HẠ TINH CHI TỬ

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một thảm cỏ màu xanh biếc, yên tĩnh mà mỹ lệ. Hoa thơm rực rỡ, những con bướm bay lả lướt, đây là nơi thật kỳ quái, không hề có ánh mặt trời thế nhưng vẫn sáng ngời. Ngạc nhiên đứng ở trên thềm cỏ mềm mại, tôi nhất thời nhớ không nổi tôi như thế nào lại tới cái nơi vừa xa lạ mà có điểm quen thuộc này.

Đột nhiên, có một thân ảnh nho nhỏ đứng dưới bóng cây cổ thụ hấp dẫn ánh mắt của tôi.

Cô đơn khẽ cúi đầu, đứa nhỏ này chơi đùa với một nhành cây nhỏ trong tay, trông vô cùng nhút nhát. Không biết vì cái gì, tôi vừa nhìn thấy hài tử liền biết hắn là ai, cũng rốt cuộc minh bạch chuyện gì đang xảy ra.

Chậm rãi đi đến trước mặt hài tử, tôi ngồi xổm xuống nhìn đứa nhỏ từ nãy tới giờ vẫn không ngẩng mặt lên.

“Tiểu Hào?” Tôi nhẹ nhàng gọi tên hắn. Thân hình nhỏ bé của Tiểu Hào rõ ràng chấn động một chút, những giọt nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống.

“Người còn nhớ rõ ta?” Hài tử mang theo tiếng khóc nhè nhẹ sợ hãi hỏi.

“Tất nhiên.” Thật nhu tình mà đem Tiểu Hào ôm vào lòng. Thực xin lỗi, hài tử của ta.

“Ta đúng là không nhầm. Ba ba thật sự rất thích ngươi.” Hài tử lại nói.

“Ta biết. Là ta trách oan con. Tha thứ cho ta, được không?” Tôi liều mạng gật đầu.

“Chúng ta cùng nhau chờ ba ba được không?” Tiểu hào nhìn tôi trong chốc lát, sau đó lại thẹn thùng gật gật đầu.

Nhìn bầu trời màu xanh, tôi ôm Tiểu Hào nhớ tới một thế giới khác còn có Thiếu Phong cùng Tiểu Kiệt. Có một ngày, Thiếu Phong cũng sẽ tới đoàn tụ cùng chúng ta?

Có lẽ cuộc đời của tôi không hoàn mỹ, có lẽ cuộc đời này của tôi đều không hẳn là sống uổng công, nhưng ít ra kiếp này tôi không hối hận.

Việc tình cảm này, khổ nhạc tự biết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Toàn văn hoàn ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi