lòng nhìn cô, trong mắt tất cả đều là nỗi bi thương.

Nhiếp Tử Huyên cũng cảm thấy vấn đề mình hỏi thật ngu ngốc, cười cười, trong mắt là vẻ chua xót không phù hợp với lứa tuổi. Cô cúi đầu: "Nếu có thể bay đi thật xa thì tốt."

Cô mở hai tay: "Em muốn bay, bay đi thật xa."

Trong mắt cô ánh lên niềm khát vọng, nhưng cô chỉ là một cô bé bình thường cũng không có cánh.

Diệp Đình Viễn ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt cô dịu dàng hỏi: "Huyên Huyên, em có muốn ở lại đây không."

Nơi này thật sự rất xa hoa, có tài xế đưa đón, có người chuẩn bị ba bữa một ngày, định kỳ lại có gia sư tới đây dạy học, còn có các thầy cô dạy cô vẽ tranh học các loại nhạc cụ. Nhiếp Tử Huyên trầm mặc chốc lát vẫn kiên định lắc đầu, giống như nghĩ đến gì đó, vành mắt không tự giác đỏ lên.

Cô nhỏ giọng nói: "Em sợ ba."

Diệp Đình Viễn duỗi tay ôm lấy cô, nói: "Vậy chúng ta đi khỏi chỗ này, được không?"

Cùng nhau tự do làm con cá lớn, chim nhỏ, tự do giống như trong giấc mộng kia, từ nay phiêu bạt biển trời.

_Hết chương 5_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi