HẮC ÁM ĐẠI NHÂN



"Tuấn Khải, dậy mau đi. Sắp tới giờ học rồi." Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên bên tai cậu.

Hoàng Tuấn Khải mở mắt ra, thấy Tuấn Kim Nhân đang nhìn cậu, tay y vỗ nhẹ lên bụng cậu sau lớp chăn dày.

Ngay khi định nói chuyện, cậu lại nghe thấy giọng nói của mình, "Cho con thêm năm phút!" Trước mắt cậu xuất hiện năm ngón tay của mình.

Tuấn Kim Nhân liền búng nhẹ lên trán cậu, thấp giọng mắng, "Bé heo lười!"

"Con không phải heo!"

Cậu cố gắng nói chuyện với Tuấn Kim Nhân, nhưng lời nói ra hoàn toàn không ăn khớp. Cậu không nhịn được cười khổ một tiếng, chua xót nhận ra một điều. Cảnh tượng này... đã xảy ra rồi.

Kiếp trước, khi còn là "Hoàng Tuấn Khải", cậu đã trải qua nó rồi. Khi đó thì không cảm nhận được gì ngoài phiền phức và lười biếng. Thế mà bây giờ nhìn lại, chỉ còn lại tiếc nuối.


Không ngờ, cậu đã từng có một cuộc sống ấm áp như thế. Đã quá lâu rồi, cậu đã quên mất nụ cười nhạt của chú. Quên mất cuộc sống của chính cậu. Quên mất những hạnh phúc cậu được trải qua.

Chú, con là bé heo lười của chú đây.

Cậu ngồi dậy, phát hiện bản thân vậy mà có thể tách ra khỏi thân thể.

Cậu... đã chết sao?

Hoàng Tuấn Khải cười chua xót. Ông trời à, ông đừng có tàn nhẫn đến thế chứ. Chết thì cứ chết đi, cần gì phải cho cậu nhớ lại những điều này.

Cậu không muốn nhớ lại. Ngôi nhà này, cái chăn này, và cả bàn tay này... cậu không muốn nhớ lại. Bởi, mỗi khi nhớ lại cậu đều không nhịn được so sánh với cuộc đời sau đó của mình.

Ngôi nhà đó, cái chăn đó, và bàn tay đó... đều không còn. Ngay cả người đang đứng trước mặt cậu đây, cũng biến mất.

Cậu thở dài, chậm rãi từng bước ra khỏi ngôi nhà, im lặng đi trên con đường phủ đầy tuyết. Khi mới ra tới sân, cậu thấy Mỹ Nhi mặc một bộ đồ ấm áp đang cầm một cục tuyết thật to vui vẻ đi vào trong, sau đó là tiếng hét của "Hoàng Tuấn Khải", "Này! Em thật là!"

Tiếng cười sung sướng của Mỹ Nhi vang lên. Tuấn Kim Nhân nghiêm khắc nói, "Mỹ Nhi, coi chừng anh bị bệnh. Tuấn Khải, mau dậy đi học!"

"Năm phút nữa đi chú!"

Cậu cười mỉm, quay đầu bước đi, đi qua từng con đường quen thuộc, mang biết bao nhiêu kỉ niệm vui vẻ hạnh phúc.

Có lẽ, nhớ lại cũng tốt đấy chứ. Cậu có thể nhớ được ngôi nhà xinh đẹp này, hay cả những con đường sạch sẽ này. Và hai con người trong kia \- những người đã từng là gia đình cậu, và mãi mãi là gia đình cậu.

Cậu có thể nhớ lại ánh mắt ôn nhu của Tuấn Kim Nhân, tiếng cười ngọt ngào của Tuấn Mỹ Nhi. Hay cả những lời trách móc của chú, và những trò đùa của công chúa.


Nếu bây giờ có người bên cạnh, cậu sẽ quay sang nói với người đó, "Này, tôi cũng từng có một cuộc sống đáng mơ ước đấy!"

Nhưng bây giờ, xung quanh cậu không có ai. Vì thế cậu cười nở nụ cười, nói thầm, "Này bé heo lười, cậu cũng từng có một cuộc sống đáng mơ ước đấy!"

Giữa bầu trời mùa đông lạnh lẽo, trên đường chẳng còn một bóng người. Bên đường xuất hiện một người, à không, một con ma đang một mình bước đi. Cậu không cảm nhận được cái lạnh, bước chân vẫn nhẹ nhàng khoan thai.

Chú có cam lòng không?

\-\-\- Chú chấp nhận hết. Không sao cả.

Chú có hận con không?

\-\-\- Không, chú không hận. Lỗi là do chú.

Hoàng Tuấn Khải cười thê lương, hai tay trắng bệch đút vào túi quần.

Chú, chú lương thiện như vậy... con biết làm sao đây?

\-\-\- Con cũng phải trở thành một con người tốt bụng như chú đấy.

Chú à, tốt bụng không phải là ôm hết mọi sai trái lên người mình. Tốt bụng không phải là im lặng chịu đựng mọi khổ đau. Tốt bụng không phải là cam tâm chấp nhận tất thảy, kể cả cái chết của mình.

Định nghĩa tốt bụng của chú sai rồi.

Nhưng không sao, trong lòng con, chú vẫn là người lương thiện nhất.


Mong kiếp sau, chú sẽ có được hạnh phúc của riêng mình. Không có đứa cháu độc ác này, không có xã hội tàn nhẫn, không có cuộc đời khổ đau. Mong chú có một đứa con gái xinh đẹp như công chúa, đứa cháu phá phách nhưng tốt bụng như bé heo lười, và cả một người có thể yêu thương chú đến cuối đời.

Mong tới kiếp sau, chú vẫn có thể tốt bụng như vậy. 

Tạm biệt, những kỉ niệm ấm áp.

Tạm biệt, ba của con.

Tạm biệt, gia đình của tôi.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Nếu có người đang đứng ngay bên cạnh tôi, tôi sẽ tự hào nói với người đó rằng, "Tôi từng có một cuộc sống hạnh phúc lắm. Từng có một người ba tốt bụng nhất quả đất, từng có một nàng công chúa xinh đẹp nhất hành tinh. Tôi từng có một gia đình ngọt ngào nhất dải ngân hà đấy!"

Nhưng đừng quên, tất cả chỉ có thể đứng sau một từ "từng".

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Đừng khóc lần nữa nha




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi