*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối tháng năm, đêm ngắn ngày dài, lúc chạng vạng, ánh mặt trời vẫn chói chang như cũ.
Hoa lựu bên cửa sổ đang nở rộ, mùa hè đến rồi.
Hạ Mộc lê dép lê tới ban công tưới nước cho cây cối. Chậu cỏ mẫu tử* đặt bên mép hàng rào bằng gạch đã khởi tử hồi sinh, cũng đã nở ba bông hoa nhỏ màu trắng. Cô vô cùng vui vẻ, thò người ra nhìn, vòi hoa sen trong tay bất giác nghiêng quá độ, nước tràn ra, tí tách nhỏ xuống.
*Cỏ mẫu tử:Đúng lúc đó, người đang xách chiếc vali màu đen dưới tầng cảm nhận được sự lạnh lẽo sau gáy, cậu từ từ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của Hạ Mộc.
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay sợi tóc, đồng thời cũng xẹt qua đầu quả tim. Hạ Mộc cho rằng cậu sẽ tức giận, nhưng chàng trai kia chỉ nâng tay lau cổ qua loa sau đó im lặng bước vào tòa nhà.
Hạ Mộc đứng ngẩn người trên ban công mấy giây rồi đặt bình nước xuống chạy như bay ra cửa, cô chạm mặt chàng trai kia trên hành lang tầng hai.
Trong tòa nhà được xây dựng từ thập niên 80 này chỉ còn lác đác vài hộ gia đình, tòa nhà 30 tầng mới xây phía trước đã chắn hết ánh sáng mặt trời, hành lang cầu thang tòa nhà cũ lại không có đèn, hành lang đang ban ngày nhưng cũng không khác gì ban đêm.
Mặc dù là vậy, vẻ ngoài điển trai của chàng trai vẫn nổi bật giữa bóng đêm. Hạ Mộc nhìn chằm chằm miệng cậu, cậu có khóe môi cười, rất đẹp.
“Có chuyện gì không?”
“Mình xin lỗi.” Hạ Mộc nơm nớp lo sợ nói xin lỗi với cậu.
Người nọ cúi đầu đi lướt qua cô, vì vậy Hạ Mộc không biết cậu có tha thứ cho mình hay không. Cô ủ rũ cụp đuôi về nhà, thế mới phát hiện cậu ở ngay nhà đối diện. Lúc ra cửa vội quá nên cô quên không mang chìa khóa, Hạ Mộc ảo não nhìn cánh cửa phòng trộm cũ kỹ, một lúc sau, cô cảm thấy có người chạm nhẹ vào đầu vai mình.
Cô xoay người, nhìn thấy đôi mắt đen như mực của cậu.
“Không có chìa khóa à?” Cậu hỏi.
“Mình xin lỗi.”
Chàng trai nhíu mày: “Này có gì đâu mà phải xin lỗi?”
Thị giác đã thích ứng được với bóng tối, cô có thể nhìn thấy đại khái biểu cảm của đối phương, vẻ mặt cậu lộ ra một chút mất kiên nhẫn, Hạ Mộc hoảng loạn ngậm miệng lại. Nhưng sau khi biết bà nội cô có thể 10 giờ mới về thì cậu vẫn mời cô vào nhà mình ngồi.
Không giống với cách bố trí trong những gia đình bình thường khác, món đồ nội thất duy nhất trong phòng khách nhà cậu là một chiếc đàn piano lớn.
“Cậu tìm đại một chỗ rồi ngồi xuống đi, nhà hơi bừa bộn.” Nói rồi đôi chân dài của cậu lướt qua mấy cái thùng nằm rải rác trên mặt đất, cậu lấy một cái túi to ra bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trong lúc cậu bận rộn, cô vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía cây đàn piano kia.
Chàng trai dọn dẹp được một lúc lâu mới quay đầu lại, thấy vậy thì hỏi: “Cậu thích à?”
Hạ Mộc gật đầu, đôi mắt cậu bỗng sáng lên, ngay sau đó cậu ngồi xuống trước chiếc piano, mở hộp đàn ra. Ngón tay của cậu vừa dài vừa thon, lực nhấn vào phím đàn nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, khiến cô nhớ đến những cánh bướm bay trên những bông hoa.
“《 Exodus 》, bài hát kết thúc của bộ phim 《 Exodus 》, Maksim…” Dường như cậu rất yêu âm nhạc, sau một bài hát, cậu nói không ngừng, tốc độ nói càng ngày càng nhanh.
Thật ra Hạ Mộc không theo kịp tốc độ của cậu, nhưng vẫn nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc như cũ. Cô đã từng đọc 《Jean-Christophe》, một tác phẩm bất hủ thật dày, cuốn sách nổi tiếng trên khắp thế giới, nhưng khi đọc cuốn sách đó cô còn quá nhỏ, chỉ nhớ rằng tác giả đã dừng những con chữ mỹ miều khi miêu tả về vẻ đẹp của âm nhạc, nhất định khúc nhạc của cậu cũng êm tai giống như những câu chữ mà Romain Rolland đã mô tả.
Cậu nói một lúc lâu cuối cùng cũng dừng lại, trên mặt có một chút giận dữ, Hạ Mộc đang mơ màng bỗng hoàn hồn.
“Còn cậu thì sao?” Nam sinh cau mày.
“Mình xin lỗi.” Hạ Mộc rụt rè hỏi, “Cậu nói gì cơ?”
Ánh mắt chàng trai nhìn cô giống như đang nhìn một người không biết lễ phép, một lát sau, cậu hít sâu một hơi, hỏi lại vấn đề vừa rồi thêm một lần nữa: “Mình tên là Hà Đông Sinh, còn cậu thì sao? Cậu tên là gì?”
Cô luống cuống dùng ngón tay viết ra tên mình trên không trung: “Mình tên là Hạ Mộc, Hạ trong mùa hạ, Mộc trong ‘mộc dục dương quang’.”