Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Chương 8.
So với ta, Douma còn có thể khóc
Dazai tỉnh lại trong căn phòng tràn đầy bóng tối.
Bây giờ là rạng sáng, một bên chân trời vẫn còn màu đen hướng xanh, phải mất một hai giờ nữa mặt trời mới mọc.
Nhưng cho dù là ban ngày, lớp giấy cửa sổ rắn chắc cùng tầng tầng lớp lớp màn the cũng chặn lại tất cả những tia ánh sáng muốn lặng lẽ tiến vào bên trong.
Dù sao đây cũng là địa bàn của quỷ, bọn họ luôn cường ngạnh đem phòng mình sở hữu biến thành cái hang động kín mít âm u không kẽ hở.
Ban ngày Douma sẽ ngồi trong nhà, không bước một bước ra khỏi cửa, dù vậy, trong mắt những tín đồ hắn cũng không phải là một đứa tử trạch(*).
Dù sao cũng là giáo chủ, ngồi ở trong phòng cũng có thể nói thành bản thân đang dốc lòng câu thông với thần minh.
(*) tử trạch: chà, cứ hiểu đơn giản hóa như mấy đứa không chịu ra khỏi nhà, đâm đầu vào game, truyện,...!Mà không muốn xây dựng xã hội ấy:v
Tất cả những sự tình hoang đường lại đầy điểm đáng ngờ, ở trong việc tín ngưỡng cuồng nhiệt cùng tư dục cầu nguyện đều được hợp lý hóa một cách hoàn mỹ.
Đây đúng là một kiểu ngụy trang tốt đến mức không thể tốt hơn, không lạ lẫm gì khi Douma có thể dễ dàng duy trì biểu hiện giả dối trăm ngàn chỗ hở suốt trăm năm.
Khả năng đây là kết quả sau khi học mỹ quan của Muzan, tên này thích những đồ vật nhìn qua sẽ không thay đổi, lại yếu ớt đến bất kham, không chịu nổi một kích.
Dazai cũng không cho rằng một thứ luôn không thay đổi có thể có bất luận chỗ nào cường đại.
Suy cho cùng, lòng người đều thích hoặc có thói quen xem những đồ vật cũ đã biết từ lâu, cảm giác an toàn giả dối cũng thường được sinh ra như thế.
Kibutsuji Muzan là loại người này, sau khi hắn mời chào cấp dưới thành công sẽ tự nhiên muốn bọn họ làm gì thì làm, cứ duy trì dáng vẻ ban đầu là tốt nhất.
Nhưng mà thứ Dazai Osamu am hiểu nhất chính là không theo lẽ thường, điểm này có thể nhìn rõ từ dị năng của anh.
Dazai lười biếng duỗi eo, dạo bước đến cạnh cửa.
Anh cũng không nóng nảy muốn đi ra ngoài, từ trong túi móc ra băng vải luôn không rời khỏi người bắt đầu quấn lên.
Lần này anh không chỉ quấn trên cổ tay, ngay cả bàn tay lẫn ngón tay đều được anh cẩn thận bao bọc, rất giống một cái xác ướp.
Cuối cùng anh dùng băng vải buộc thành một cái kết (*) xinh đẹp -- thủ pháp nhẹ nhàng quen thuộc này, thay vì nói là đang băng bó, càng giống như đang gói quà tặng hơn.
(*) Kết: nút thắt
Bây giờ là rạng sáng, nhưng những tín đồ chăm chỉ đã bắt đầu làm việc.
Tuy rằng giáo chủ sẽ không rời khỏi phòng, nhưng cũng không ít người hay đi lại trên hành lang.
Bọn họ tránh né chủ điện của Douma, nhưng với phòng cho khách lại không hề ngại ngùng.
Dazai đứng ở cạnh cửa, bỗng nhiên cửa lớn bị đẩy ra một cái khe hở, một bàn tay với những ngón tay được coi là mảnh khảnh được bao bọc bởi băng vải thoạt nhìn có thể xem là cũ nhanh chóng thò ra ngoài, một phen bắt được cánh tay của người đi ngang qua.
Người con gái còn chưa kịp phát ra tiếng kinh hô đã bị Dazai bịt miệng.
Dazai nhận ra người con gái đang bị anh nắm lấy cánh tay có chút không thỏa mái, xúc cảm truyền từ lòng bàn tay cũng có chút kì lạ liền buông lỏng tay.
Người con gái nhẹ nhàng hít thở, cũng đã bình tĩnh lại.
Thiên tính của các tín đồ chính là truyền thông tin bằng đường miệng, sau khi vài tin tức được lan truyền khắp giáo phái, sự tồn tại của người thanh niên được giáo chủ mà họ tôn sùng gọi là khách khứa này cũng không phải là bí mật.
Nhưng ngoại trừ anh ta có gương mặt đẹp, ngôn ngữ cùng hành động quái dị ra, không ai biết anh ta đến từ đâu, tên là gì.
Người con gái vừa kinh vừa sợ, mở to mắt nhìn Dazai đứng trong căn phòng âm u.
Đôi mắt sắc như diều hâu có ý cười nhợt nhạt nhìn nàng một cách chăm chú, khiến nàng nghĩ tới bản thân từng nhìn thoáng qua đôi mắt của giáo chủ.
Đương nhiên đôi mắt có nhan sắc bình thường này so với cặp mắt bảy màu được thần chiếu cố kia cũng không giống nhau.
Nhưng mà chỉ cần nhìn thoáng qua, liền đủ để lòng người sinh ra một tia rùng mình cùng ý niệm lùi bước một cách bí ẩn.
Có thể nói, trong một phương diện nào đó, thanh niên này cùng giáo chủ đúng là rất giống như anh em ruột thịt.
" Đừng kêu la sợ hãi nha, bằng không vô tình quấy nhiễu đến thần linh đại nhân thì làm sao bây giờ?" Dazai cười nói.
Trước khi vươn tay bắt lấy người con gái này, anh đã nghe thấy tiếng vật liệu may mặc ma sát với nhau, tiếng ma sát không giống với những bộ trang phục lao động bình thường khi cọ xát, càng giống như nàng cố tình ăn mặc lộng lẫy, mang trên mình bộ kimono có tính chất tốt hơn bình thường một chút.
Ở trong Vạn Thế Cực Nhạc giáo, trừ bỏ gặp mặt Douma, còn lý do gì để một người con gái trẻ trung mặc chính trang?
Douma đúng là đã đem toàn bộ giáo phái đều trở thành một quầy lấy cơm có thức ăn bất tận, một ngày ăn một món có đôi khi không đủ.
Dazai tự nhận bản thân đang giúp hắn điều hòa chế độ ăn uống một cách có kế hoạch, ăn uống không có quy luật sẽ không tốt với cơ thể.
Thanh niên trước mặt này hình như không hề ý thức được hành động của hắn không chỉ giống như một tên yêu râu xanh có ý đồ tiếp cận, thậm chí còn giống như một kẻ hiềm nghi có ý định phạm tội bắt cóc.
"Xin lỗi.
" Dazai buông tay, lui ra xa một chút.
Người con gái bình phục lại tâm tình bị kinh hách một chút, ý thức được người này đúng thật là khách nhân của giáo chủ, hẳn cũng không phải người xấu, ánh mắt dần trở nên có chút tò mò.
Nhưng mà bây giờ, nàng đang có ước định tâm sự với giáo chủ.
Giáo chủ chỉ gặp mặt các tín đồ của mình ở trong đêm tối, mà hiện tại cách rạng sáng chỉ còn thời gian rất ít.
Dazai đi đến góc tường có treo đèn dầu, đốt nó để thắp sáng.
"Ta vẫn luôn cho rằng việc kể khổ với người khác rất phí công, so với tố khổ, không bằng tự mình yên lặng chấp nhận." Dazai nói.
Cái thanh niên quấn đầy băng vải người này không chỉ giả thần giả quỷ, cử chỉ vô lễ, hiện tại bây giờ còn dám nói điều đủ khiến mọi tín đồ trong giáo phái tức giận.
Người con gái tức giận đến mức muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng khi quay đầu nhìn gương mặt đối phương được ánh nến chiếu rọi, biểu tình không hề có ý vị kiêu ngạo, ngược lại rất trầm tĩnh, lửa giận trong lòng lại không thể phát ra chút nào.
Dazai Osamu là hiểu rõ khổ cực, khác với đôi mắt của giáo chủ luôn luôn đẫm lệ mông lung, xem không rõ ánh mắt, thần sắc của anh bình đạm lại sắc bén.
"Để ta nói với Douma - kun, ta muốn tìm người tâm sự một buổi." Dazai bỗng nhiên nói sang chuyện khác, vòn lộ ra một nụ cười tươi đầy vui sướng.
Anh một bước đến bên cạnh cửa sổ, đột ngột đến mức khiến người con gái kia chưa kịp phản ứng, đã dùng một âm lương có thể xưng long trời lở đất mà la lớn:
"Douma - kun! Ta mượn người con gái của ngươi tâm sự một buổi!"
Sau một lúc lâu, bên cửa sổ đối diện lộ ra một gương mặt trắng trẻo, trên đầu đội mũ giáo chủ, so với Dazai thì có vẻ hắn còn vui sướng hơn, biểu tình cười vui vẻ đến mức hai mắt cũng híp lại mà hướng anh vẫy vẫy tay.
Hai cánh cửa sổ đồng thời khép lại bang một tiếng lớn, cũng không biết đối phương nào càng dùng sức lớn một chút.
"Ngươi....." Người con gái cơ hồ bị sự vô sỉ của anh làm cho khiếp sợ, những tín đồ không phải lúc nào cũng có thể cùng giáo chủ nói chuyện riêng, khó khăn lắm nàng mới vó thể chờ được cơ hội lần này.
Trong mắt nàng, Dazai vừa rồi còn xem như trung lập, bây giờ gương mặt đã đầy sự khả ố.
"Được rồi, " Dazai hồn nhiên như không hề phát hiện cái gì, không quan tâm đến hình tượng mà ngồi xuống chiếc đệm dưới chân, còn vỗ vỗ cái đệm mềm cạnh người, "Bây giờ chúng ta nói chuyện gì đây?"
Người con gái không chủ động mở miệng.
Vì thế Dazai giống như một người tra tấn, hỏi những vấn đề để mở đầu.
Anh hỏi những vấn đề mà những tín đồ đều có thể đáp, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Tỷ như trong giáo phái có những truyền thống cầu nguyện nào, quy tắc khi gặp mặt giáo chủ là gì.
Sau đó hỏi đến việc mỗi ngày những tín đồ làm việc gì.
"Giáo điều có sức ảnh hưởng rất lớn, giáo chủ đều đã nói qua với tất cả mọi người, rất nhiều người sau khi tìm được phương pháp sinh hoạt phù hợp với mình sẽ rời đi," người con gái đáp, nàng dần dần yên tâm, bỏ xuống lớp phòng bị của mình.
Nhất cử nhất động của Dazai đều là nghiêm túc lắng nghe, giống như anh chỉ thật sự cần một người để cùng nói chuyện, "Ta cũng.....!Ta cũng không muốn bản thân mình đắm chìm ở trong sự đau khổ."
Cái gọi là rời khỏi, chỉ sợ là đã sớm tới phương cực lạc, bằng cách vào trong bụng của Douma đi.
Lần này Dazai không tiếp tục dò hỏi, anh nhìn hai mắt của cô gái, trên mặt không có chút biểu cảm nào, lại không khiến người thấy lạnh lẽo.
Chỉ là một sự trống rỗng mà thôi, giống như giáo chủ đại nhân vậy -- cái ý tưởng cực kì bất kính này đã lập tức bị cô gái vứt bỏ.
"Vậy còn ngươi thì sao, vì sao ngươi lại muốn đến nơi này? Ngươi nghe được ở đâu nói chuyện về giáo chủ đại nhân sao?"
"Không, ngươi có thể hiểu như đồng nghiệp -- bạn bè đến chào hỏi nhau." Đối với việc Douma luôn duy trì hình tượng thần côn(*) của mình, Dazai không bề cảm thấy bản thân anh có nửa điểm nghĩa vụ phải giúp hắn che giấu.
(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Đồng nghiệp của giáo chủ?
Đồng nghiệp cái gì chứ -- Vạn Thế Cực Nhạc giáo ở Đông Kinh có phân nhánh hay có giáo chủ khác sao? Người này quả thực càng nói càng thái quá.
Nhưng nhìn biểu tình của hắn, rõ ràng nghiêm túc mười phần, không giống như đang nói đùa nàng.
"Cảm ơn cảm ơn," Dazai chắp tay trước ngực, cực kì có thành ý mà nói, " A, thật là xin lỗi -- không ngờ đã qua thật nhiều thời gian như vậy."
Bỏ lỡ thời gian ước định triệu kiến của giáo chủ có lẽ sẽ khiến cô gái kinh hoảng thất thố, hoặc là khiến trong lòng nàng sinh ra bất mãn với bản thân hay với Dazai.
Nhưng vào lúc này khi nàng nhìn bóng dáng đơn bạc đứng trước cửa sổ, trong lòng lại nhất thời có một mạt an tâm quỷ dị: Thật giống như buổi tối hôm nay nàng không thể đi gặp giáo chủ ngược lại là chuyện tốt.
"Gặp lại sau nha." Dazai quay đầu lại, nhẹ nhàng mà giơ một tay lên hướng nàng vẫy vẫy, nhưng trong đôi mắt kia lại không hề có ý cười.
Cô gái rời khỏi phòng, không biết vì sao lại cảm thấy mặt mình đã phiếm hồng, tim đập có chút nhanh.
Dazai nhìn nàng cẩn thận rời khỏi cửa, nghiêng đầu xem một lúc rồi quay đầu mở cửa sổ.
Gió buổi sáng sớm làm tóc mái anh bay lên, rối loạn.
Mà ở trong phòng đối diện, đèn dầu còn chưa tắt, ngọn nến ở cửa sổ vừa vặn chiếu xuống bên dưới bóng cây, chiếu ra một thân ảnh phía trước chiếc cửa sổ giấy vẫn chưa được mở ra.
Người kia nâng tay lên, giống như tháo từ trên đầu xuống đồ vật trầm trọng nào đó, tùy tay ném ở một bên.
Hai người đứng đối xứng với nhau, cách một tầng cửa sổ giấy --
Dazai hắt xì một cái, đóng lại cửa sổ, vui sướng mà nhảy nhót ra khỏi cửa, áo gió màu đen ở sau lưng theo hành động của anh mà vẽ ra một độ cong ở trong không trung.
Giống như khi anh còn ở Mafia, đam mê chơi máy chơi game trước khi lên đường đi đến hiện trường hung án giết người diệt khẩu.
Nếu như nhìn tác phong hành sự của anh, không ai sẽ cảm thấy Dazai Osamu là một người trưởng thành -- ít nhất không phải là một người trưởng thành đủ tư cách.
"Thật là một buổi sáng ấm áp." Anh cất bước một cách nhẹ nhàng uyển chuyển ở trong bóng râm trên hành lang gấp khúc, cực kì thuần thục mà không để bất kì một tia ánh sáng mặt trời nào rơi xuống làn da của bản thân mình.
Nhưng cho dù có ai nhìn chăm chú vào anh đi chăng nữa, rất khó để ý thức được động tác của anh là tránh né ánh sáng.
Vô luận anh dẫm ra tiết tấu như thế nào, thoạt nhìn đều mang theo một loại linh động vô pháp hủy diệt.
Ở trong đình viện có các cô gái đang làm việc, còn có những tín đồ tiến đến hành hương, phần lớn đều lưu lại ở gần chỗ này.
Có người tò mò chào đón, nhỏ giọng hỏi anh là ai.
Dazai liền đứng trong ranh giới của bóng râm, duỗi tay nắm lấy bàn tay của người tới, dùng băng vải không tính là bóng loáng lưu lại xúc cảm trên da dẻ của đối phương.
"Dazai, Dazai Osamu."
Thời điểm Dazai muốn làm ai đó thích bản thân mình, muốn từ chối anh cơ hồ là không có khả năng.
Rất nhanh, anh cơ hồ đã sở hữu hình tượng người bạn bè của giáo chủ rất dễ ở chung trong lòng những tín đồ của giáo chủ.
"Khi ta còn nhỏ tuổi đã tới giáo phái," Dazai rũ mắt, gần như ưu thương mà nói, "Bởi vì từ nhỏ ta đã bị bệnh, không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, trước khi gặp được Douma - kun, mỗi ngày ta đều mặt ủ mày ê mà khóc thút thít, cùng không nói chuyện với người khác.
"
"Về sau nha, ta cũng thật sự không có nghĩ tới, cư nhiên Douma - kun so với ta còn có thể khóc, nên ta cũng dần dần không còn khóc nữa.
"
Nghe xong có thể khiến người ta cực kì cảm động, nhưng mà câu cuối lại có chít vi diệu, không đúng chỗ nào đó.
Hiểu biết phun tào(*), một nhát trí mạng.
(*) Phun tào hay còn gọi là thổ tào là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.
Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
Nghĩa trên mặt chữ của từ này là "nôn vào bát người ta", nghĩa rộng là quở trách không cho người ta mặt mũi, giáp mặt vạch trần.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đọc cũng không (lười) hiểu (dịch) tác giả muốn nói gì, có ý quan trọng nhất là Odazai nhất định sẽ lên sân khấu, còn là loại từ cục đá nhảy ra để lên sân khấu (:))?)
Nay tôi đọc lại cái văn án, phát hiện tác giả có câu " không ngại những cp khác " mà tôi khi dịch lại hùng hồn tuyên bố " không đục thuyền " ????.
Thôi thì các bạn cứ vô tư cmt nha, nhưng nhớ cmt đúng chỗ thôi.
Thân ái chào tạm biệt..