HẮC ÁM ĐẠI NHÂN



Trần Gia.

Trần Hạo Thiên ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt điển trai sắc sảo đầy lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh biếc hờ hững nhìn bốn người trước mặt, giọng nói cũng không mang theo thiện cảm nào, "Nói."

Lạc Ưng, Hải Khiêm và Hải An run rẩy nhìn nhau. Má ơi, lão heo khi không có bé heo con thật đáng sợ . \(இ ‸ இ✿\)

Lý Duệ uống một ngụm trà, bình tĩnh nói, "Phá hoại Lâm Gia, không phải chuyện dễ dàng đâu."

Trần Hạo Thiên nhướn mày, ra hiệu cho Lý Duệ nói tiếp.

"Ở Dạ Lâm có dấu hiệu của tang thi."

Một câu của y làm mọi người không nhịn được cau mày nhìn sang.


Lý Duệ không để ý, nhàn nhạt nói, "Mới ngày hôm qua, có một tang thi cấp SS đã xổng chuồng chạy về phía Lâm Gia."

Mọi con tang thi bị phát hiện đều được đưa vào nhà tù "Chống tang thi". Xổng chuồng có nghĩa là vượt ngục. Nói cách khác, Lâm Gia có chứa tang thi, cuộc sống của con người sẽ vô cùng nguy hiểm.

"Tang thi đó, không hề chạy ra, Lâm Gia cũng không báo tin."

Trần Hạo Thiên dựa người ra ghế, tay đặt lên trán, hai mắt nhắm hờ lại, anh im lặng suy tư.

Lạc Ưng nhíu mày, nói, "Lâm Gia có tang thi làm đồng minh ư?"

Hải Khiêm gật đầu đồng tình, "Cũng có thể lắm. Xem ra Lâm Gia còn có một lá bài cuối chưa lật."

Hải An mím chặt môi, tay giữ chặt góc áo, nhỏ giọng nói, "Kh... không phải..."

Trần Hạo Thiên cười lạnh, "Tang thi là đồng minh của Lâm Gia? Câu chuyện khốn nạn gì đây?"

Lạc Ưng, Hải Khiêm và Lý Duệ không hiểu ý anh, "Anh nói gì?"

Hải An khẽ giơ tay lên, như một cậu học sinh nhỏ rụt rè nói, "Em... em muốn... nói chuyện riêng... với... với Trần Thiếu." Đối mặt với Trần Hạo Thiên không hề ôn hoà như Hoàng Tuấn Khải, đối với cậu bé nhút nhát này quả thật là một điều đáng sợ.

Lý Duệ nheo mắt lại, "Em muốn nói gì?"

Hải An né tránh ánh mắt của Lý Duệ, nói nhỏ, "Em... muốn... nói chuyện."

Trần Hạo Thiên quan sát hai người họ một hồi lâu, rồi anh gật đầu, nói, "Được."

Anh đứng dậy, đi lên phòng làm việc, Hải An cũng đứng dậy, chậm chạp đi theo.

Khi vào trong phòng làm việc của anh, vốn đã sợ hãi, nay Hải An càng thêm sợ hãi. Bầu không khí trong đây thật sự quá lạnh lẽo, mùi khói thuốc nồng nặc.


Trần Hạo Thiên ngồi lên ghế, ra hiệu cho Hải An ngồi xuống ghế đối diện, lạnh giọng nói, "Nói đi."

Hải An lắp bắp, "Tôi... tôi..."

Trần Hạo Thiên không nhìn tới Hải An, thản nhiên nói, "Ở đây không có Lý Duệ."

Đồng tử của Hải An vì kinh ngạc mà mở to ra, "Anh đã biết?"

"Ừ."

Thật ra điều anh biết cũng không có gì quá to tát. Lý Duệ đã phẫu thuật một tang thi ở trong phòng thí nghiệm của y.

Mặc dù vậy, đối với bé heo con nhà anh lại là điều vô cùng quan trọng. Bởi, con tang thi đó... là một thành viên trong gia đình của cậu, một người trong 30 tang thi của Lâm Gia.

Trần Hạo Thiên lấy một điếu thuốc, châm lửa rồi cầm trên tay, không đưa vào miệng hút, "Tôi không hiểu, cậu ta đang muốn gì?"

"Anh ấy... muốn gì ư?" Hải An cười khổ một tiếng, nói, "Ngay từ ban đầu, anh ấy chỉ đơn thuần là muốn làm bác sĩ. Anh ấy muốn cứu con người, muốn tạo ra một thế giới mới, giống như một cuộc cách mạng vậy. Anh đừng chê cười, ai cũng từng có một ước mơ viển vông mà."

Trần Hạo Thiên vô thức đáp, "Là hi vọng."

Hải An gật đầu, "Đúng vậy. Đó là hi vọng của anh ấy, làm bác sĩ chính là niềm hi vọng của anh ấy. Anh ấy đã nghĩ rằng, cứu mọi người là một công việc vô cùng cao cả, cực kì khó khăn. Và nó cũng có thể cứu rỗi bản thân anh ấy. Lý Duệ... anh ấy muốn được tôn thờ, muốn được lên đỉnh cao. Làm ơn đừng chế giễu anh ấy, ai cũng có một suy nghĩ hư cấu mà."

Trần Hạo Thiên im lặng, không nói gì. Điếu thuốc trên tay dần dần lụi tàn, làn khói nhạt lơ lửng trong không khí, ánh mắt anh nhìn vào nó, có chút mơ hồ.

Nhìn xem, làn khói kia nhỏ nhoi và mỏng manh biết bao nhiêu. Nhưng, nó có thể giết nhiều mạng người đấy.

Hải An thở dài, giọng nói đầy vẻ u buồn, "Lý Gia đã phá hoại hi vọng của anh ấy, bọn người đó là những nhà khoa học điên. Bọn người đó bắt anh ấy phải phẫu thuật tang thi... Việc làm đó thật tàn nhẫn biết bao nhiêu! Anh ấy rất hối hận, anh ấy nghĩ rằng... niềm hi vọng ấy, đã lụi tàn rồi."

"... Nhưng cuối cùng, anh ấy lại nói, anh ấy là ác quỷ..."


Trần Hạo Thiên nhướn mày, khẽ nói, "Một con quỷ khi bị dồn vào đường cùng, nó cũng mưu cầu sự yêu thương..."

"Một con quỷ khi bị dồn vào đường cùng, nó sẽ tìm kiếm sự yêu thương." Hải An nói.

Trần Hạo Thiên và Hải An đồng loạt nhíu chặt mày, hai người cùng lúc nói.

"Nó cần sự sống, nó khao khát yêu thương, nó ước muốn sự ấm áp."

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

"Nó thật sự rất muốn, sau bao nhiêu lần chiến đấu trong cô độc, nó chỉ cần một người bên cạnh mình."

"... Chỉ cần một người thôi, còn đỡ hơn không có người nào, rất dễ dàng mà, đúng không?"

"Nếu ai đó cho nó hi vọng, làm ơn... hãy cho nó sự sống."

"Nếu không thể cho nó hi vọng, thì làm ơn, đừng xuất hiện nữa."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Đừng khóc nha




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi