HẮC ÁM ĐẠI NHÂN



Một tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cánh cổng Trần Gia. Một phút sau cánh cổng mở ra, An Tử lái xe đi vào bên trong.

Hoàng Tuấn Khải xoa đầu Trần Hạo Thiên, mái tóc của anh dài và rất mềm mượt. Hành động xoa đầu anh hiển nhiên trở thành sở thích của cậu. Cho đến khi mái tóc Trần Hạo Thiên rối tung lên, cậu liền xoa lại cho vào nếp, nhéo má anh một cái. Sau một loạt hành động, Hoàng Tuấn Khải nói nhỏ, "Dậy đi."

Trần Hạo Thiên mở mắt ra, lợi dụng lúc cậu đang cúi đầu nhìn, anh nhướn người lên hôn một cái thật kêu lên môi cậu.

Đợi Trần Hạo Thiên ngồi dậy, cậu bóp nhẹ đùi mình. Suốt một tiếng anh nằm lên đùi cậu, nói không mỏi tất nhiên là nói dối.

Trần Hạo Thiên ngay lập tức đưa tay lên mát xa đùi cậu, "Em đói bụng không?"

Trần Hạo Thiên bình thản để anh phục vụ cho mình, đáp, "Không."

Nhìn đồng hồ trên tay, đã 11 giờ 36 phút. Cậu còn chưa ăn sáng vậy mà lại không đói. Trần Hạo Thiên chậc lưỡi, không hài lòng nói, "Em vẫn phải ăn." Anh cần phải điều chỉnh lại thời gian ăn uống của cậu mới được.


Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, "Không ăn cũng đâu chết."

Trần Hạo Thiên xoa đầu cậu, "Anh phải nuôi em mà. Em ốm trơ xương anh không chịu nổi."

Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, dựa đầu vào ghế, "Được."

Trần Hạo Thiên bóp cặp má cậu. Đây cũng là một hành động yêu thích của anh. Bởi từ sáng đến giờ anh đã bóp má cậu ít nhất trên mười lần.

Chiếc xe dừng lại, cánh cửa xe được mở ra. Hai người bước xuống xe. Trần Hạo Thiên chủ động nắm chặt tay cậu. Hoàng Tuấn Khải chỉ nhìn một chút rồi đi tiếp, không hề để ý.

Đáy mắt Trần Hạo Thiên hiện lên ý cười, "Mọi người đang đợi chúng ta."

Hoàng Tuấn Khải gật đầu, không nói gì.

Trần Hạo Thiên cúi xuống, nói nhỏ vào tai cậu, "Còn nữa, bảo bối à, em đừng lạnh nhạt quá."

Hoàng Tuấn Khải nhìn anh, cười một tiếng, hỏi, "Thế nào là không lạnh nhạt?"

Tim anh đập mạnh. Nụ cười của cậu mang theo sự ngọt ngào vô cùng. Tiếng cười trong trẻo ấy như dòng nước mát chảy vào tim anh. Khuôn mặt trắng nõn như bừng sáng lên. Cậu thật sự quá đẹp!

Giọng Trần Hạo Thiên hơi trầm xuống, trở nên khàn khàn, "Bảo bối, em đừng cười trước ai khác đó."

Nghe vậy, nụ cười Hoàng Tuấn Khải càng thêm rõ ràng, giọng nói cậu cũng êm dịu hơn, "Tại sao chứ?"

Trần Hạo Thiên không nhịn được bóp má cậu, đôi mắt xanh biếc hiện lên yêu thương nồng đậm, "Người khác sẽ lưu luyến em."

Hoàng Tuấn Khải nói, "Được thôi. Em sẽ không cười trước ai khác đâu."

Trần Hạo Thiên hôn một cái lên má cậu.


An Tử đã rời đi nhanh chóng. Bởi y không muốn quan sát lão đại và Đại Nhân yêu thương ngọt ngào. Trái tim thuỷ tinh nhỏ bé của y không thể chịu nổi đâu.

Đúng lúc này, "Khụ khụ." Một tiếng ho khan vang lên, kéo sau là là mấy tiếng ho khan nữa.

Hai người ngẩng đầu, phát hiện mọi người trong Trần Gia đều dùng ánh mắt phức tạp muốn nói lại thôi.

Quốc Tử dựa người vào chồng mình, chậc lưỡi, lắc đầu vài cái, "Trẻ con thời nay a."

Nhã Hồng nhận lấy ly trà nóng từ Trần Mạnh Khánh, "Đúng là chỉ có cục cưng mới thay đổi được nó thôi."

Trần Tứ Hùng ngồi bên cạnh Trần Ngũ Thành, ngoan ngoãn xoa bóp vai cho ông, hừ một tiếng, nói nhỏ, "Tâm ta đã trở nên tươi sáng. Không thèm chấp nhất với mấy kẻ có người yêu."

Trần Ngũ Thành nhìn hai người, ánh mắt khẽ liếc qua Hoàng Tuấn Khải như đang dò hỏi, nói, "Hai đứa lên chuẩn bị đi, rồi xuống ăn trưa."

"Vâng." Trần Hạo Thiên đáp một tiếng rồi cùng Hoàng Tuấn Khải đi lên phòng.

Mọi người đồng loạt ngước đầu nhìn lên cầu thang, dáng vẻ hóng hớt.Trần Hạo Thiên nhà họ rõ ràng đã thay đổi. Bình thường còn không trả lời một tiếng đã rời đi, hôm nay lại ngoan ngoãn "vâng" nữa chứ.

Nhã Hồng cười mỉm, nói, "Ba ơi, chọn ngày lành làm đám cưới cho bọn nó đi."

Quốc Tử nhanh chóng nói, "Còn đặt tên cho cháu nội nữa."

"..."

Mọi người ba chấm nhìn cô.

Trâng Tứ Hải bóp nhẹ mũi Quốc Tử, cưng chiều nói, "Cháu dâu không thể đẻ con."


Trần Tứ Hùng chớp mắt vài cái, "Thì nhận nuôi a."

Mọi người liền gật gù đồng tình. Bắt đầu công cuộc đặt tên cho đứa con\(?\) chưa tồn tại của Hoàng Tuấn Khải và Trần Hạo Thiên.

Trần Ngũ Thành xoa cằm, nói, "Đặt là Trần Tuấn Minh đi."

Trần Mạnh Khánh lắc đầu, nói, "Đặt Trần Chung Hồng đi."

"Tên em liên quan gì chứ." Nhã Hồng liếc Trần Mạnh Khánh một cái, nói, "Đặt Trần Tuấn Phúc."

Trần Tứ Hải nhìn vợ mình, ra ý kiến, "Đặt Trần Quốc Dũng đi."

Quốc Tử bĩu môi, không đồng tình, "Không. Đặt Trần Tuấn Thiên. Quất hết tên hai vợ chồng luôn."

Trần Tứ Hùng cúi đầu rầm rĩ, "Trần Kiên Cường, Trần Tuấn Tú, Trần Giàu Sang, Trần Lạnh Lùng, Trần Ác Độc, Trần Sói, có nhiều tên hay vậy mà sao không ai chọn ta?"

┐\( ˘\_˘\)┌

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi