HẠ NHẤT TRẠM THIÊN VƯƠNG (THIÊN VƯƠNG)

Thu Thừa Thiên là người chăm chỉ. Nhiều người từng tiếp xúc với ông ta đều nhận xét Thu Thừa Thiên cuồng công việc. Bất luận thế nào, đối với ông ta, mỗi giây phấn đấu vì Thu thị trước tuổi hai mươi lăm đều hoàn toàn xứng đáng, vì tất cả ở đó, từ gốc cây ngọn cỏ, đều là của ông ta. Nhưng sau tuổi hai mươi lăm, sau mỗi lần giới thiệu, ông ta luôn muộn phiền vì không hiểu bản thân mình đang phấn đấu vì ai. Từng phút từng giây đều có một người thừa kế chính thống tên Thu Bạc Nhiên xuất hiện trước mặt, cướp đoạt toàn bộ thành quả của ông ta mà không cần tốn chút công sức nào.

Kể cả Thu Dân Tài luôn ám chỉ chủ nhân tương lai của Thu thị vẫn là Thu Thừa Thiên thôi, nhưng cứ lâu một ngày Thu Thừa Thiên lại thấp thỏm thêm một lần. Thu Dân Tài đã quá già, trong khi con trai thì quá nhỏ, Thu Dân Tài cần một gã đầy tớ cai quản tài sản kếch xù của Thu thị cho đến ngày con trai lão đủ năng lực kế thừa nó.

Từ khi đứa trẻ ấy được sinh ra, ông ta dùng đủ mọi cách để sai người vào gần nó, hầu như tuần nào cũng có một quyển sổnhỏ ghi chép lại nội dung hoạt động của đứa trẻ đặt trên bàn ông ta. Theonăm tháng đứa trẻ lớn lên khác dần, khác dần, Thu Thừa Thiên chưa bao giờ gặp nhưng lại như thể đã cùng đứa trẻ lớn lên suốt mười mấy năm, Đôi khi ông ta còn nghĩ, có lẽ mình là người hiểu Thu Bạc Nhiên nhất trên đời. Ông ta hiểu nỗi cô đơn của anh, nội tâm của anh, ý nghĩ của anh.

Rồi đến một ngày Thu Thừa Thiên mở xem báo cáo như thường lệ, bỗng nhận ra điều gì đó đã đổi thay rồi. Một tấm ảnh, Thu Bạc Nhiên cầm máy ảnh, muốn chụp cảnh chú chim bay xuyên qua tán lá, nên anh giơ máy, ngẩng đầu, chiếc áo khoác ngắn co lên bởi động tác kéo cao tay để hở vòng eo của anh. Hình ảnh chỉ cho thấy Thu Bạc Nhiên có ham mê đặc biệt dành cho nhiếp ảnh, nhưng khung cảnh chộp giật này khiến Thu Thừa Thiên hoảng sợ nhận ra mình biến đổi. Máu ông ta sục sôi, dục vọng gào thét. Dù lý trí có thừa nhận suy nghĩ ấy biến thái cỡ nào, ông ta vẫn không thể ngăn cản mình "tự xử" với ảnh của Thu Bạc Nhiên.

Hễ có bắt đầu là sẽ càng kéo tuột, chẳng thể hãm lại. Mỗi lần nhận được ảnh của Thu Bạc Nhiên đều là lúc Thu Thừa Thiên hưng phấn nhất, đồng thời cũng khủng hoảng nhất, Hưng phần vì ảnh anh đều giúp ông ta thỏa mãn, đạt được khoái cảm ngất trời dẫu cho khoái cảm ấy chỉ dừng lại ở những tấm ảnh. Còn khủng hoảng, là vì mỗi cơn hưng phấn qua đi, ông ta đều bàng hoàng mình đã rơi quá sâu xuống đáy vực, không thể nào quay đầu.

Cuối cùng, từ bên Anh gửi về tin sốc chấn động toàn bộ Thu thị: Mẹ Thu Bạc Nhiên nhảy lầu tự sát ngay trước mặt con trai. Thu Thừa Thiên nghe tin, ý nghĩ đầu tiên không phải mừng thầm vì đã bớt đi một người tranh giành tài sản Thu thị, mà vì ông ta sẽ được gặp Thu Bạc Nhiên bằng xương bằng thịt. Kể từ đó, không lúc nào là ông ta không tự vẽ viễn cảnh mình và Thu Bạc Nhiên gặp nhau thế nào. Nào dám tin ở cái tuổi bốn mươi mà ông ta hãy còn như một kẻ yêu ngây ngô trước mối tình đầu đến thế? Dù là một lời chào hỏi, ông ta cũng tập đi tập lại cả chục lần, mong rằng sẽ để lại cho Thu Bạc Nhiên một ấn tượng đậm sâu.

Xuống máy bay, nhưng tiếc thay chưa được gặp Thu Bạc Nhiên, người đón khách ở biệt thự cũng là đầu bếp, đến giờ ăn, thức ăn bưng bê lên rồi, bóng Thu Bạc Nhiên vẫn mất tăm, rốt cuộc Thu Thừa Thiên sốt ruột hỏi thăm thử, người giúp việc mới cho hay thiếu gia quen đi bơi vào giờ này. Thu Dân Tài phẩy tay, bảo, "Chờ nó về."

Một câu chờ, liền chờ cả một tiếng, Thu Bạc Nhiên bấy giờ mới lau tóc đi vào, Thu Thừa Thiên lập tức đứng dậy, cười mỉm, "Bạc Nhiên."

Thu Bạc Nhiên bỏ khăn xuống, mái tóc anh ướt sũng, ánh mắt mông lung, "Anh trai phải không ạ?"

"Ừ anh." Giọng Thu Thừa Thiên không giấu được run rẩy, đành rằng hai chữ "anh trai" này ông ta không hề muốn nghe.

Thu Bạc Nhiên cầm khăn mặt, nói, "Ngại quá, cả nhà ăn cơm trước đi, đừng chờ con, con đi tắm đã."

"Không sao!" Thu Thừa Thiên còn toan nói thêm, Thu Bạc Nhiên đã nhanh nhẹn chạy lên lầu.

"Chúng ta ăn đi." Thu Dân Tài bảo.

"Không sao đâu, lát nữa ăn cũng được." Thu Thừa Thiên cười cười, "Em lớn thế rồi mà con chưa gặp em bao giờ, bữa đầu tiên muốn được ăn cùng nhau."

Thu Dân Tài vỗ tay khen ngợi, "Bạc Nhiên có anh trai như con là phúc của nó."

Khoảng ba mươi phút sau, Thu Bạc Nhiên mới xuống lầu, thấy họ còn chưa động đũa bèn nhíu mày, "Sao thế này, đã nói không cần chờ rồi mà."

Thu Dân Tài hiền từ nói, "Cái thằng bé này, anh trai muốn ăn cùng con."

Thu Bạc Nhiên vỏn vẹn bảo, "Thì ngày mai ăn cũng thế còn gì."

"Ngồi đây đi!" Thu Thừa Thiên chỉ ghế bên cạnh, Thu Bạc Nhiên nghe lời ngồi xuống đó. Mùi hương từ người anh làm ngón tay Thu Thừa Thiên run bần bật.

Ông ta múc cho anh một bát canh đầy vừa được hâm nóng, anh nhận lấy, đáp khẽ cảm ơn anh trai. Thu Dân Tài nhìn hai đứa con, một đứa là người thừa kế tự mình đào tạo cả mấy thập niên, một đứa là con trai mình chiều chuộng hơn mười năm trời, lão rất hài lòng, gật đầu, "Ăn cơm xong, trò chuyện với anh trai, anh trai có rất nhiều điểm đáng để con học hỏi."

Thu Thừa Thiên mừng đến nỗi chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng ăn hết bữa cơm này cho rồi. Gian nan lắm mói xong, ông ta liền hòi Thu Bạc Nhiên, "Bạc Nhiên, chúng ta ra vườn đi dạo, được chứ?"

Anh gật đầu, hai người cùng tản bộ trong vườn biệt thự. Nơi này xưa kia là lâu đài Công tước, tuy nhiều năm chưa được tu sửa, không còn quá thích hợp để ở, nhưng diện tích mặt bằng của nó cực lớn, trải rộng hơn hai trăm mấy hecta. Thu thị mua nó chẳng qua vì mới được trao tước vị, Thu Dân Tài nghĩ phải mua một lâu đài ở Anh để chứng tỏ tước vị của mình, đâu biết vài thập niên sau, giá đất tăng vùn vụt gấp chục lần, nơi này trở thành một trong những tòa lâu đài cổ đắt nhất Anh quốc.

Thu Thừa Thiên và Thu Bạc Nhiên cùng đi trên con đường mòn giữa rừng. Nước Anh vào hè, chưa sau chín giờ tối mặt trời chưa chịu lặn, cho nên quang cảnh buổi tối ở đây đặc sắc lạ kỳ. Thu Thừa Thiên cứ mãi trăn trở mình nên bắt chuyện ra sao để quan hệ giữa hai người tiến triển một bước, nghĩ tái nghĩ hồi đủ mọi cách, chừng như ông ta còn nghe được hơi thở mình nặng dần.

Mới mấp máy môi chưa kịp thốt thành tiếng, Thu Bạc Nhiên đã cất lời trước ông ta, "Em biết anh muốn nói gì, thực ra em cũng có điều cần nói với anh."

Thu Thừa Thiên ngạc nhiên hết sức. Anh lại tiếp, "Anh yên tâm, em không hề có hứng thú với việc kinh doanh của Thu thị. Sở thích của em là nhiếp ảnh, sau này cũng sẽ sống vì nhiếp ảnh... Nếu anh không tin lời cam đoan này, em sẵn sàng viết giấy cam kết cho anh, được chưa?"

Thoắt chốc, lòng nhiệt tình của Thu Thừa Thiên tưởng chừng bị nhúng vào biển băng. Không thấy ông ta trả lời, Thu Bạc Nhiên chỉ bình thản, "Thế là anh yên tâm được rồi chứ? Sau này... không cần cho người theo dõi em nữa đâu, họ khổ, mà em cũng khổ."

Giọng anh lạnh nhạt, cảm xúc lạnh nhạt, không hề có ý gây hấn với Thu Thừa Thiên. Tuy nhiên tại tích tắc ấy, Thu Thừa Thiên đột nhiên nhận ra mình điên rồi, tự đâm đầu vào lầm lạc, và lời Thu Bạc Nhiên đã lôi ông ta trở về vị trí ban đầu. Ông ta là Thu Thừa Thiên, một kẻ rắp tâm thu trọn Thu thị vào lòng bàn tay, còn thiếu niên trước mắt mới là người thừa kế chính thống. Mỗi một việc tốt ông ta làm, vào mắt Thu Bạc Nhiên cũng chỉ vì bày kế cho Thu thị mà thôi. Ông ta nhìn đau đáu vào đôi mắt hút hồn nọ mà chẳng thể nhúc nhích. Nếu giờ phút này ông ta hôn, một nụ hôn mê muội cũng sẽ bị hiểu thành một chiêu trò hạ lưu cùng cực.

"So ra, Thu thị hợp để tôi quản lý hơn cậu." Thừa Thừa Thiên ngắc ngứ.

"Em tin." Thu Bạc Nhiên bật cười, sau đó lẳng lặng bỏ đi.

Một câu "em tin" kết thúc cuộc nói chuyện, cũng kết thúc cuộc hành trình chưa kịp khai triển của Thu Thừa Thiên, đẩy ông ta về điểm xuất phát. Thu Thừa Thiên lại về làm doanh nhân mưu mẹo khôn lường, nhưng đến khi Dương Chấn Vũ mang một tập ảnh bê bối của Thu Bạc Nhiên cho ông ta xem, lửa giận của ông ta tưởng chừng thiêu rụi cả thân xác, kể cả lúc Thu Dân Tài giận dữ tước quyền thừa kế của Thu Bạc Nhiên cũng không làm ông ta bình tĩnh hơn. Vậy là ông ta hiểu, mình không thể thoát khỏi vòng xoáy nọ, chỉ có điều trước kia vòng xoáy ấy tên yêu, giờ tên hận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi