HẠ VI CHU MINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tư Liên đứng trước cửa sổ nhìn hoa sen trong hồ bắt đầu tàn, trong lòng cảm thấy phiền muộn.

Vẫn là đêm mùa Hạ, ánh trăng vẫn như trước trong vắt như nước. Chỉ là hiện giờ cảm giác nhớp nháp đặc trưng của mùa Hạ trong không khí, rõ ràng đã phai nhạt đi nhiều. Hơi nước trong lành từ hồ sen thổi đến cũng yếu ớt đi, cửa sổ đối diện hồ quay mặt về hướng Nam, mà hai ngày nay hướng gió đã bắt đầu thay đổi.

Mùa Hạ bắt đầu có dấu hiệu kết thúc, nhẩm tính một chút, vậy mà ngày mai đã sang Thu.

Mùa Thu càng đến gần, Tư Liên lại càng trở nên sốt ruột.

Thậm chí hắn không biết bản thân vì điều gì mà cảm thấy sốt ruột. Có lẽ là hắn biết, nhưng trong lòng lại cứ một mực không chịu thừa nhận, cũng như trong phòng hắn mãi không có bức Thải liên đồ* nào được hoàn thiện cả, vẫn luôn có một chỗ trống, giả vờ như không có gì.

(*Thải liên đồ: Tranh hoa sen)



Lừa dối bản thân, tất cả đều là lừa dối bản thân.

Hắn nhìn hoa sen giữa hồ. Bởi vì hoa sen không còn nở bung ra như lúc ban đầu, gương sen* từng được bao phủ bởi nhiều lớp màu hồng nhạt giờ đã lộ ra. Hắn nhìn chằm chằm gương sen trơ trụi một lúc lâu, cuối cùng khe khẽ thở dài.

(*Gương sen)



Thôi, nàng là Hồng Điệp Yêu* cũng tốt, là Hoa Sen Tiên Tử cũng thế. Chung quy có trốn tránh thế nào đi nữa, cũng không thoát được điều hiển nhiên là nàng ấy không thuộc về hắn. Tư Liên tự hiểu được việc không nên gần gũi những thế lực ma qủy thần tiên, nếu hắn đủ lý trí thì nên xem những chuyện đêm hôm đó như chưa từng xảy ra. Nhưng mà…

(*Bướm Yêu)



Hắn không thể kiểm soát được trái tim mình.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hắn xác thực vẫn luôn có một chút suy nghĩ, hy vọng xa vời rằng nữ tử đêm hôm đó có thể xuất hiện một lần nữa trước mặt hắn.

Nhưng nàng không xuất hiện.

Tư Liên có chút mất mát quay người bước đến trước bàn sách, nhìn thấy tờ giấy vẽ trải trên mặt bàn, bên trên bức vẽ là một nụ hoa sen chớm nở trong hồ cùng lá sen nhẹ đung đưa trong gió. Hắn lặng im giây lát, sau cùng cầm bút, chấm mực, phác họa lên giấy một hình bóng yểu điệu duyên dáng.

Trong bức tranh, nữ tử kiễng chân trần đứng trên lá sen. Một tay nàng cầm đóa sen vừa mới chỉ chớm nở, thân thể nhỏ bé hơi hướng về phía hắn.

Vốn chỉ là một bức tranh chưa hoàn thành, nhưng cuối cùng đã được thổi hồn vào dưới ngòi bút của Tư Liên. Bối cảnh hoa sen bình thường bắt đầu dần trở nên sinh động hơn, hương sen đầy ắp trong hồ dường như xuyên thấu qua bức tranh lan tỏa ra ngoài.

Chẳng qua là bức tranh vẫn chưa hoàn thành, khuôn mặt của nữ tử vẫn để trống như trước. Tư Liên chấm mực, lặng lẽ hồi tưởng lại đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách kia, đang định hạ bút.

“Đẹp quá.”

Bên tai bỗng dưng vang lên một giọng nữ trong trẻo cắt ngang động tác của Tư Liên, kèm theo đó là hơi thở ấm áp của nữ tử phả vào lỗ tai hắn khiến cho cả người hắn nhịn không được mà run lên. Nước mực vừa được chấm lên theo động tác vừa rồi của hắn nhỏ giọt rơi lên bức tranh, khuôn mặt chưa hoàn thành của người trong tranh ngay lập tức bị nhòe đi trở thành một mảng màu đen bởi những giọt mực đó.

“Aiza, thật đáng tiếc.”

Giọng nói lại vang lên, Tư Liên quay đầu lại theo bản năng, ngay lập tức đôi môi dường như cọ xát vào một thứ gì đó mềm mại. Hắn sửng sốt tức thì, ngây người ngơ ngác nhìn một đôi mắt phượng gần trong gang tấc.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, đôi mắt hắn được phản chiếu trong đôi đồng tử màu nâu của đối phương, tựa như cả thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Môi hai người vẫn còn chạm vào nhau, ai cũng không động đậy cho đến khi đôi môi nữ tử khẽ nhếch, mơ hồ nói ra một chữ: “Ngươi…”

Giọng nói của nàng khiến cho Tư Liên trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần. Rốt cuộc hắn cũng ý thức được chuyện gì đã xảy ra, lập tức vội vội vàng vàng lui về phía sau. Trong lúc bối rối, hắn vấp phải một góc bàn sách, giấy và bút mực trên bàn theo đó rơi tán loạn xuống đất.

Gã sai vặt ở gian ngoài nghe thấy tiếng động thì lập tức tiến lên, nhưng vẫn dừng lại vì không có lệnh của chủ tử, nên hắn ta không dám tự ý bước vào phòng trong. Chỉ có thể cung kính đứng ngoài cửa hỏi: “Nhị thiếu gia?”

Trong phòng lại yên tĩnh trở lại lần nữa.

Gã sai vặt thấy mãi vẫn không nhận được lệnh của chủ tử, trong chốc lát cũng không suy đoán ra tâm tư chủ tử là gì. Lại sợ Tư Liên té xỉu trong phòng giống như lần trước, vì thế hắn ta không an lòng lại hỏi: “Nhị thiếu gia có gì dặn dò không ạ?”

Chờ một lúc lâu, ngay khi gã sai vặt không nhịn nổi nữa, chuẩn bị trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng thì cuối cùng trong phòng cũng truyền ra giọng nói của Tư Liên: “Đi xuống! Không cho phép bất cứ ai tiến vào.”

Tuy rằng gã sai vặt cảm thấy giọng nói của nhị thiếu gia có chút kỳ quái, nhưng dù sao đó cũng là mệnh lệnh của chủ tử. Hắn ta chỉ là một tên hạ nhân thân phận thấp kém, nào có địa vị mà chõ mồm vào chứ. Vì thế hắn ta cung kính cúi người hô lên một tiếng rồi lui xuống.

*

Cảnh tượng trong phòng vô cùng lộn xộn.

Một tay Tư Liên đỡ bàn sách ổn định cơ thể, lọ mực lật úp đổ lên tay hắn, hắn lại vô tri vô giác không nhận ra, chỉ dùng ánh mắt bối rối nhìn chăm chú nữ tử trước mắt.

Lần đầu nhìn thấy nàng, khi ấy chuyện phát sinh quá đột ngột, thêm vào khoảng cách giữa hai người lúc đó khá xa, lại vào ban đêm. Mặc dù hắn nương theo ánh trăng nhìn thấy rõ diện mạo của nữ tử, còn những cái khác hắn cũng không chú ý lắm.

Nhưng lúc này đây, nữ tử cứ như vậy mà đứng trước mặt hắn. Trong căn phòng với ánh nến đong đưa cho phép hắn nhìn rõ từng chi tiết trên người nàng.

Tóc của nàng chỉ dài tới vai một cách kỳ lạ, không búi tóc, cũng không đeo bất kỳ món trang sức nào, chỉ rối tung một cách ngẫu nhiên thế thôi. Phần gốc của tóc có màu đen giống người bình thường, nhưng đến phần ngọn tóc lại thay đổi dần dần chuyển sang màu đỏ như ngọn lửa.

Trên người nàng khoác một chiếc áo ngoài rộng rãi màu đỏ với chất vải mỏng, cổ áo nghiêng nghiêng trượt xuống bả vai. Nhìn hơi như sắp tuột xuống lại hơi không, để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng nửa bờ vai thơm tho.

Càng ướt át hơn chính là chất liệu của chiếc áo này rõ ràng vốn không phải dùng để làm áo ngoài. Chất liệu nửa xuyên thấu mặc lên người hoàn toàn không thể ngăn cản được cảnh xuân, da thịt nhẵn mịn và cái yếm đỏ thẫm dưới lớp vải mỏng tanh như ẩn như hiện…

Đối với Tư Liên, người đã sống một cuộc sống thanh tâm quả dục thuần khiết trong trắng, thậm chí còn cấm dục suốt mười tám năm mà nói thì, cái này quá ư là k1ch thích hắn rồi. Hắn lật đật dời ánh mắt, chỉ dám cúi đầu nhìn dưới đất, ấy vậy mà lại ngoài ý muốn nhìn thấy đôi chân trần lộ ra từ lớp quần mỏng của nữ tử.

Hắn nhớ đến đêm hôm đó, hai bàn chân này đã từng tao nhã kiễng chân dẫm lên lá sen. Dáng người nhẹ nhàng giống như cánh bướm, sau đó nàng nghiêng người đưa tay nâng một đóa hoa sen chưa nở trong hồ lên trước môi rồi hôn nhẹ…

Nhịp tim của Tư Liên bắt đầu đập loạn xì ngầu.

Phi lễ chớ nhìn, quân tử phi lễ chớ nhìn! Hắn đang suy nghĩ cái quái gì thế!

Tư Liên cảm thấy bản thân thật sự vô cùng lỗ m ãng, nhưng rồi trong đầu hắn lại không thể khống chế được mà một lần lại một lần hồi tưởng hình ảnh lúc trước nữ tử từ trên trời giáng xuống. Hắn không dám nhìn xuống đất nữa, lại di chuyển ánh mắt trở lại khuôn mặt nữ tử.

Đôi mắt phượng của nữ tử rất quyến rũ, điều này khiến hắn không chống đỡ nổi, ánh mắt né tránh đành phải rơi xuống bờ môi đối phương. Nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được đó là một quyết định sai lầm cỡ nào, bởi vì đôi môi nữ tử nhẹ nhàng nhúc nhích khiến cho hắn không tự giác mà nhớ lại xúc cảm mềm mại vừa rồi khi hai bờ môi dán sát vào nhau…

Dường như nữ tử đang nói gì đó với hắn, chỉ là Tư Liên không nghe nổi một câu nào. Hiện tại trong đầu hắn đầy ắp âm thanh pháo hoa nổ tung. Hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mềm mại của nữ tử hé ra lại khép vào, chỉ có điều là hắn không nghe nổi một chữ một chữ nào của nàng…

Hắn nhìn chằm chằm đôi môi nữ tử một cách ngây ngốc như thể bị trúng tà, lúc này trong đầu chỉ còn lại những suy nghĩ lộn xộn không kiểm soát được.

Hai người bọn họ vừa hôn môi, mềm mại. Bọn họ vừa hôn môi đó.

Có lẽ là thấy hắn vẫn cứ ngẩn ngơ ngây người không đáp lại, nữ tử bước lại gần hắn hai bước. Nàng lại rút ngắn khoảng cách giữa hai người đến mức gần nhất có thể, đồng thời nâng một bàn tay lên dịu dàng xoa gương mặt Tư Liên.

Tư Liên biết chắc chắn gương mặt của mình đã đỏ hết cả lên rồi. Hắn cảm thấy bàn tay của nữ tử đang vuốt v e gương mặt mình nóng như lửa đốt, khiến cho cả người hắn nóng ran, nhưng hắn lại không muốn lùi về phía sau.

Cho dù có tuân thủ hay tự kiềm chế như thế nào đi nữa, thì Tư Liên cũng vẫn chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi tinh lực tràn đầy. Trái tim bình thường vẫn luôn trong sáng thuần khiết không h@m muốn, nhưng giờ phút này ngược lại khiến hắn liên tưởng đến càng nhiều thứ hơn. Kẻ tiểu nhân trong lòng hắn đang cố sức vùng lên, một bên hắn khinh thường hành vi càn rỡ của mình, bên kia lại không nhịn được mà miên man suy nghĩ về nó.

Hắn cảm thấy toàn bộ máu trên người mình đều dồn hết lên não ở mất rồi. Và thế là…

Hai mắt Tư Liên tối sầm, mất ý thức.

*

Chu Minh cảm thấy phàm nhân gọi là Tư Liên này, sao mà kỳ lạ đến thế.

Hơn hai tháng trước, nàng vừa mới thức dậy từ miếu Thần Hạ liền vội vàng chạy nhảy khắp nơi thi triển pháp thuật. Lúc đi ngang qua Tư phủ thì bất ngờ phát hiện một hồ sen lớn. Xưa nay quan hệ giữa Chu Minh và Hoa Sen Tinh rất tốt, bởi vậy nàng không ngại lưu lại một ít phép thuật, tự mình thi triển một phép thuật nhỏ thúc sinh hồ hoa sen còn chưa nở rộ.

Chẳng qua là nàng không ngờ hành động đó sẽ bị một phàm nhân nhìn thấy.

Thật ra ngay từ đầu, Chu Minh cũng không thể chắc chắn. Theo lý thuyết mà nói, vốn dĩ phàm nhân không thể nhìn thấy Chu Minh – thân là Thần bốn mùa. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, nàng vẫn luôn cảm thấy, lúc ấy ánh mắt của nàng và của nam nhân này đã chạm nhau trong giây lát.

Tuy nhiên, Chu Minh là một người rộng rãi. Nghĩ đến việc bị người nhìn thấy cũng không phải chuyện gì to tát hay ghê gớm gì lắm, dù sao nó cũng chả ảnh hưởng gì xấu đến công việc làm Thần bốn mùa của nàng. Ông trời còn không thấy ngại, thế thì đương nhiên nàng cũng không cần phải bận tâm quá nhiều.

Vì thế nàng dứt khoát quăng chuyện này ra sau đầu.

Mãi cho đến lúc nàng kết thúc mùa Hạ bận rộn, khi cảm thấy bản thân có thể trở về miếu Thần Hạ, mới chợt nhớ lại phàm nhân hư hư thực thực nhìn thấy nàng ngày đó. Nàng nghĩ thời gian kết thúc mùa Hạ vẫn còn vài canh giờ, dù sao hiện tại nàng cũng không có việc gì làm, nên không ngại nhân lúc sau cùng đến thăm dò tìm tòi nội tình tên phàm nhân. Quả thật đúng là thú vị mà.

Lúc Chu Minh đang lẻn vào phòng đối phương, những gì nàng nhìn thấy là khuôn mặt hắn nhẹ nhàng cúi xuống và đang vẽ cái gì đó.

Hắn quá mức tập trung, đến nỗi không phát giác ra rằng trong phòng có một vị khách không mời mà đến là nàng. Trong lòng Chu Minh nổi lên sự tò mò. Nàng muốn biết hắn vẽ cái gì mà chuyên tâm đ ến thế, vì vậy liền di chuyển trong nháy mắt đến bên người hắn, sau đó cúi đầu nhìn xuống.

Chu Minh là Thần bốn mùa đương nhiên không hiểu được lễ nghi quy củ của phàm nhân, càng đừng nói đến chuyện nam nữ thọ thọ bất tương thân. Nàng không chút để tâm mà đưa đầu mình đến gần bên tai Tư Liên, để có thể nhìn rõ ràng hơn.

Chỉ thấy trong bức tranh là một nữ tử thanh thoát đứng trên lá sen giữa một hồ nước xanh. Tuy rằng gương mặt chưa được vẽ thêm lên, nhưng chỉ liếc mắt một cái, Chu Minh lập tức có thể nhận ra bức tranh mà Tư Liên vẽ, đúng là tình cảnh hắn đối mặt với nàng vào đêm mùa Hạ đó.

Nàng có hơi ngạc nhiên. Xem ra nam tử này quả thật có thể nhìn thấy nàng.

Chu Minh không hiểu tình thơ ý họa của phàm nhân, hay là tình cảm nam nữ gì gì. Nàng chỉ cảm thấy bản thân trong bức tranh khá xinh đẹp, hơn nữa hình như còn có một loại cảm xúc mơ hồ không thể giải thích được tràn ra từ bức tranh. Tóm lại nàng không hiểu, nhưng cũng không thấy chán ghét.

Nàng không hiểu bức tranh nói lên điều gì, chỉ theo trực giác mà tán thưởng một câu: “Rất đẹp.”

Nam tử bên cạnh nghe vậy thì cả người đều run lên. Nước mực mới chấm dọc theo cọ vẽ vì động tác run run vừa rồi mà rơi xuống bức tranh. Giọt mực nhòa đen gương mặt người trong tranh, làm hỏng cả bức vẽ sắp hoàn thành.

“Aiza, thật đáng tiếc.”

Chu Minh tiếc nuối nói. Lần đầu tiên có người vẽ nàng, nàng vốn còn đang định chờ sau khi bức tranh hoàn thành rồi, hỏi nam tử này liệu có thể tặng cho nàng bức tranh này, để nàng mang về miếu Thần Hạ không nữa cơ.

Ngay khi Chu Minh nhìn chằm chằm vào những chấm mực trên bức tranh bằng ánh mắt oán giận, nam tử bên cạnh bỗng nhiên quay đầu lại không hề báo trước. Bởi vì đầu hai người dựa vào nhau quá gần, chỉ cần hắn vừa động một cái thì hai người một thần tiên một phàm nhân vừa khéo sáp lại với nhau.

Chu Minh không có quan niệm gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân của phàm nhân, vì vậy tất nhiên nàng sẽ không để tâm đ ến nụ hôn bất ngờ này. Chẳng qua là đôi môi bị cọ xát thôi mà, còn mềm mềm thoải mái vô cùng, nàng không để ý chút nào.

Nhưng mà nàng mở to đôi mắt nhìn nam tử phàm nhân gần trong gang tấc, trong lòng vô cùng khó hiểu: Vì sao cả người hắn lại không động đậy gì hết thế…

Chu Minh nghĩ như thế, cũng mở miệng hỏi ra như thế.

Nhưng nàng mới nói được một chữ, đối phương lại dường như bị dọa sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau. Trong lúc lùi, chân tay còn vụng về đụng phải một góc bàn sách, toàn bộ đồ đạc trên bàn đều bị rơi vỡ xuống đất. Âm thanh lớn đến nổi gã sai vặt ở gian ngoài cũng có thể nghe thấy mà tiến lên hỏi han.

Nam tử lại chỉ sững sờ mà nhìn Chu Minh, bàn tay phải chống trên bàn đã bị nước mực lật úp nhuộm đen hết, thế mà hắn cũng không phản ứng gì hay rút tay lại cả.

Chu Minh cảm thấy người này thật sự rất buồn cười và thú vị, nàng không nhịn được mà thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đồ ngốc.”

Mãi đến khi gã sai vặt ngoài cửa bị đuổi đi, nam tử trong phòng vẫn chưa hoàn hồn lại.

Chu Minh thấy mắt hắn nhìn mình không chớp lấy cái nào, sau đó gương mặt lặng lẽ ửng đỏ. Như có chút chột dạ cúi đầu, sau đó lại không biết vì sao gương mặt lại càng đỏ hơn. Ánh mắt hắn nhìn về phía nàng lần nữa, rồi lại chẳng hiểu sao cả người hắn có vẻ càng ngu ngốc hơn, ngay cả đôi mắt cũng trở nên mơ màng.

“Ngươi… Không sao đấy chứ?”

Chu Minh có vẻ hơi lo lắng khi gương mặt của người nam tử này càng ngày càng đỏ hơn. Nhưng đối phương không phản ứng hay đáp lại như thể hắn không nghe thấy lời nàng vừa nói, nàng đành phải tiến thêm hai bước, đưa tay thử độ ấm trên người hắn.

Không ngoài dự đoán, làn da dưới lòng bàn tay nóng hổi. Hơn nữa nhiệt độ dường như ngày càng tăng cao đến nổi sắp bắt kịp nhiệt độ cơ thể Chu Minh, vị thần mùa Hạ.

Quả nhiên là bị ốm mà…

Giống như muốn nghiệm chứng suy nghĩ của Chu Minh là đúng, nàng còn chưa kịp cảm khái thân thể yếu ớt của phàm nhân, thì cơ thể nam tử trước mắt bỗng dưng mềm nhũn ngã xuống.

Ơ ơ ơ ơ ơ?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi