HÀ VIÊN

02.

Tuy nói là Phó Thanh giam cầm tôi, nhưng mà tôi vẫn còn được tự do lắm.

Như là việc tôi có thể lựa chọn tối nay ăn món gì.

“Tôi muốn ăn súp cay trước cổng trường.”

Tôi vừa vẫy chân vừa xem truyện tranh. Phó Thanh buông quyển sách trên tay xuống, chỉnh lại kính:“Cậu đừng có được đằng chân lên đằng đầu.”

“Thế cậu có mua không?”

Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau. Phó Thanh thua rồi.

“Còn đồ ăn vặt trong ngăn kéo, cậu ăn đỡ trước đi.”

Tôi nhìn đến khi cậu ấy bước ra khỏi cửa, trong tình huống bị giam cầm thế này vẫn còn có thể dõng dạc ra điều kiện, đúng là hiếm thấy

Tôi mỉm cười nhìn sợi dây xích trên cổ tay. Lúc trước Phó Thanh từng nuôi một con chó, hung tợn khó thuần, nó mà ra khỏi chuồng kiểu gì cũng có thể dọa người ta sợ chết khiếp.

Nhưng tôi lại rất thích nó, cho nên đã dùng tiền ăn vặt ba tháng góp lại mua tặng Phó Thanh một sợi dây xích.

Dây xích là do tôi tặng, đương nhiên tôi cũng biết cách mở, chỉ cần đụng nhẹ vào cơ quan là có thể dễ dàng mở ra.

Cũng đã rất lâu rồi tôi không đến phòng sách của Phó Thanh. Căn phòng này lúc nào cũng như vậy, vẫn giữ được nét trang nghiêm vốn có, vô cùng phù hợp với phong cách lạnh lùng của cậu ấy.

Sticker trên bàn cũng chính do tay tôi dán. Phó Thanh vẫn giữ nguyên đấy chẳng hề vứt đi. Rèm cửa cũng chính do tôi cùng mẹ của Phó Thanh đi chọn, những bông hoa cúc dại trên tấm rèm nở rộ chẳng màn thời gian.

Tôi ngó nhìn bốn phía, rất muốn thoát khỏi cái thế giới không còn thuộc về mình.

Căn phòng này tôi đã từng quen thuộc đến từng ngóc ngách, nhưng bây giờ nhìn chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng. Bấm ngón tay tính toán một chút, tôi và Phó Thanh không biết bao lâu rồi chưa nói chuyện đàng hoàng với nhau.

Ai da, không thể tính được nữa. Chúng tôi chống đối nhau bao nhiêu năm thì tôi đã thích cậu ấy chừng ấy năm.

Chàng thiếu niên khôi ngô lại ưu tú, ai mà không thích cơ chứ. Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng là người thích cậu ấy trước, nên được ưu tiên chứ.

Tôi từ nhỏ tính tình đã ngang ngược bá đạo, vào tiểu học, lên sơ trung, rồi tới cao trung cũng vẫn giữ cái tính ngang ngạnh như thế chẳng hề thay đổi.

Phó Thanh chính là đứa trẻ “con người ta” trong miệng của người đời hay nói.

“Con phải học theo Phó Thanh con người ta kìa, xem thử con nhà người ta ưu tú biết bao!”

“Con ít đi chơi với Hà Viên lại đi! Ngày nào cũng đi quậy phá đầu đường cuối xóm, đầu óc lại kém thông minh, con còn chưa nhìn rõ hả?!”

Không sai, tôi là học sinh cá biệt còn Phó Thanh lại là học bá. Số mệnh tương khắc như nước với lửa.

Nhưng rồi một ngày, lửa lại đi yêu nước, hơn nữa đến một ngày nọ ngọn lửa này còn quyết liệt, cố chấp đến cùng đun sôi nước, đến một lúc bản thân ngọn lửa cũng lụi tàn.

Tôi đứng trước cửa phòng sách, bên ngoài chính là thế giới của tôi, còn bên trong chính là thế giới của Phó Thanh.

Một cảnh cửa làm ranh giới ngăn cảnh thế giới của hai người. Tựa như hai đường thẳng song song càng đi càng xa, càng đi càng không có điểm dừng, càng đi lại càng chẳng có giao điểm.

Chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này tôi sẽ có được tự do, haiz, nhưng không biết tại sao lúc này nước mắt lại chẳng hề do dự rơi xuống.

Nếu như tôi chạy đi rồi Phó Thanh nhất định vô cùng tức giận. Đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của cậu ấy, vẫn là còn chút lưu luyến.

Đành vậy, đi thôi. Không còn phiền muộn nữa, buông bỏ mọi thứ, bỏ lỡ một người thôi mà.

Từ đây về sau, tương lai xán lạn rực rỡ của Phó Thanh sẽ không còn bóng dáng của tôi, còn tôi sẽ bước tiếp trên con đường bản thân đã chọn.

Kỳ thi tốt nghiệp kết thúc chính là lúc chúng tôi kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi