HẠ SỐT

Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi tối Lộ Vô Khả ở lại chỗ Thẩm Ngật Tây, cô gọi cho A Thích nói mình không quay về.

A Thích nghe giọng cô xong liền hỏi cô có phải bị cảm không, sao giọng nghe lạ lạ thế, giọng mũi bách chuyển thiên hồi như đang hát vậy.

Lúc A Thích nói câu này Thẩm Ngật Tây ở ấy bên cạnh, giọng cô ấy lại lớn, cách xa hơn hai thước cũng có thể nghe được cô ấy nói gì.

Mấy lời nói Lộ Vô Khả đều lọt vào lỗ tai Thẩm Ngật Tây, anh dựa vào cửa phòng tắm cười đến bả vai hơi run.

Tầm mắt Lộ Vô Khả từ trên người anh thu về, nói với A Thích mình không có bị cảm. A Thích lảm nhảm không có khả năng kết thúc cuộc điện thoại nhanh như vậy, bắt lấy cô hàn huyên vài câu rồi mới bỏ qua.

Sau khi cúp điện thoại Thẩm Ngật Tây vẫn đứng đó nhìn cô, cười cười không có ý tốt: "Hừ hai câu nghe chút nào?"

Lộ Vô Khả ngồi ở mép giường, chộp lấy gối đầu ném về phía anh: "Không đâu"

Thẩm Ngật Tây dễ như trở bàn tay bắt được, từ cạnh cửa đứng dậy cầm theo gối đầu đi qua.

Anh ném cái gối lên giường, cúi người hai tay chống hai bên người cô, ngậm lấy môi cô.

Lộ Vô Khả cũng hôn anh, bị anh đè ngã vào trên giường.

Đầu ngón tay Thẩm Ngật Tây đẩy ra sờ đi vào, nói với cô: "Không hát cũng được, kêu vài tiếng nghe thử coi."

Cô vòng lên cổ anh, cố ý giả ngu: "Thẩm Ngật Tây."

Thẩm Ngật Tây chậc một tiếng: "Anh bảo em gọi tên anh?"

"Đúng vậy, anh bảo em gọi tên anh đấy."

Thẩm Ngật Tây cười: "Học trò giỏi khả năng lý giải của em không được tốt lắm, chỉ được vậy."

Anh người này chiêu gì cũng làm được, Lộ Vô Khả mới không chú ý một cái đã bị anh làm ra ra tiếng.

Anh ở trên người cô cười không ngừng, còn ngại không đủ, lại cúi đầu.

Ở đây cửa phòng vừa đóng, âm nhạc đinh tai nhức óc dưới lầu như được che phủ một tầng, trở nên loáng thoáng.

Thẩm Ngật Tây dụ dỗ cô: "Ở đây cách âm tốt, kêu lớn tiếng chút."

Dưới lầu ca vũ thay đổi.

Bóng người mặt đối mặt, trên đùi tinh tế vòng eo bị ôm lấy.

Vài sợi tóc ướt dán bên má Lộ Vô Khả, ga giường uốn nếp ẩn tình.

Thẩm Ngật Tây hôn bên gáy, giọng nói khàn khàn: "Lộ Vô Khả."

"Lúc từ nước ngoài về, không sợ anh không chờ em à?"

Thanh âm Lộ Vô Khả còn mang tiếng khóc nức nở, cào vào lòng người.

Cô khẽ nhếch mắt: "Anh sẽ không."

Thẩm Ngật Tây cười, vẫn luôn hôn lên trên, cọ cọ khóe môi cô: "Tự tin như vậy?"

Trong ánh mắt Lộ Vô Khả mang một tầng sáng trong suốt như nước, ôm cổ Thẩm Ngật Tây nhìn anh.

Cô không hề do dự, không có khuếch đại cũng không có khiêm tốn, như chỉ là đang trình bày một sự thật.

"Bởi vì anh chỉ cần em."

Lộ Vô Khả bị cuốn lấy khóe mắt ửng đỏ, ngưỡng ra sau.

Từng học khiêu vũ đúng là có khác, Thẩm Ngật Tây thuận thế cúi đầu.

Tiếng cười anh hơi buồn: "Lộ Vô Khả, phải cho chút mặt mũi biết không?"

Công tử ca như Thẩm Ngật Tây, từ 'chung tình' này không áp được lên người bọn họ, bạn gái hết người này đến người khác, không có để trong lòng.

Đương nhiên Lộ Vô Khả cũng rõ nếu là trước kia lúc Thẩm Ngật Tây cực kỳ hồ đồ ấy, dựa vào tính tình anh đối với câu cả đời chỉ có một người tuy rằng không đến mức khịt mũi coi thường, nhưng chắc chắc cũng không tin.

Nhưng cô lại rất kiên định mà biết, Thẩm Ngật Tây sẽ chờ cô trở lại.

Tựa như Thẩm Ngật Tây không đi tìm cô cũng biết cô sẽ trở về.

Bọn họ chỉ là chạm nhau trong thế giới mà mọi người đều sống thanh bạch này, sau đó lại thực tầm thường nhớ thương một người.

Chỉ là ngã vào tình yêu thế tục, rồi yêu một người như vậy.

5 năm, gần hai ngàn đêm, nửa điểm nhiệt tình giữa bọn họ cũng không hề bị hao mòn.

Trước khi quen Lộ Vô Khả, đúng là Thẩm Ngật Tây chưa từng nghiêm túc yêu đương với ai, càng không cần nói nghĩ về sau này.

Lộ Vô Khả không giống người khác, trên người cô có vài thứ không ai có được, rõ ràng nhìn mảnh mai mềm mại, nhưng xương lại rất cứng.

Cô gái nhỏ yêu đương rồi lại tính tình lớn, quả thực không ai khó chịu hơn cô.

Cũng không có người chơi vui hơn cô.

Sau lại ầm ĩ với cô trận đó, Thẩm Ngật Tây cũng là sau khi cô đi hai năm mới ngoài ý muốn phát hiện mình cứ một mình vậy hai năm.

Thật đúng là chỉ nhớ thương thượng tiểu vô lương tâm này.

Y như cô nói vậy.

Đúng là chỉ cần cô.

Bao dùng xong ném vào thùng rác, Lộ Vô Khả dựa vào lòng ngực Thẩm Ngật Tây, qua một lát Thẩm Ngật Tây lại tiếp tục.

Như là muốn đem thiếu thốn 5 năm này bù lại hết.

Thẳng đến âm nhạc dưới lầu biến mất, khúc chung nhân tán, lại một hồi cuồng hoan thịnh yến kết thúc, Thẩm Ngật Tây mới ôm cô đến phòng tắm tắm rửa.

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

----------

Hôm sau lúc Lộ Vô Khả tỉnh lại đã gần giữa trưa.

Cô ngủ rất an ổn, không có mộng cũng không có bị mất ngủ, khi mở mắt thoải mái đến kỳ lạ.

Dù cả người nhức mỏi cũng làm cô cảm thấy thoải mái, chính là trạng thái thả lỏng.

Lúc Lộ Vô Khả tỉnh Thẩm Ngật Tây bên người đã không còn nữa, thậm chí anh đi khi nào cô cũng không biết.

Cô lấy điện thoại qua, quả nhiên Thẩm Ngật Tây đã nanh tin cho cô, bốn tiếng trước nói đến đoàn xe, huấn luyện cho đám nhãi ranh kia.

Lộ Vô Khả không dậy, tiếp tục nằm trong chăn.

Đây là phòng Thẩm Ngật Tây ở quán bar, nhỏ hơn mấy cái biệt thự kia của anh, chỉ là một địa phương dùng để đặt chân ngày thường.

Nhưng dù căn phòng này nhỏ, Thẩm Ngật Tây vẫn thiết kế trang hoàng tốt nhất.

Một loại kiểu cũ kết hợp với kiểu mới cách điệu, trần nhà không có sơn, tường xi măng, treo mấy cái đèn thẳng dài không đồng nhất.

Bốn phía là tường trắng xanh, sàn gỗ.

Lộ Vô Khả ở trong ổ chăn của Thẩm Ngật Tây phát ngốc một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại mới vừa ném lên chăn, là Thẩm Ngật Tây gọi tới, Lộ Vô Khả ấn nghe, đặt bên tai.

Thẩm Ngật Tây ở bên kia hỏi: "Tỉnh chưa?"

Lộ Vô Khả trở mình, đệm chăn cọ xát ra tiếng vang: "Ừm, tỉnh rồi."

Cô nói: "Em đang nằm trên giường."

Đầu kia Thẩm Ngật Tây cười rất gợi đòn: "Sao thế, đau à?"

Là rất đau, tối hôm qua anh làm cô như không đủ vậy, tắm rửa xong ra tới lại muốn một lần.

Lộ Vô Khả nhìn trời nhiều mây ngoài cửa sổ, cố ý nói: "Không đau a~."

Thẩm Ngật Tây chậc một tiếng, thanh âm có chút nguy hiểm: "Lộ Vô Khả, còn ngại không bị giày vò đủ đúng không?"

Cô chậm rì rì: "Đúng vậy."

Cô ỷ vào anh không ở đây, cái đuôi vểnh lên, muốn làm gì thì làm.

Kết quả giây tiếp theo ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân làm Lộ Vô Khả sửng sốt, tiếng nói ngoài cửa dần hòa với tiếng trong điện thoại.

"Khẩu khí không nhỏ một chút nào nha Lộ Vô Khả."

Rất nhanh cửa được mở từ bên ngoài, trong tay Thẩm Ngật Tây còn cầm theo thức ăn nóng hổi, trừ cái này ra còn có một hộp bao.

Thẩm Ngật Tây cúp điện thoại, nhìn cô một cái, đặt đồ ăn bàn, rồi sau đó đi qua chỗ cô.

"Lộ Vô Khả, cái khác ông đây không có, nhưng thời gian thì rất nhiều."

Lộ Vô Khả kéo chăn qua định trùm lên đầu, bị Thẩm Ngật Tây kéo xuống, hung hăng bắt lấy.

"Thẩm Ngật Tây, anh là đồ lưu manh!" Lộ Vô Khả ăn đau, định cắn anh.

Lại bị Thẩm Ngật Tây kéo ra khỏi chăn, thân mình ở trong lòng ngực anh.

Anh cười: "Không phải lưu manh còn có thể ở đây sờ em?"

Tay anh hạ xuống, Lộ Vô Khả ở trong ngực anh trốn không thoát, vừa thoải mái vừa chua xót mềm mại.

Cuối cùng ra một tay anh.

Rốt cuộc Thẩm Ngật Tây cũng chỉ làm cô thoải mái, bản thân lại đến phòng tắm.

Lúc đi ra Lộ Vô Khả vẫn còn nằm trên giường không chịu đứng dậy, rõ ràng khi anh vào tắm rửa cô có thể dậy, lấy cơm anh đem về ăn, nhưng cô không muốn động, một hai phải chờ anh ra tới.

Thẩm Ngật Tây xách đồ ăn qua, anh mới vừa cúi xuống Lộ Vô Khả liền quấn lên người anh.

Thẩm Ngật Tây ôm cô lên: "Ăn cơm, ăn xong dẫn em đi chỗ này."

Lộ Vô Khả nhìn anh: "Đi đâu?"

Thẩm Ngật Tây ở đó cười: "Dẫn đứa nhỏ nào đó tối qua khóc nước mắt nước mũi tùm lum ra ngoài chơi một phen.".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi