GỬI QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI


Mạnh Hoài Trạch không ngờ rằng sẽ như vậy, kinh ngạc nói:
"Thần cũng sẽ chết sao?"
"Đương nhiên rồi." – Tuyết Chiêu đáp.
"Nhưng tôn thần thì khác, tuổi thọ của họ ngang với đất trời."
Mạnh Hoài Trạch nhíu mày:
"Vậy thì tại sao..."
Giọng nói của Tuyết Chiêu nhỏ đi, đáp:
"Tim thần của Nguyên Lê thiên tôn bị hủy, bị hai vị thiên tôn còn lại hiệp lực gi ết chết rồi."
Mạnh Hoài Trạch và A Phi trợn tròn mắt, kinh ngạc nói:
"Cái gì!"
Tuyết Chiêu được hưởng ứng nên hơi hăng, hài lòng bởi phản ứng đứng hình của một người một yêu trước mặt, những kiêng dè trước đó cũng quên bẵng đi.

Miệng tuôn như thác, nói hết tất cả mọi thứ mình biết được ra.

"Yêu tinh thường đều tu luyện thành hình, giống như A Phi vậy, nhưng có người á...thì giống ta này, do chính cha mẹ ta sinh ra ta, nhưng còn có một loại yêu thú rất lợi hại, chúng được hóa thành từ thời kỳ hỗn độn giống như thần vậy, vừa xuất hiện là đã rất hùng mạnh rồi, hơn nữa lại còn rất rất xấu xa." – Tuyết Chiêu kể.
"Cha ta nói, nếu mặc bọn chúng trưởng thành, không giế t chết bọn yêu thú này từ khi chúng vừa mới xuất hiện như vậy thì sau này có thể chúng còn mạnh hơn cả thần nữa."
"Cho nên, trước giờ cứ phát hiện ra chọn yêu thú này là sẽ chém giết chúng ngay lập tức, nhưng Nguyên Lê thiên tôn chẳng những không giết chúng, còn lén mở ra một nơi để nuôi chúng ở đó nữa."
A Phi thắc mắc hỏi:
"Sao ngài ấy lại làm như vậy?"
"Mọi người đều nói rằng tim thần của Nguyên Lê thiên tôn đã bị hủy, nên sinh ra ác niệm, muốn lật đổ trời đất để một mình nắm giữ quyền lực của lục giới.


Nhưng bởi vì Huyền Minh thiên tôn và Linh Chân thiên tôn vẫn còn đó nên ngài ấy không thể muốn làm gì thì làm, vậy nên mới nuôi yêu thú, đến lúc đó cho dù hai vị thiên tôn có hợp sức lại thì cũng không thể nào cản thở ngài ấy nữa rồi.

Huyền Minh thiên tôn và Linh Chân thiên tôn không còn cách nào khác, phải dốc hết toàn lực mới liên thủ giế t chết được Nguyên Lê thiên tôn, hủy diệt toàn bộ yêu thú ở Dung Uyên, trả giá đắt lắm đấy."
Thần mà Mạnh Hoài Trạch nghe được từ trong truyền thuyết đều vô dục vô cầu, không có bất cứ lòng tham hay cái ác nào cả, chàng không dám tin nói:
"Thần cũng có ác niệm và lòng tham sao?"
Tuyết Chiêu gật đầu, rồi vội lắc đầu ngay sau đó, nói:
"Đây là cha ta nói với ta, nhưng mẹ ta nói ông ấy nói bừa, tất cả yêu quái trong yêu giới đều nói như vậy thì mẹ ta liền nói chúng đang nói láo."
Tuyết Chiêu gãi bụng:
"Mẹ ta nói, Nguyên Lê thiên tôn là vị thần tốt nhất trên thế gian này."
Mẹ ngươi nói? Mạnh Hoài Trạch thầm hoài nghi, mẹ ngươi còn nói ngươi là yêu quái đẹp nhất trên thế gian này kìa.
A Phi thì giống như hơi ngây ra, hỏi:
"Tại sao?"
"Mẹ ta nói, Nguyên Lê thiên tôn muốn lục giới có trật tự của nó, cố gắng cho tất cả đều có địa vị của mình, cả yêu ma cũng có được vị trí của nó, tất cả yêu ma đều nên cảm kích ngài ấy, nhưng sinh linh trên thế gian này, bất kể là yêu ma hay nhân thần, đa số đều là những kẻ vô lương tâm, còn chưa quá nghìn năm đã quên hết tất cả những điểm tốt của Nguyên Lê thiên tôn, còn chửi rủa bôi nhọ ngài."
"Nhưng mà" – A Phi cau mày lại nói nhỏ.
"Sao mẹ ngươi biết được Nguyên Lê thiên tôn là vị thần như thế nào chứ?"
"Mẹ ta nói bà đã từng gặp Nguyên Lê thiên tôn, bọn ta là nhưng yêu tinh rất rất rất nhỏ bé, nhưng chẳng những thiên tôn không xem thường bà, còn đối xử rất tốt với bà nữa."
Tuyết Chiêu nói:
"Mẹ ta nói, cho dù những sinh linh khác truyền tai thế nào trong lục giới, bà ấy cũng đều sẽ không tin đâu, bà ấy chỉ tin những gì bà ấy gặp mà thôi.


Sau đó cha ta còn chê mẹ nói bậy, họ còn cãi nhau một trận, cuối cùng là đánh sập cả nửa đỉnh núi luôn."
A Phi rụt vai lại:
"Cha ngươi hung dữ quá."
"Là mẹ ta vứt cha ta lên làm sập đỉnh núi đó."
A Phi đổi lại:
"Mẹ ngươi dữ quá."
Mạnh Hoài Trạch quay đầu đi nhìn về phía núi Xuyên Cơ, trong lúc họ đang trò chuyện trời mưa đã nhỏ hơn một chút, từ màn mưa mịt mờ đã trở thành những giọt mưa li ti bay trong gió.
Câu chuyện mà Tuyết Chiêu kể, những vị thần tôn quý hóa ra từ thời hỗn độn và cả những quái thú độc ác đều cách chàng quá xa quá xa rồi.

Đó là một câu chuyện xa xăm dài đằng đẵng, thậm chí có thể nói là một câu chuyện thời không xưa cổ.

Chàng chẳng qua chỉ là con người, mấy chục năm qua đi thì sẽ già đi, chết đi, biến mất khỏi thế gian này.

Cuộc đời của chàng với câu chuyện ấy, với những người trong câu chuyện ấy chỉ là trong một thoáng mà thôi.

Mà đời này của chàng gặp phải những yêu quái kia thôi đã khó tin vô cùng rồi, những truyền kỳ từ thời xa xưa đến nay lại càng không liên quan gì đến chàng, chàng cũng không cách nào tưởng tượng được.
Suy nghĩ lớn nhất của chàng bây giờ chẳng qua chỉ là đợi Ô Nhạc trở về.
Núi Xuyên Cơ.
Núi Xuyên Cơ không phải chỉ một ngọn núi, mà nó là một dãy núi nối nhau kéo dài hơn trăm dặm, rất nhiều ngọn núi cao chót vót hiểm trở bởi những mỏm đá lởm chởm, trùng điệp nối dài lên nhau.


Ngày thường Mạnh Hoài Trạch lên núi Xuyên Cơ hái thuốc cũng chỉ là đi leo những ngọn núi vùng ven dãy núi ấy nhất, sâu vào trong nữa thì cực ít có người làm được.

Ô Nhạc đáp xuống ngọn núi mà A Phi nói đến, ở đây đã khác đi so với lần đầu mà hắn đến cách đây không lâu, không gian tản ra yêu khí nhàn nhạt, bọn tiểu yêu có lẽ không cảm nhận được rõ, với tu vi này rồi thì Ô Nhạc nhạy cảm vô cùng với những yêu khí của bọn yêu quái khác.
Hắn đi vòng quanh núi, cuối cùng cũng tìm được hang núi mà A Phi nhắc đến.
Ô Nhạc đi về phía đó, tiện tay cứu một con tước tinh mắc kẹt ở kẽ đá bên ngoài hang động.
Mình tiểu tước tinh đầy thương tích, nhưng cũng may mà mắc kẹt lại ở kẽ đá mới không bị yêu khí kia hút vào và nuốt chửng.

Nó rơi xuống đất nhìn Ô Nhạc, đôi cánh run rẩy, Ô Nhạc tùy ý chỉ về phía hang động tối đen ấy, hỏi:
"Ở trong đây sao?"
Tiểu tước tinh gật đầu, Ô Nhạc cất bước đi vào trong, tiểu tước tinh liền vội vàng bò dậy vỗ cánh nửa bay nửa chạy đến, cắn vào góc áo của Ô Nhạc.

"Đừng vào trong đó." – Tiểu tước tinh nhút nhát nói.
"Bên trong có tên yêu quái rất mạnh."
Ô Nhạc cười vươn tay ra, ánh sáng màu vàng kim bao trùm lấy toàn thân tiểu tước tinh, nó kinh ngạc cúi đầu nhìn chính mình, vỗ cánh, vết thương bên trên ấy đã lành lặn ngay tức tốc.
"Bay xa chút." – Ô Nhạc nói.
"Tìm chỗ nấp đi."
Nói xong hắn liền đi vào trong không ngoái đầu lại.

Tiểu tước tinh cũng không đi theo nữa, càng vào trong thì hang động càng tối, yêu khí càng lúc càng nặng, kèm theo cả mùi tanh của bùn đất ẩm ướt, còn cả chút mùi máu tanh.

Ô Nhạc không thu yêu khí của bản thân lại, yêu khí màu vàng kim quấn quanh thân hắn đang "nhe nanh múa vuốt", tản ra khắp sâu trong hang động, càng vào sâu bên trong, yêu khí màu tím sẫm xung quanh càng trở nên đậm hơn, gần như là khiến người ta không thể hít thở.

Ô Nhạc lại nhàn hạ đi vào trong, không chút ảnh hưởng nào.

Hắn đi thẳng một đường vào trong, đi qua một cái hang chật hẹp, yêu khí nồng nặc ấy bỗng tản đi khá nhiều, phía trước bỗng rộng mở, ngay giữa lòng núi mà lại có một khoảng đất bằng phẳng rộng rãi.
Sát khí trong đôi đồng tử như vàng ấy của Ô Nhạc lạnh lẽo thấu cả xương, nhưng hắn lại nhếch miệng cười, thong thả nói:
"Ta đã đến đây rồi, ra đây đi."
Xung quanh chẳng có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có yêu khí đang tuôn trào.
"Nói chứ..." – Ô Nhạc chọn một chỗ cao ngồi xuống.

"Trốn ở dưới đất lâu như vậy rồi, giờ ta đã tìm đến cửa rồi vẫn rụt cổ tiếp sao?"
Ô Nhạc vừa dứt lời, một khối khí đen tập kích về phía hắn từ phía sau, Ô Nhạc phản ứng nhanh nhạy tránh đi, vạt áo bay phất trong không trung.

Khối khí đen ấy không chịu ngừng, tiếp tục tấn công, Ô Nhạc tránh đi mấy lượt, sau đó yêu lực màu vàng kim trên tay hắn nổi lên, đánh tan khối khí màu tím sẫm ấy đi.
Sương tan đi, một con quái vật lớn xuất hiện đi ra từ trong bóng tối, mỗi bước chân của gã làm cho thân núi rúng động, bên trong bắt đầu vang lên những ong ong.

Một con hổ trắng xuất hiện ngay sau đó, trên thân là những vết vân hổ màu đen, cái đầu hổ cực đại có những vân hổ màu tím sẫm, hai đồng tử ánh lên màu tím, tựa một đôi đồng tử u ám mà phát sáng đang nhìn trừng trừng Ô Nhạc.
Ô Nhạc nhìn con bạch hổ ấy, trong một thoáng chốc hắn trở nên lạnh lùng cùng cực, mặt không chút biểu cảm nào, rồi hắn lại mỉm cười ngay sau đó, thong dong nói:
"Hóa ra là người quen xưa à."
"Thế mà ngươi vẫn còn sống sao." – Bạch hổ ấy đáp.
"Câu này phải là ta nói mới đúng."
Đôi đồng tử màu kim của của Ô Nhạc nghiêm lại:
"Ngươi vẫn còn sống à."
- ---
Lời tác giả:
Khó đặt tên quá, cái tên bình thường không có gì đặt biệt của ba vị thiên tôn đã vắt cạn tế bào não rồi, giờ còn phải đặt tên cho con cọp trắng nữa.....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi