GƯƠNG KIA NGỰ Ở TRÊN TƯỜNG

7

Tôi mời kiếm sĩ giỏi nhất đất nước đến dạy cho công chúa Bạch Tuyết.

Cô ấy vô cùng vui mừng, nói rằng mình sẽ trở thành nữ kiếm sĩ mạnh nhất thế giới.

Quốc vương cũng vô cùng vui mừng, nói chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện như vậy, cái cảm giác phải đốt đèn dầu xử lý chính vụ vào lúc nửa đêm như thể sắp chết đến nơi khiến ông say mê.

Chỉ có gương thần là tự kỷ.

Thậm chí không thể nói chuyện với tôi đàng hoàng.

"Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?"

Gương thần: "Biến dùm! Tôi sẽ không phát video cho bà đâu!"

Không phát thì thôi, bà đây đi xem trực tiếp.

...

Dưới sự phá đám của tôi, hoàng tử và công chúa đến giờ vẫn chưa thể gặp nhau.

Nhưng thế giới này cũng không chịu từ bỏ.

Ngày đó ở bờ biển, tôi gặp lại nàng tiên cá nhỏ, còn có tên hoàng tử tự tin thái quá kia nữa.

Hoàng tử lại một lần được nàng tiên cá cứu lên bờ.

Nàng tiên cá không thể hiểu nổi, nhìn thấy tôi, khuôn mặt cô ấy viết rõ ràng mấy chữ "Tôi muốn chửi thề".

"Sao anh ta lại rơi xuống nước nữa vậy?"

Nàng tiên cá nhỏ lần này không còn ăn nói nhẹ nhàng thục nữ nữa, cổ họng duyên dáng phát ra tiếng thở dài bất lực.

"Hình như chàng ta bị bệnh nặng!"

Cuộc sống không dễ dàng gì, tiên cá nhỏ thở dài.

"Ngày nào chàng ấy cũng bị rơi xuống đáy biển, chỉ cần tôi đi ngắm san hô là có thể gặp được chàng."

"Không biết bơi mà không hiểu sao ngày nào cũng xuống biển? Bây giờ toàn bộ thế giới đáy biển đều đang thảo luận xem khi nào chàng ấy mới chết đuối!"

Hiển nhiên đây là lỗi của cốt truyện.

Nàng tiên cá cứu được hoàng tử, sau đó đem lòng yêu hoàng tử, mà hoàng tử lại tưởng công chúa cứu mình.

Kịch bản tình yêu điển hình, sửa thêm vài chi tiết nữa là thành một bộ theo đuổi lại vợ ngược tâm rồi.

Nhưng bây giờ, công chúa khát vọng trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm sĩ, hoàng tử không thể hiểu lầm, vì vậy chỉ có thể ngày ngày rơi xuống đáy biển, chờ đợi một ngày công chúa xuất hiện.

Hoàng tử mở mắt ra, thấy tôi xuất hiện trên bờ.

Anh ta phẫn nộ gào to: "Là bà! Bà lại tới đây làm gì nữa!"

"Đều tại bà nói lung tung, công chúa không tới nữa, hại tôi ngày nào cũng rơi xuống biển!"

Tôi sửng sốt.

Sao anh ta lại biết nguyên nhân mình liên tục rơi xuống biển?

Chẳng lẽ anh ta cũng biết cốt truyện?

8

"Ý anh là sao?"

Hoàng tử phẫn nộ: "Chính bà là người đảo lộn cuộc sống của tôi."

Anh ta bò dậy khỏi bãi cát, nhìn xung quanh một vòng.

"Bà cho rằng chỉ cần nói mấy câu là có thể thay đổi tất cả hay sao?

"Tôi nói cho bà biết, không có mùa xuân đó đâu! "

Hoàng tử sửa sang lại tóc một chút, nhưng trông vẫn như chó đội lốt người vậy*.

*Nguyên văn là Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong phẩm chất thấp kém

Anh ta quay sang nhìn nàng tiên cá: "Công chúa xinh đẹp, chính nàng là người đã cứu ta sao? "

Nàng tiên cá nhỏ không nói gì, chúng tôi im lặng nhìn hoàng tử xem anh ta định làm gì tiếp.

"Nàng có cho ta vinh dự được đưa nàng về lâu đài không? "

Nàng tiên cá nhỏ tiếp tục im lặng.

Thật lâu sau.

Cô ấy nói: "Anh bị đần à."

...

Hoàng tử bị đả kích sâu sắc, thất hồn lạc phách rời đi.

Trên bãi đá ngầm bên bờ biển, nàng tiên cá nhỏ cũng vô cùng thất vọng.

"Liệu chàng ấy có tiếp tục nhảy xuống biển nữa không? "

"Hôm qua tôi đã đánh cược với chị gái, nếu chàng ấy mà không rơi xuống nữa thì tôi thua mất. "

Hiển nhiên, cốt truyện của nàng tiên cá đã bị sụp đổ hoàn toàn.

Sau khi thấy rõ bản chất của hoàng tử, tình yêu mất não của cô ấy không cần thuốc cũng tự lành.

9

Chiếc gương thần vẫn tự kỷ như cũ.

"Bà thật sự không ghen ghét với sắc đẹp của công chúa Bạch Tuyết sao?

"Chỉ cần không có nàng, bà chính là người đẹp nhất thế gian."

Trước sự thuyết phục tận tình của nó, tôi vẫn cảm thấy khó hiểu.

"Trở thành người đẹp nhất thì được cái gì?"

Gương thần mắc nghẹn.

Một lát sau, nó cho rằng cơ hội đã đến, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên hân hoan.

"Trở thành người đẹp nhất, bà có thể có được tất cả, hoàng hậu của tôi."

Tôi cười: "Người như quốc vương mà còn có thể vừa có được đất nước lại vừa có bà vợ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như ta đây. Có thể thấy vẻ bề ngoài cũng không quan trọng lắm. "

"Hai cái này không giống nhau!

"Ông ta là quốc vương, mà bà chỉ là hoàng hậu!

"Đẹp mới là mục tiêu bà nên phấn đấu. "

Tôi lắc đầu: "Chưa chắc đã vậy đâu. "

"Nếu tôi là người đặt ra các quy tắc, thì sắc đẹp sẽ là ưu điểm thấp nhất của tôi. "

Tôi cảm thấy gương thần nói rất đúng.

Bởi vì tôi là hoàng hậu, cho nên phải dành thời gian để duy trì sắc đẹp, bởi một khi mất đi vẻ đẹp đó, tôi sẽ phải đối mặt với người chồng thay lòng đổi dạ.

Sắc đẹp, thứ vũ khí duy nhất mà tôi có.

Nhưng nếu tôi có được quyền lực thì sao?

...

Theo lệnh của quốc vương, tôi dẫn theo công chúa Bạch Tuyết đi dự yến tiệc của nước láng giềng.

Trên xe ngựa, da dẻ của công chúa Bạch Tuyết trông hồng hào tươi tắn.

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy tinh thần của cô ấy đang rất tốt.

"Mẹ ơi, mẹ nói đúng, đáng lẽ con nên tự hỏi bản thân xem mình thích gì nhiều hơn.

"Từ nhỏ, con đã được dạy dỗ rằng phải ngoan ngoãn, phải lễ phép, phải ra dáng một nàng công chúa. Bọn họ nói như vậy mới có hoàng tử đồng ý cưới con. Nhưng bọn họ từ trước tới nay không hề hỏi con có muốn một cuộc sống như vậy không, vì sao con nhất định phải gả cho hoàng tử chứ?”

"Con muốn trở thành nữ hoàng, một nữ hoàng kiêu hãnh thiện chiến không cần phải quan tâm hoàng tử nghĩ gì."

Đúng vậy, chỉ có những kẻ sống dựa dẫm vào hoàng tử mới cần phải ngụy trang theo yêu cầu do hoàng tử đặt ra.

Ở đời không có lựa chọn đúng hay sai, nhiều khi họ nói bạn sai, chẳng qua là do bạn không chọn đi theo khuôn khổ họ đã định sẵn mà thôi.

Công chúa không còn là công chúa, hoàng hậu cũng không nhất định phải làm hoàng hậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi