HẮC ÁM ĐẠI NHÂN



Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là tiếng nói vọng vào phòng của người hầu, "Mời Trần Thiếu và phu nhân xuống ăn trưa ạ."

Trần Hạo Thiên ra mở cửa, nói, "Mang đồ ăn lên đây."

Người hầu vâng một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, "Phu nhân?"

Trần Hạo Thiên gật đầu, thản nhiên nói, "Ừ, em là phu nhân."


Hoàng Tuấn Khải ngồi xuống giường, bĩu môi, "Em là con trai!" Phu nhân quá yếu ớt! Làm sao hai từ đó có thể dùng để gọi cậu chứ.

Trần Hạo Thiên cười ha hả, nhéo má cậu một cái, nói, "Vậy gọi em là Trần phu nhân.

"Lại có chữ phu nhân!"

"Nhưng mạnh mẽ hơn mà. Có chữ Trần đằng trước kìa, em là con dâu của Trần Gia càng thêm mạnh mẽ chứ!"

"Không thích!"

~.~.~.~.~.~.~.~.~

Hoàng Tuấn Khải ngồi trên ghế, chậm rãi ăn, bởi vì bây giờ cậu không đói nên khi ăn cũng không có mùi vị gì rõ ràng. 

Trần Hạo Thiên ngồi đối diện cậu ăn cơm ngon lành. Mấy ngày nay anh không có thời gian ăn uống nên giờ rất đói. Dù có đói bụng Trần Hạo Thiên vẫn ăn rất từ tốn, toát ra một hơi thở nhàn nhã bình tĩnh của một thiếu gia.

Ăn xong, anh kêu người hầu lên dọn chén bát rồi đi tới bàn. Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn anh, nói, "Hạo Thiên."

Trần Hạo Thiên xem lại hồ sơ trên bàn, dáng vẻ tập trung rất đẹp trai, "Hửm?"

Hoàng Tuấn Khải mím chặt môi, khẽ nói, "Em không biết có nên nói ra hay không. Nhưng chắc anh đã đoán được chuyện này rồi."


Lần đầu tiên thấy cậu nói chuyện dài dòng phân vân, Trần Hạo Thiên ngẩng đầu, "Bảo bối, nói anh nghe."

Hoàng Tuấn Khải thở dài, giọng nói hơi run lên, "Em... đã chết."

Tay cầm hồ sơ siết chặt, Trần Hạo Thiên im lặng. Lúc nãy anh nghe cậu kể về chuyện phát hiện ra cuộc thí nghiệm thì cũng đã suy nghĩ đến chuyện này. Tang thi là do virus lan truyền, vì vậy nên tung tích của người chết lúc chiến tranh Huyết Sát xảy ra đều mất tích. Không một dấu vết. Điều đó có nghĩa là con người có khả năng trở thành tang thi. 

Chỉ là, lúc này nghe cậu khẳng định, trái tim anh thắt lại, vô cùng đau lòng. Cậu nắm giữ được mạng sống của chúng, chứng tỏ cậu vẫn còn lý trí. Biết mình đã chết, mà vẫn đứng trước mặt những người sống khác, cũng là những kẻ đã giết cậu... 

Anh không biết, rốt cuộc cậu đã dùng cách gì để trải qua cơn ác mộng đáng sợ đó, cậu đã mạnh mẽ như thế nào để vượt qua ranh giới của sự sống, chính là cái chết. Cậu đã phải đối đầu với sự đáng sợ của cái chết bằng cách nào, anh... không có can đảm để nghe....

Hoàng Tuấn Khải thở dài, cười khổ một tiếng, bình tĩnh nói, "Lúc đi qua cánh cửa Tử thần đó, tâm đột nhiên thật nhẹ nhõm, giống như đã buông xuôi hết tất cả vậy. Nhưng... khi quay đầu nhìn lại, chợt phát hiện mình không còn hơi thở, trái tim không còn nhịp đập, nhưng mắt vẫn mở ra, mọi thứ vẫn xuất hiện trước mặt, những vết thương trên người đều lành lại. Em chợt nhận ra, mình vẫn sống."

Hoàng Tuấn Khải thở hắt ra một hơi, nước mắt tràn ra nơi khoé mắt, "Em vẫn thấy được mọi thứ, vẫn có thể suy nghĩ. Mở mắt ra nhìn thấy được ánh sáng, cũng được gọi là sống mà, đúng không, Hạo Thiên?"

Tâm Trần Hạo Thiên vang lên một trận chua xót, anh đi tới gần cậu, ôm cậu thật chặt, "Bảo bối..."

Hoàng Tuấn Khải cảm nhận được hơi ấm từ anh, cảm nhận được nhịp đập trái tim anh, cậu đột nhiên cảm thấy thật bình yên. Cậu đã sống lại rồi, cậu không còn là tang thi nữa. Cậu đã có nhịp đập, có hơi thở, có tình cảm, và có cả nước mắt.

Hoàng Tuấn Khải nhắm mắt lại, một giọt nước trong suốt khẽ rơi xuống. Cậu có cảm giác như quay về những ngày tháng ban đầu, những khoảnh khắc hạnh phúc vui vẻ chợt ùa vào trong đầu cậu. Đáng tiếc, đó chỉ là hồi ức.

Ước gì, hơi ấm này sẽ mãi sưởi ấm trái tim cậu. Dù nó có trở thành ngọn lửa đốt rụi cả trái tim cậu, cậu cũng cam lòng.


Con người thật ra rất thú vị. Vào lúc họ yếu đuối nhất, chỉ cần bạn cho họ một chút tia hi vọng nhỏ nhoi, họ vẫn sẽ cố gắng bắt lấy. Dù đã biết có lẽ đó chỉ là giả dối, họ vẫn giữ chặt bên tay. Họ chỉ sợ, hi vọng ấy đến quá ngắn ngủi.

Thông minh tuyệt đỉnh là con người, nhưng ngu ngốc tột cùng vẫn là con người.

"Hạo Thiên, nếu sau này anh chán ghét em, thì hãy rời bỏ em. Em sẽ không níu kéo anh. Chỉ cần anh cho em hưởng thụ hơi ấm này trong vài giây ngắn cũng được. Đến lúc kết thúc, anh hãy ôm em một cái, dù chỉ một giây cũng được."

Một con quỷ khi tuyệt vọng đến đỉnh điểm, nó sẽ nắm chặt một hi vọng nhỏ, dù hi vọng đó sẽ nhanh chóng biến mất. Bởi, nó biết rằng, nó chỉ là một con quỷ.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/353605/markdown/4436717/1584191507441.jpg-original600webp?sign=5210a9b066d122d276800c964d6c7f17&t=5fff8980)






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi