HẮC ÁM ĐẠI NHÂN



Trần Tử Hùng ngẩng đầu, có chút chần chừ, "Thế... chúng ta nên làm gì đây?" Sau khi Trần Mạnh Khánh nói rõ quan điểm của mình, y cảm thấy Hoàng Tuấn Khải thật sự quá hùng mạnh. Không thể nào biết rõ giới hạn của cậu là gì.

Trần Ngũ Thành dựa người vào ghế, nhàn nhạt nói, "Dạy dỗ cậu nhóc đó, giúp cho cậu ta trở thành huyền thoại của Trần gia."

Nghe lời của ông, mọi người trầm mặc. Họ không biết có phải ông quá đề cao Hoàng Tuấn Khải hay không. Làm sao cậu có thể trở thành huyền thoại của Trần gia được chứ?

Trần gia tồn tại được 400 năm, đồng nghĩa với việc họ đã trải qua rất nhiều thời đại, biết bao nhiêu thiên tài đã được sinh ra, và mất đi.

Nói sao thì nói, thứ Trần gia họ không bao giờ thiếu, chính là thiên tài


Ấy thế mà không một ai ngờ trước được, nhiều năm về sau, người mà bọn họ không tin tưởng nhất là Hoàng Tuấn Khải, cậu lại có thể làm được một điều mà không ai lường tới được! Và hành động đó khiến cậu trở thành huyền thoại nhiều đời về sau, mãi mãi không xoá dấu vết, mãi mãi trường tồn trong lịch sử Kim gia.

Trần Mạnh Khánh nói, "Tứ Hải, cậu giải quyết đi."

Trần Tứ Hải không chút bất mãn trước yêu cầu của anh trai mình. Dù sao thì ông cũng có hứng thú với Hoàng Tuấn Khải mà. "Được."

Không ai để ý tới, Trần Hạo Thiên im lặng xoay ghế, dáng vẻ lười nhát vô cùng, hơi thở anh lạnh lẽo, như muốn đóng băng mọi thứ. Trần Hạo Thiên nở nụ cười, một nụ cười điên cuồng tà mị, mang theo kiêu ngạo.

Hoàng Tuấn Khải... em không bao giờ thoát khỏi tôi!

~.~.~.~.~.~.~.~

Ngày hôm sau, Hoàng Tuấn Khải mở mắt, ánh mắt sắc bén như muốn chém nát người đang đứng trong phòng.

Trần Hạo Thiên đứng dựa vào tủ đồ, thấy cậu nhìn mình thì chỉ nhếch môi, nói, "Em đừng có cảnh giác như thế. Ở đây rất an toàn."

Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh, bước xuống giường, "Đây là nhà tôi, không an toàn thì còn chỗ nào nữa."

Trần Hạo Thiên đưa cho cậu một bộ đồng phục, nói, "Trần gia cũng rất an toàn. Ngôi nhà thứ hai của em đấy."

Hoàng Tuấn Khải không để ý lời của Trần Hạo Thiên, nhận lấy bộ trang phục, cậu nhíu mày hỏi, "Anh muốn làm gì?"


Trần Hạo Thiên đáp, "Em mới mười tám tuổi, cần phải đi học thêm 2 năm nữa. Tôi đã lựa cho em trường của Trần gia." Thế giới tương lai này cần phải học tới 20 tuổi mới được coi là hoàn thành chương trình học.

Hoàng Tuấn Khải khó chịu nói, "Lắm chuyện thế!" Cậu thật sự không muốn đi tới trường. Mọi thứ đều liên quan đến sách vở, vô cùng chán.

Trần Hạo Thiên bí ẩn nói, "Natural \- chính là trường học của những thiên tài tự nhiên của Kim gia. Trong đấy có rất nhiều điều thú vị. Sẽ không tốn thời gian của em đâu."

Hoàng Tuấn Khải gật đầu, "Được." Nghe người như Trần Hạo Thiên còn nói trường học này rất thú vị, chắc hẳn nó cũng có điều lạ khiến cậu hứng thú.

Hoàng Tuấn Khải đi thay đồng phục. Trần Hạo Thiên rời khỏi phòng cậu, bước xuống phòng khách.

Hoàng Tuấn Kha và Hoàng Mỹ Phương đang ngồi trước bàn ăn, hai người nói chuyện với nhau, có vẻ đang đợi anh và cậu.

Thấy Trần Hạo Thiên, sắc mặt Hoàng Tuấn Kha có chút không tốt, y hừ lạnh một tiếng, nói, "Chỗ ngồi của cậu là bên kia."

Trần Hạo Thiên cười lạnh, nói, "Anh hai à, anh không cần phải khó chịu như thế đâu."

Hoàng Tuấn Kha không thèm để ý anh, quay sang nói chuyện với Hoàng Mỹ Phương.

Trần Hạo Thiên ngồi thẳng người, dáng vẻ đúng chuẩn người có giáo dục, khí lạnh trên người chưa từng biến mất, cũng chính nhờ vậy mà anh luôn nổi bật.

Một người đàn ông trưởng thành mà còn vô cùng đẹp trai, đã vậy còn lạnh lùng cao ngạo, ai mà không thích.


Hoàng Mỹ Phương cười mỉm, nói, "Ai thế ạ?"

Hoàng Tuấn Kha không sôi nổi lắm, nhàn nhạt nói, "Chồng của Tuấn Khải, Trần Hạo Thiên."

Hoàng Mỹ Phương có chút kinh ngạc, "Sao có thể?" Hoàng Tuấn Khải cưới sớm vậy ư?

Hoàng Tuấn Kha xoa đầu cô, nói, "Quên nói cho em. Hôn ước này tồn tại rất lâu rồi. Đến giờ mới có thể thực hiện được."

Trần Hạo Thiên nghe cuộc đối thoại của hai người, cười khẩy một tiếng.

Anh suýt nữa đã quên, mục đích của hôn ước này...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi