HẮC ĐẠO ĐẠI CA CỞI RA ĐI NÀO!

Trong phòng khách sạn yên tĩnh, Đinh Tiểu Lộ vẫn còn đang say ngủ, cô cuộn mình trong chăn ấm. Bất thình lình chuông điện thoại của Đông Phương Tước vang lên, hắn vội bắt máy, vì sợ tiếng chuông làm cô thức giấc.

" Tôi đây! Có chuyện gì sao?" Hăn hơi nhíu mày nói.

" Boss, James đã khai ra những gì hắn biết, thái độ của hắn cũng rất đáng để tin." Lý Kiệt trả lời hắn.

" Gửi bản ghi âm cho tôi!" Đông Phương Tước nói xong liền tắt máy cái rụp.

Lý Kiệt làm việc rất nhanh, ít phút sau hắn đã gửi file đến điện thoại của Đông Phương Tước. Nhận được file, Đông Phương Tước liền đi ra ngoài bàn, hắn ngồi xuống ghế, mở lên nghe.

[ Năm đó, khi làm việc ở tổ chức sát thủ R.E.D, tôi đã nhận được một nhiệm vụ, lúc ấy tôi có xem qua người cần thủ tiêu. Thật ra, nhiệm vụ được đưa ra, là chỉ cần lấy tính mạng của Đinh Việt Trạch mà thôi, còn Bạch Nguyệt Sam và con gái phải bắt về. Nhưng lúc đó, Bạch Nguyệt Sam đã chạy ra, đứng trước nòng súng của tôi để chắn cho hắn ta. Và chuyện gì đến, thì ai cũng biết. ]

[ Vậy là nhiệm vụ thủ tiêu hoàn thành, nhưng nhiệm vụ bắt sống Bạch Nguyệt Sam và con gái cô ta thì thất bại, nên sau đó cũng bị trừng trị. Kẻ bỏ tiền thuê chúng tôi, đã dành cho chúng tôi một hình phạt đáng sợ. Thật ra, không ai biết mặt hắn cả, danh tính của hắn cũng được bảo mật.]

[ Nhưng một lần, tôi vô tình nghe được cấp trên của tôi nói chuyện với hắn. Ông ta gọi hắn là Vincent Walker, tôi đã thử điều tra, thì biết được hắn là một kẻ rất nguy hiểm. Walker là gia tộc thượng lưu ở nước A, một dòng tộc nổi tiếng.]

[ Nhưng tất cả những gì tôi điều tra chỉ có như thế, trước khi làm nhiệm vụ, chúng tôi đã có lời thề. Sẽ chôn bí mật này, sống để bụng chết mang theo. Bây giờ tôi đã nói ra hết, hắn cũng sẽ không tha cho tôi, chỉ mong các người hãy bảo vệ cho Olivia. ]

Nội dung của James chỉ có như thế, đoạn ghi âm kết thúc. Đông Phương Tước xoa xoa trán của mình, hắn cảm thấy rất đau đầu. Hắn cũng nghe qua gia tộc này, một gia tộc danh giá, nhưng bí ẩn.

Đã vậy, Vincent cũng rời khỏi gia tộc hai mươi năm, không ai biết tung tích của hắn, kể cả những người trong gia đình.

Nhưng như vậy, cũng xem như được một chút manh mối rồi, Đông Phương Tước bây giờ sẽ tập trung, cho người điều tra về gã điên này.

" Tìm tất cả thông tin của Vincent ngay cho tôi!" Đông Phương Tước gọi ngay cho Lý Kiệt ra lệnh.

" Tôi đang liên lạc với người của ta, bọn họ sẽ mau chóng điều tra ngay." Lý Kiệt tay vừa thao tác trên máy tính, vừa nói.

Đông Phương Tước nói chuyện xong, liền đứng lên đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa vang lên, Đinh Tiểu Lộ liền mở mắt ra, cô đã thức từ lúc chuông điện thoại của hắn reo lên, cũng nghe hết đoạn ghi âm lúc nãy.

.......

Sáng sớm tinh mơ, Đinh Tiểu Lộ đã thức dậy. Sau khi sửa soạn mọi thứ, Đông Phương Tước cùng cô lên chuyên cơ trở về. Đinh Tiểu Lộ luyến tiếc nhìn lại, đây mới chính là quê hương của cô, nơi người thân của cô sinh ra và trưởng thành.

Về đến biệt thự.

Cả ba đều giật mình bất ngờ, khung cảnh lộn xộn, chỉ còn là đống đổ nát. Người của Đông Phương Tước nằm la liệt dưới đất, máu chảy lên láng. Diệp Vấn Thiên vội vàng lay từng người bất động dưới đất, nhưng không có ai còn sống. Tất cả đều chết cả rồi, cách họ chết cũng thật tàn bạo.

Họ vội chạy vào bên trong, nhìn thấy Hứa quản gia đang nằm thoi thóp trên sàn nhà, trên người ông ấy cũng đầy vết thương.

" Hứa quản gia, ông không sao chứ?" Đinh Tiểu Lộ ngồi xuống, đỡ ông ấy lên hỏi.

" Chuyện gì đã xảy ra, khi tôi không ở đây?" Đông Phương Tước cũng ngồi xuống nói.

" Là..ông ta! Trong lúc sơ ý không đề phòng, Mộc Từ Khiêm.... và ông ta đã đánh lén. Lý..Kiệt bị b..bắt đi rồi!" Hứa quản gia dùng chút hơi thở yếu ớt nói.

" Hứa quản gia, ông đừng nói nữa, ông mất nhiều máu quá rồi."

" Mau gọi cho Chu Vân Đình đến đi! Nhanh gọi đi, còn có thể cứu mà!" Đinh Tiểu Lộ mắt đỏ hoe kêu lên, cô không muốn trải qua việc này thêm một lần nào nữa.

Cô đưa tay giữ chặt vết thương trên ngực Hứa quản gia, máu thấm đẫm tay cô.

" Khụ khụ!" Hứa quản gia ho khan.

" Đinh.... tiểu thư, cô đừng k..khóc! Tôi kh..không cứu được nữa đâu! Tôi đã sống...đến từng tuổi này, được thấy..thiếu gia trưởng thành,...là tôi mãn nguyện rồi!"

" Tôi chỉ lo...là cậu ấy...không có người chăm sóc, cô...cô có thể hứa với tôi được không? G..giúp tôi chăm sóc cho cậu ấy." Hứa quản gia giọng đứt quãng nói, hơi thở đang yếu dần.

" Đừng mà, Ông sẽ không sao đâu! Nhất định ông sẽ không sao! Tôi không hứa, ông muốn thì tự chăm sóc cho hắn ta đi, tôi không làm. Sống tiếp mà hầu hạ hắn đi!" Đinh Tiểu Lộ nước mắt lại rơi, cô nắm tay Hứa quản gia gào lên thảm thiết.

Cô nói xong, cũng là lúc Hứa quản gia trút đi hơi thở cuối cùng, ông nằm yên đó không có trả lời cô. Thật giống hình ảnh ông ngoại cô lạnh lẽo trong quan tài, chỉ trong vài ngày, cô mất đi một người thân ruột thịt, và một người xem cô như con gái chăm sóc cô khi đau ốm.

" Các người đừng như vậy mà! Đừng đối xử với tôi như vậy!"

Đinh Tiểu Lộ khóc lớn hơn, tiếng khóc của cô nghe thật thê lương. Đông Phương Tước mắt hắn cũng đau xót, Hứa quản gia là người thân nhất của hắn, hắn lén lau đi giọt nước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi