HẠC LỆ NGỌC KINH - BẠC NGUYỆT TÊ YÊN

Trong chốn quan trường Đại Chu, không ai không biết tính cách của Hoắc Nguy Lâu.

Quyền lực mạnh mẽ, đủ sức xoay chuyển triều đình, nhưng Hoắc Nguy Lâu lại rất lãnh đạm với nữ sắc. Đặc biệt, hắn ghét việc dẫn nữ tử theo khi đang làm việc. Số người từng bị Hoắc Nguy Lâu điều tra vì liên quan đến nữ sắc đã nhiều không kể xiết.

Hạ Thành nghe thế, lập tức sợ vỡ mật.

"Không, không phải ngỗ tác của nha môn phủ Thanh Châu đâu. Nàng ấy là ngỗ tác ở nha môn huyện Thanh Sơn, thuộc vùng quản lý của châu phủ."

Hoắc Nguy Lâu cũng chỉ vừa đến tuổi nhược quán, nhưng khi đứng trước mọi người, dáng vẻ toát lên áp lực tựa núi cao. Đôi mắt phượng hẹp dài, giọng nói lạnh lùng hơn cả cơn gió đông.

"Là cái huyện nhỏ nghèo nàn mà số thuế hàng năm đứng cuối cùng ở Thanh Châu đó à?"

Hạ Thành kinh hãi, không ngờ Hoắc Nguy Lâu lại nắm rõ tình hình Thanh Châu như vậy. Hắn sợ gây rắc rối cho cấp dưới, vội vàng bổ sung:

"Mặc dù Bạc cô nương làm ngỗ tác ở nha môn huyện Thanh Sơn, nhưng vẫn chưa được cấp chứng nhận ngỗ tác của nha môn, nên phủ nha cũng không chính thức để nàng làm việc. Vì nàng biết chút y thuật, cách thức khám nghiệm thi thể cũng thành thạo, nên thường giúp phủ nha giải quyết vài vụ án khó khăn."

Không phải là hạ nhân, nhưng lại làm công việc thấp kém. Đã vậy còn là nữ tử, thật là hiếm thấy.

Vẻ mặt của Hoắc Nguy Lâu không thể hiện rõ vui hay giận, chỉ lạnh nhạt buông một câu rồi bước vào:

"Chỉ cần là nơi bản hầu làm việc, nữ tử chớ xuất hiện."

Hoắc Nguy Lâu lướt qua bên cạnh Bạc Nhược U, không nhìn nàng dù chỉ một lần, cũng không bảo nàng đứng dậy. Hắn là Võ Chiêu hầu được vạn dân kính nể, còn Bạc Nhược U đối với hắn mà nói, chỉ như hạt bụi trên giày. Không cần phủi, một làn gió thổi qua là đã tan biến trong tuyết.

Thấy vậy, những người khác cũng chẳng để tâm đến Bạc Nhược U, ai nấy đều lặng lẽ bước theo. Hạ Thành tuy trong lòng đầy áy náy, nhưng cũng không dám cầu xin cho nàng. Đám người như dòng nước lũ cuồn cuộn rời đi, chỉ còn lại Bạc Nhược U vẫn quỳ sừng sững ở đó.

Dù địa vị thấp kém, nhưng chưa bao giờ nàng bị khinh bỉ như thế. Nàng nghĩ, có đứng dậy và rời đi lúc này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vị Võ Chiêu hầu cao cao tại thượng kia.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám.

Sắc trời dần tối, gió bấc thổi qua. Bạc Nhược U ngẩng đầu nhìn tuyết sắp rơi, tiếng thở dài chưa kịp bay xa đã bị tan biến trong gió.

Vừa vào cửa, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu liền dừng lại, lướt qua mấy lá bùa và hồ lô, rồi đi thẳng vào nhà chính. Cửa phòng mở hé, cảnh tượng bên trong có thể khiến người khác sợ hãi, nhưng Hoắc Nguy Lâu lại không tỏ vẻ gì.

Bước đến trước quan tài, hắn thản nhiên quan sát thi thể lão phu nhân, cũng không bỏ qua những hình nhân giấy xếp quanh.

"Người chết thứ hai là Trịnh Văn Thần, sao lại nghĩ hồn ma lão phu nhân gây ra cái chết đó?"

Hoắc Nguy Lâu vừa đến phủ chỉ tốn thời gian uống hai chung trà, đã hỏi hết toàn bộ vụ án. Nhìn thi thể trước mặt, hắn liền hỏi ngay vào chỗ mấu chốt.

Lúc này, một nam tử mặc trường bào thêu hoa bước tới, cung kính nói:

"Hôm đó là đầu thất, trong phủ có làm lễ cho mẫu thân. Tất cả con cháu đều có mặt, chỉ có nhị ca là không thấy đâu. Cho hạ nhân đi tìm thì được báo rằng nhị ca đang ở Yêu Nguyệt Các, còn tự khóa cửa bên trong."

Người đang nói chính là tam gia Trịnh Văn Yến của An Khánh hầu phủ.

Trịnh Văn Yến tiếp tục kể:

"Bọn ta nghe thế đã cảm thấy có gì không ổn. Vốn cũng nghi ngờ nhị ca có liên quan đến cái chết của mẫu thân, nên mới lên Yêu Nguyệt Các. Khi đến dưới lầu, chúng ta thấy nhị ca đang đứng cạnh lan can tầng ba, phía sau còn có một bóng người ẩn trong bóng tối. Khi mọi người còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, bóng người kia đột nhiên đẩy nhị ca xuống. Trên người kẻ đó khoác áo bào mẫu thân mặc lúc qua đời."

"Mẫu thân tin Phật, chiếc áo ấy được phỏng theo áo của người xuất gia, chỉ xanh đen thêu hoa văn mây bay, ngụ ý cát tường. Trên đời này chỉ có một chiếc duy nhất! Vì là y phục mặc khi chết nên phải thay áo liệm trước khi đặt vào quan tài. Theo lệ thì áo bào này đã được đưa đi đốt. Đêm ấy, trăng sáng, dù đứng dưới cũng nhìn thấy rõ ràng. Vóc dáng người kia giống hệt mẫu thân, ngay cả lưng cũng hơi khom như bà."

Nói xong, Trịnh Văn Yến thở dài, vẻ mặt đầy bi thương:

"Nghe đồn người ta sau khi chết sẽ hóa thành hồn ma. Mẫu thân vất vả cả đời, lại bị chính con ruột hãm hại. Có lẽ vì vậy mà bà không yên lòng, trở thành tà khí."

Hoắc Nguy Lâu nhướng mắt nhìn Trịnh Văn Yến. Dáng vẻ của hắn vẫn toát lên nét tao nhã, xuất thân từ hầu phủ nên đối nhân xử thế cũng chu toàn. Nhưng khi đối diện ánh mắt sắc bén của Hoắc Nguy Lâu, hắn lại vội cúi đầu. Bi thương hiện rõ trên mặt hắn cũng tựa như lớp giấy mỏng, chỉ cần ánh nhìn của Hoắc Nguy Lâu cũng đủ khiến nó rách toạc.

Hoắc Nguy Lâu thu hồi ánh mắt.

"Vậy, Trịnh Văn Thần là bị ngã mà chết?"

Trịnh Văn Yến vội vàng đáp:

"Đúng vậy, ngã vỡ đầu, tắt thở ngay tại chỗ. Thi thể hiện đang đặt ở sương phòng Tây viện, nếu hầu gia muốn xem có thể đi ngay."

Hoắc Nguy Lâu không đáp, chỉ nhìn lại thi thể lão phu nhân.

"Hạ tri phủ, ngươi thấy thế nào?"

Hạ Thành là người chủ trì vụ án, nghe gọi giật mình, lập tức đáp:

"Hầu gia, hạ quan cho rằng, nói hồn ma giết người chỉ khiến người ta hoang mang. Dù tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn còn nhiều điểm đáng nghi. Khi đó, lão phu nhân đã qua đời, còn cái chết của nhị gia có thể do người khác gây ra. Về cái chết của lão phu nhân, có thể là bệnh tiềm ẩn phát tác..."

Nói xong, Hạ Thành vẫn còn hồi hộp. Trước đó hắn đến sảnh để bàn về việc giải phẫu nghiệm thi, nghe tin người kinh thành đến thì giật mình. Hắn không ngờ, người tới không phải ai khác mà chính là Võ Chiêu hầu, người mà cả quan lại và con dân Đại Chu đều kính sợ.

Quả nhiên, Hoắc Nguy Lâu cau mày.

"Bệnh tiềm ẩn?"

Hạ Thành định trả lời thì Trịnh Văn Yến đứng bên đã chắp tay nói:

"Bẩm hầu gia, mẫu thân xưa nay khỏe mạnh, không có bệnh tiềm ẩn. Nếu có, bà đã không thể thức suốt đêm 30 để đón giao thừa. Cách nói của Tri phủ đại nhân e không đúng."

Hạ Thành quay sang nhìn Trịnh Văn Yến, không đồng ý.

"Tam gia, tuổi tác của lão phu nhân đã cao, dù ngoài mặt khỏe mạnh nhưng nội tạng bên trong rất có thể có bệnh tiềm ẩn. Thường ngày sống trong nhung lụa không thấy triệu chứng, nhưng vào thời điểm nào đó phát bệnh đột ngột mà qua đời cũng không phải là không thể."

Trịnh Văn Yến lắc đầu, giọng nghiêm túc:

"Đại nhân nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Vụ án này giao cho đại nhân đã nửa tháng, lúc trước đại nhân vẫn không tìm ra nguyên nhân cái chết của mẫu thân. Nay hầu gia đến, lại nói là bệnh tiềm ẩn?"

Hạ Thành lúng túng, nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu cầu cứu:

"Tam gia sai rồi, đâu phải hạ quan bịa chuyện. Đây là ngỗ tác nghiệm ra."

Trịnh Văn Yến cười nhạt:

"Vị ngỗ tác nào?"

Hạ Thành chỉ ra ngoài:

"Bạc cô nương! Là Bạc cô nương nói."

Vẻ trào phúng trên mặt Trịnh Văn Yến càng rõ, hắn nghĩ đến những lời đồn liên quan đến Hoắc Nguy Lâu nên không còn kiêng nể gì nữa:

"Lời của một nữ tử mà đại nhân cũng tin! Viện này để linh cữu mẫu thân, đại nhân chưa được cho phép đã dẫn người ngoài vào đã là không phải phép. Giờ còn báo lại lời vô căn cứ của nữ tử ấy với hầu gia. Không biết nữ tử kia cho Hạ đại nhân uống thuốc mê gì?"

Bị châm chọc, Hạ Thành tức tối nói:

"Không phải lời nói vô căn cứ! Tuy là nữ tử, nhưng Bạc cô nương đã giúp bổn phủ phá mấy vụ án treo! Hơn hai năm gần đây, đa phần đều có sự hỗ trợ của nàng!"

Trịnh Văn Yến cười, liếc Hoắc Nguy Lâu không đổi sắc, hỏi:

"Vậy đại nhân thử nói xem, mẫu thân chết là do bệnh tiềm ẩn gì?"

Câu hỏi làm Hạ Thành cứng đờ, cuối cùng đành đáp:

"Nếu là bệnh tiềm ẩn, phải giải phẫu nghiệm thi mới biết chắc. Không rõ tam gia có đồng ý không?"

"Giải phẫu thi thể?" Trịnh Văn Yến giận dữ, nhìn nhanh về phía Hoắc Nguy Lâu.

"Thân phận gia mẫu cỡ nào! Sao để các ngươi mổ thi? Huống hồ, nếu các ngươi làm bà khó yên nghỉ, đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm?"

Hoắc Nguy Lâu xoay người, từ từ đi ra ngoài, ánh mắt hướng về cửa viện. Băng tuyết mịt mờ, chỉ thấy Bạc Nhược U vẫn quỳ, dáng vẻ cứng cỏi tựa cây trúc.

Hoắc Nguy Lâu trầm giọng:

"Để nàng mổ thi."

Lời hắn khiến mọi người chấn động. Trước đó không lâu, hắn từng nói nơi hắn làm việc nữ tử chớ vào. Nhưng giờ đây, lệnh của hắn đã rõ ràng:

"Dẫn người vào đi."

Phía sau là một nhóm người mặc đồ đen, đa số đều là thân tín của Hoắc Nguy Lâu. Trong đó, nổi bật là một người tóc đã hoa râm, dáng vẻ xem ra cũng có tuổi. Ông ta khuôn mặt trắng nhợt, không có râu, ngay cả lông mày cũng nhạt. So với những thị vệ trẻ lưng đeo đao lạnh lùng khác, ông đặc biệt thu hút ánh nhìn.

Vừa nghe Hoắc Nguy Lâu dứt lời, người này lập tức bước tới, mỉm cười nói:

"Để lão nô đi mời, quỳ lâu như vậy, thực là đáng thương."

Giọng nói có phần the thé, chính là một vị công công.

Nếu là người khác, tuyệt đối không dám bạo gan cư xử như vậy trước mặt Hoắc Nguy Lâu, nhưng ông này lại khác. Hoắc Nguy Lâu chẳng phản ứng gì, chỉ quay đầu nhìn vào nội đường, lạnh nhạt ra lệnh:

"Mang mấy thứ này đi vứt, rồi lấy cái ghế vào đây."

Hoắc Nguy Lâu vừa nói xong liền bước vào trong. Các thị vệ nhanh chóng tuân lệnh, chuyển hết các hình nhân giấy ra khỏi phòng.

Những hình nhân ấy vốn được đặt để trấn áp oán hồn của lão phu nhân.

Trịnh Văn Yến cùng ngũ gia Trịnh Văn An đứng bên ngoài cửa, ánh mắt đầy sợ hãi, không dám thở mạnh.

Trên vạt áo các thị vệ đều thêu hình Tam Túc Độc Nhãn Kim Ô bằng chỉ bạc. Đây là biểu tượng của những Tú Y Sứ, người thay mặt thiên tử truy xét quan lại. Khi gặp vương hầu, họ không cần quỳ lạy. Dù có cả trăm lá gan, huynh đệ Trịnh gia cũng không dám cản trở.

Ngoài cửa viện, Bạc Nhược U quỳ lâu đến mức toàn thân gần như đông cứng. Nàng nghĩ thầm, thì ra đây chính là Võ Chiêu hầu nổi danh khắp phố phường. Nghe đồn rằng hắn không gần nữ sắc, dù đã hơn hai mươi tuổi cũng không có một tỳ nữ bên cạnh. Thậm chí còn có lời đồn hắn mắc bệnh kín, hoặc thích long dương...

Nhưng Bạc Nhược U chẳng quan tâm Hoắc Nguy Lâu có bệnh kín hay không. Nàng chỉ nhận ra một điều: hắn thực sự ghét liên quan đến nữ tử khi làm việc.

Bạc Nhược U xoa xoa đầu gối, khi nàng còn nghĩ có lẽ phải quỳ đến tối thì phía sau chợt vang lên tiếng bước chân. Một giọng nói hơi là lạ vang lên:

"Cô nương, thật xin lỗi, để cô quỳ lâu như vậy."

Bạc Nhược U quay đầu nhìn. Người đàn ông trước mặt có vẻ mặt hiền lành, giọng nói nhẹ nhàng pha chút áy náy. Nàng ngạc nhiên hỏi:

"Ngài là..."

"Ta họ Phúc, là nội thị hầu hạ hầu gia."

Bạc Nhược U bừng tỉnh, vội hỏi:

"Là hầu gia bảo ta rời khỏi đây sao?"

Phúc công công bật cười thành tiếng:

"Rời gì chứ! Hầu gia bảo cô đi khám nghiệm thi thể, mau đứng dậy đi."

Bạc Nhược U bất ngờ, việc này quả thực nằm ngoài suy nghĩ của nàng. Phúc công công khẽ phất tay ra hiệu, nghiêm túc bảo:

"Cô nương, đây là cơ hội duy nhất của cô. Nếu bỏ lỡ, e là thật sự phải rời phủ đấy."

Bạc Nhược U theo bước Phúc công công quay lại trong viện. Bên trong đèn đuốc sáng rực, mấy hình nhân giấy đã được dọn đi. Hoắc Nguy Lâu ngồi uy nghi trên ghế, ánh mắt trầm lặng nhìn thi thể lão phu nhân.

Nghe tiếng, Hoắc Nguy Lâu ngẩng đầu nhìn. Bạc Nhược U cũng vừa lúc đưa mắt về phía hắn, ánh nhìn chạm nhau, cả hai đều thoáng chút ngỡ ngàng.

Cảm thấy hơi căng thẳng, Bạc Nhược U vội rũ mắt, kính cẩn cúi đầu. Hoắc Nguy Lâu khẽ nhíu mày. Dù bị chèn ép, ánh mắt nàng không hề tỏ ra sợ hãi hay oán hận, thật khiến người ta phải ngạc nhiên.

Lúc này, Hạ Thành đứng phía sau Hoắc Nguy Lâu lên tiếng:

"Hầu gia, Bạc cô nương có sở trường về mổ xác. Chỉ cần cho nàng giải phẫu nghiệm thi, nguyên nhân cái chết của lão phu nhân nhất định sẽ sáng tỏ."

Trên khuôn mặt Hoắc Nguy Lâu không thể hiện rõ cảm xúc, nhưng lời hắn nói khiến cả Bạc Nhược U và Hạ Thành đều giật mình:

"Nếu thật sự nghiệm ra, thì lưu lại. Còn nếu không, bản hầu không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào."

Hạ Thành choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống đất. Hắn hiểu rõ, nếu nghiệm không ra, trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu hắn vì đã chọn sai người. Với danh xưng Ngọc Diện Diêm La, Hoắc Nguy Lâu vốn nổi tiếng lạnh lùng và vô tình. Hạ Thành cảm thấy cái mũ ô sa trên đầu khó mà giữ nổi.

Ngược lại, Bạc Nhược U vẫn điềm tĩnh, nàng hơi nhướng mày, đứng yên lặng.

Hoắc Nguy Lâu không rời mắt khỏi nàng, chỉ tay về phía xác chết:

"Bắt đầu đi." Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: "Những người không liên quan, lui ra ngoài hết."

Hai huynh đệ Trịnh Văn Yến trao đổi ánh nhìn. Phúc công công lên tiếng:

"Đi ra ngoài đợi, các ngươi không chịu nổi đâu."

Trịnh Văn Yến và Trịnh Văn An chắp tay thi lễ với Hoắc Nguy Lâu rồi lui ra ngoài.

Bạc Nhược U tháo áo choàng, xắn tay áo, cầm lấy con dao đã được chuẩn bị sẵn trong hộp. Hoắc Nguy Lâu đứng bên quan tài, khẽ híp mắt phượng. Dáng vẻ chuyên chú của Bạc Nhược U lúc này, như thể đã quen thuộc từ lâu.

Bên ngoài, sắc trời đã tối dần, trong phòng lại thắp thêm mấy ngọn đèn dầu, ánh sáng chiếu rõ từng chi tiết nhỏ.

Ánh đèn sáng rực, tôn lên dung nhan thanh tú của Bạc Nhược U. Đứng phía sau Hoắc Nguy Lâu, Phúc công công tấm tắc khen:

"Thật khó ngờ, dưới đèn ngắm mỹ nhân vốn đã là cảnh đẹp, bên cạnh lại có một thi thể, mỹ nhân lại càng đẹp hơn."

Hắn nói giọng thật khẽ, Bạc Nhược U đang chuyên tâm nghiên thi nên không nghe thấy, nhưng Hạ Thành và Hoắc Nguy Lâu thì nghe rõ mồn một.

Hạ Thành vừa nghe xong, đã căng thẳng đến đổ mồ hôi hột. Lại thấy ánh mắt Hoắc Nguy Lâu đang chăm chú nhìn Bạc Nhược U, Hạ Thành không khỏi nghĩ thầm: Dung mạo của nàng dù ở thành Thanh Châu cũng hiếm thấy, Hoắc Nguy Lâu cấm dục cỡ nào đi nữa cũng là nam tử trưởng thành, không lẽ...?

Ngay lúc đó, Hoắc Nguy Lâu đã dời mắt, vẻ mặt vô cảm, nhìn xuống đao pháp của Bạc Nhược U. Rõ ràng, so với sắc đẹp của nàng, hắn càng chú ý đến kỹ thuật giải phẫu của nàng hơn.

Hạ Thành mắt tròn mắt dẹt, thầm nghĩ lời đồn quả không sai.

Bạc Nhược U hạ nhát đao đầu tiên, vô cùng chuẩn xác, cắt dọc theo ba tấc dưới sườn của thi thể.

Thi thể lão phu nhân đã để nhiều ngày, xác phù thũng, thối rữa, đặc biệt là vùng ngực và bụng đã phồng lên. Khi da thịt bị cắt ra, mùi hôi tích tụ bao ngày trong ổ bụng lập tức lan tỏa. Hạ Thành và Phúc công công theo bản năng cau mày, nhưng Bạc Nhược U sắc mặt vẫn không thay đổi, động tác bình tĩnh, chính xác, như thể đang cắt đậu hũ.

Bụng bị mổ ra, lộ rõ nội tạng đã thối rữa, biến sắc. Trong mắt người bình thường chỉ là đống dơ bẩn khó phân biệt, nhưng Bạc Nhược U cẩn thận lật từng bộ phận để quan sát, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh như đao, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, khiến người nhìn cảm thấy như đang đối diện với sự trang nghiêm thần thánh.

Đừng nói rằng trên đời không có quỷ, dù có quỷ thật cũng tuyệt đối không dám đến gần thân thể nàng.

Trong căn phòng, ánh đèn khi mờ khi sáng. Bên ngoài, màn đêm dày đặc bao trùm, tiểu viện nhỏ như bị vùi lấp trong tuyết, tạo cảm giác thê lương, buồn bã. Ngón tay trắng nõn thon dài của Bạc Nhược U thấm đẫm nước rỉ từ thi thể, nhưng từng nhát đao của nàng vẫn vô cùng ổn định, trước sau như một. Gần một canh giờ sau, nàng thở ra một hơi rồi đứng dậy.

Trên trán vương một tầng mồ hôi mỏng, Bạc Nhược U thoáng có chút uể oải. Hạ Thành không chờ được mà hỏi ngay:

"Tiểu Bạc, sao rồi?"

"Lão phu nhân thực sự là vì bệnh kín mà chết." Bạc Nhược U vừa mở miệng đã đưa ra kết luận.

"Trong ổ bụng phát hiện một lượng lớn máu bầm tụ lại. Do mạch máu trong bụng không lưu thông được, dòng máu ứ đọng khiến mạch máu phồng lên rồi bị vỡ. Bệnh này đã có hơn hai, ba năm, nhưng lúc đầu không có triệu chứng rõ ràng, rất khó phát hiện. Trong ba tháng gần đây, lão phu nhân đã có biểu hiện đau lưng. Tuy nhiên, vì người lớn tuổi thường hay đau lưng nên có lẽ mọi người trong phủ không để ý."

Hạ Thành vội hỏi:

"Vậy lão phu nhân không phải bị mưu hại sao?"

Bạc Nhược U chau mày, thoáng chút do dự. Hoắc Nguy Lâu, vẫn giữ im lặng từ đầu, lúc này mới cất giọng:

"Nói thẳng, đừng ngại."

Bạc Nhược U mím môi rồi đáp:

"Dựa vào lượng máu bầm tụ lại trong ổ bụng lão phu nhân, mức độ vỡ mạch máu và kích cỡ độ phồng mà xét thì không đến mức sẽ tự vỡ. Trong y thư có ghi lại, máu tụ trong bụng có thể làm mạch máu phồng lên đến kích thước của một chiếc cốc nhỏ, khi đó, dù chỉ nằm thôi cũng có thể vỡ mà phát bệnh. Nhưng mạch máu trong bụng lão phu nhân cùng lắm chỉ lớn bằng quả hạch đào. Nếu không có gì tác động bên ngoài, theo lý mà nói, sẽ không phát bệnh mà chết."

Nghe nàng miêu tả cụ thể, Hoắc Nguy Lâu hỏi tiếp:

"Phải đến tình trạng nào mới có thể khiến bệnh phát?"

Bạc Nhược U suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Làm việc nặng nhọc, cực kỳ tức giận, hoặc có va chạm như bị xô đẩy, té ngã đều có khả năng dẫn đến phát bệnh..."

Lão phu nhân tất nhiên không phải làm việc nặng. Nếu là hai khả năng sau, thật sự rất đáng ngờ. Hoắc Nguy Lâu liền nhìn về phía cửa:

"Gọi Trịnh Văn Yến vào đây."

Bạc Nhược U cẩn thận sửa lại thi thể, rất nhanh Trịnh Văn Yến cùng Trịnh Văn An bước vào. Chưa kịp nhìn thi thể lão phu nhân, đã nghe Hoắc Nguy Lâu hỏi:

"Hãy kể lại chi tiết về quá trình trước và sau khi lão phu nhân qua đời."

Trịnh Văn Yến chưa rõ kết quả khám nghiệm thi thể, nghe Hoắc Nguy Lâu hỏi, liền vội đáp:

"Hôm 30 Tết, mẫu thân một mực muốn thức đêm đón giao thừa. Bà tin Phật, đôi khi còn thức trắng đêm chép kinh ở

Phật đường. Vì vậy, sau khi khuyên nhủ vài câu, chúng ta cũng không ngăn cản nữa. Vốn nghĩ đó chỉ là một đêm bình thường, nào ngờ, sáng sớm hôm sau lại phát hiện bà đã qua đời trong Phật đường."

Đêm ba mươi, mẫu thân được đưa vào Phật đường một mình, không có thị tỳ hầu hạ bên cạnh. Phật đường lúc ấy chỉ có bà. Phải đến sáng hôm sau, khi tỳ nữ mở cửa, mới phát hiện mẫu thân đã xảy ra chuyện. Lúc ấy, bà nằm ngay ngắn trước bàn thờ Phật, quần áo chỉnh tề, dáng vẻ như đang ngủ say. Nhưng khi tiến lại gần, tỳ nữ mới kinh hoàng nhận ra bà đã tắt thở từ lâu, thân thể lạnh giá, cứng đờ...

Sắc mặt của Bạc Nhược U thoáng trầm xuống, tựa như không đành lòng tiếp tục nói. Hoắc Nguy Lâu ngồi một bên, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, liếc nhìn nàng rồi cất giọng đều đều:

"Có chuyện gì sao?"

Bạc Nhược U khẽ cúi đầu, giọng nói trầm xuống, từng lời nặng tựa núi đá:

"Hầu gia, đại nhân, loại bệnh này phát tác cực nhanh, lại dữ dội như sóng lớn ập đến. Người bệnh sẽ đau đớn quằn quại, bụng như bị xé nát, thống khổ đến cùng cực. Nếu lão phu nhân thực sự mắc phải chứng bệnh này, bà sẽ phải chịu đau đớn suốt hai khắc trà mới có thể trút hơi thở cuối cùng. Nhưng vào đêm khuya vắng lặng, chẳng có ai ở bên, lão phu nhân đã bị cơn đau giày vò đến chết trong sự cô độc."

Một người già yếu, phải chịu đựng nỗi đau đến chết, không một ai hay biết. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến lòng người quặn thắt.

Bạc Nhược U ngừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng nói mỗi lúc một lạnh lẽo:

"Nhưng cơn đau dữ dội như thế, bất kỳ ai cũng sẽ giãy giụa, kêu cứu theo bản năng. Thế mà, sáng hôm sau, lão phu nhân lại được phát hiện nằm ngay ngắn trên mặt đất, quần áo không hề xộc xệch... Nếu lời Tam gia nói là thật, vậy thì trong Phật đường đêm đó, chắc chắn đã có thêm một người."

Ánh mắt của nàng trở nên sắc bén như dao, từng chữ bật ra tựa băng lạnh:

"Kẻ đó, trơ mắt nhìn lão phu nhân quằn quại trong đau đớn. Không những không cứu bà, hắn thậm chí có thể đã ngăn cản lão phu nhân kêu cứu. Sau khi bà qua đời, hắn còn giúp bà chỉnh lại quần áo, đặt bà nằm ngay ngắn, như thể chỉ đang chìm vào một giấc ngủ yên lành."

Trong gian phòng, không khí như bị đóng băng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng hạt bụi rơi xuống đất. Hoắc Nguy Lâu chăm chú nhìn Bạc Nhược U, ánh mắt thoáng lóe lên chút ấm áp, một tia cảm xúc hiếm hoi trong vẻ lạnh lùng thường ngày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi