HẠC LỆ NGỌC KINH - BẠC NGUYỆT TÊ YÊN

"Tiểu Nhược, thi xã Lăng Tiêu làm sao vậy?" Hoắc Khinh Hoằng vừa đi về hướng bến đò vừa hỏi. Bạc Nhược U lập tức kể lại chuyện Phùng Ác Đan cùng Ngụy Linh bị người mưu hại, mà hai người lại đều tham gia vào thi xã Lăng Tiêu. Hoắc Khinh Hoằng nghe xong liền hơi biến sắc.

"Chuyện này... cô nương Phùng gia thì ta không quen, nhưng Nhị tiểu thư bá phủ thì ta khá quen thuộc, là một nhân vật hoạt bát thú vị, nàng thế mà bị mưu hại rồi sao?"

Hoắc Khinh Hoằng mấy ngày liên tiếp đều ở tại thanh lâu, tất nhiên còn chưa biết vụ án Bá phủ. Hắn thổn thức một lúc, sau đó nhìn bóng dáng Hoắc Nguy Lâu phía trước mà nói: "Chẳng trách đại ca hỏi về thi xã, ta còn tưởng đại ca đã thông suốt rồi đấy."

Bạc Nhược U có chút ngạc nhiên nhìn Hoắc Khinh Hoằng. "Thông suốt là ý gì?"

Hoắc Khinh Hoằng cười khổ. "Nàng cũng thấy đấy, ta tới chỗ này tiêu khiển, đại ca đã có phần không hài lòng. Con người của huynh ấy, thật sự không rõ phong tình, đối với chuyện nam nữ cũng chưa bao giờ để bụng. Huynh ấy không ở độ tuổi như ta đây."

"Thi xã Lăng Tiêu lúc đầu chỉ là nơi các quý nữ tổ chức để tiêu khiển vui chơi, nhưng lâu dần danh tiếng truyền ra. Lúc các gia đình huân quý trong kinh muốn tìm con dâu cho hài tử nhà mình, họ cũng không cần phải tốn công tìm bà mai, chỉ cần vào thi xã tìm hiểu một chút. Bởi quý nữ trong thi xã không chỉ có gia thế thượng đẳng mà tài học, tướng mạo đều thượng thừa, rất dễ dàng có thể tìm ra người hợp ý. Vì thế bên ngoài đều lưu truyền câu nói, "cưới thê nên cưới nữ Lăng Tiêu". Những cô nương nào chưa vào thi xã, bất luận có phải thật sự yêu thích thi từ hay không, cũng đều muốn gia nhập, chí ít có thể kết bạn với vài tiểu thư quý tộc, còn có thể dính thêm chút danh tiếng tốt."

"Phùng Ác Đan là nữ nhi thương hộ, từ đầu vốn không thể với tới, sau lại được kéo vào." Bạc Nhược U nghe xong cũng dần minh bạch, Hoắc Khinh Hoằng nói tiếp: "Có điều, tuy ta biết thi xã, nhưng không rõ tường tận. Đại ca gấp gáp gọi ta trở về như vậy, chẳng lẽ ta có thể giúp được chuyện gì sao?"

Bạc Nhược U chần chờ một lúc mới hỏi: "Thế tử có quen biết Lục Văn Hạc?"

Hoắc Khinh Hoằng nhướng mày. "Hắn? Hắn có liên quan đến vụ án sao?"

Bạc Nhược U gật đầu, Hoắc Khinh Hoằng nhíu mày càng chặt hơn. "Tất nhiên nhận biết, nhưng sao hắn lại liên quan đến vụ án?"

Bạc Nhược U liếc nhìn Hoắc Nguy Lâu đi phía trước. "Còn lại để Hầu gia nói cho Thế tử nghe."

Lúc này Tú Y Sứ đã thăm dò thuyền hoa xong, đang bẩm báo với Hoắc Nguy Lâu. Khi Hoắc Khinh Hoằng cùng Bạc Nhược U đến gần, đã thấy một chiếc thuyền hoa từ xa tiến về sát bên hồ. Hoắc Khinh Hoằng tiến lên hỏi: "Đại ca, Lục Văn Hạc có liên quan đến vụ án huynh đang điều tra sao?"

Hoắc Nguy Lâu biết Bạc Nhược U đã lộ ra một ít với hắn, liền gật đầu. "Phải, sớm trước đó ta từng thấy một bức họa ở chỗ của đệ, có phải chính tay hắn vẽ không?"

Hoắc Khinh Hoằng gật đầu. "Chính là hắn vẽ, huynh nhớ không sai."

Hoắc Nguy Lâu liếc hắn một cái. "Gia thế hắn thế nào? Phẩm tính ra sao? Nói tỉ mỉ xem."

Có liên quan đến công vụ, Hoắc Khinh Hoằng cũng không dám ngạo mạn, cẩn thận đáp: "Đệ đối với hắn cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là vào một năm trước, nghe người bên cạnh nói tranh của hắn rất được ưa chuộng, liền mua về xem. Đệ không hiểu bao nhiêu, nhưng thấy bán đắt thì cũng có lý do, liền đặt trước một bức, chính là bức mà huynh thấy đấy, mùa thu năm ngoái mới nhận được, đợi chừng hai tháng..."

"Gia thế hắn, nói là cháu ngoại trai của Lục Tế tửu Quốc Tử Giám, nhưng thực tế quan hệ cũng không thân mấy, chỉ là dòng bên của Lục thị. Gia đình hắn từ nhỏ có chức vị, giờ đã chuyển sang buôn bán, nhưng nghe nói kinh doanh cũng chẳng mấy thuận lợi, xem như triệt để sa sút. Vì vậy lúc mua tranh đệ còn trả thêm một trăm lượng bạc."

"Còn về phẩm tính, chắc là cũng tốt, người xem qua tranh đều nói rất không tệ. Từ lúc đặt tranh cũng phải đợi hai tháng, cho thấy hắn cũng tỉ mỉ chỉnh chu, không giống loại người qua loa để kiếm tiền."

Điều này cùng chưởng quỹ cửa hàng bán tranh chữ nói không khác biệt mấy. Lục Văn Hạc xác thực không vội ra tranh, phàm muốn tranh đều phải chờ, chữ "chờ" này cũng hao mòn lòng nhiệt tình của không ít khách nhân, trong vô hình xác thực giảm bớt cơ hội kiếm tiền.

Hoắc Nguy Lâu nghe xong những lời này liền trầm ngâm chốc lát. "Thường ngày hắn có tham gia mấy hội thơ văn không?"

Thuyền hoa đã áp sát bên hồ, thuyền công bố trí bàn đạp. Tú Y Sứ gọi rõ vài tiếng, mời bọn họ lên thuyền hoa. Hoắc Khinh Hoằng vừa đi vừa nói: "Hắn cơ bản không xuất hiện đâu. Trong kinh thành văn nhân học sinh không ít, bất luận tài học ra sao, rất nhiều người đều muốn dựa vào hội thơ văn để mở rộng giao thiệp. Đệ vốn không thích những thứ này, nhưng cũng từng tham dự xem náo nhiệt, có nghe người khác nói về hắn, rằng hắn vô cùng kiêu căng, chưa bao giờ tùy tiện tới các buổi nhã tập này."

Thuyền hoa tuy không lớn, chỉ một tầng, nhưng trang trí vô cùng tinh xảo tao nhã. Tú Y Sứ cùng chưởng quỹ hỏi thăm một lúc, rồi đến trước mặt Hoắc Nguy Lâu. "Hầu gia, chưởng quỹ nói thi xã thường đến đây tụ họp vào Tết Nguyên Tiêu, lúc đó tuyết đọng chưa tan, trên hồ đều là cảnh tuyết, các nàng dừng lại ở đây nửa ngày, thuyền hoa chưa xuất phát. Trước đó, mỗi hai tháng thường có một lần, mùa hè nhiều nhất tầm mười người, khi đông cũng tầm hai mươi. Đều là tiểu thư nhà quan, hạ nhân hầu hạ rất cẩn thận, chưa từng khiến các nàng phật ý."

"Trên thuyền chỉ ngắm cảnh, làm thơ, thưởng thức chút đồ ăn, thường không ở lại đến tối. Người thường đến an bài là thị tì của Lục gia tiểu thư, đôi khi yêu cầu chuẩn bị thêm đàn, cờ, bút mực, phi hoa hay kịch bản để chơi tận hứng. Thuộc hạ đã đưa ra bức tranh, chưởng quỹ cũng nhớ chút ấn tượng về nhị tiểu thư Ngụy gia cùng cô nương Phùng gia."

Bạc Nhược U nghe mà cảm thấy thổn thức, thuyền hoa tuy chỉ có một tầng, nhưng sảnh các nối liền nhau, có hai nơi có thể làm nhà bếp nấu ăn. Nếu lái ra giữa hồ, tiêu khiển cả ngày cũng không thành vấn đề, đến tối có thể xem đèn đuốc trên hồ. Tưởng tượng hơn mười hoặc hai mươi thiếu nữ tụ họp tại đây, hoặc ngâm thơ đối đáp, hoặc chơi phi hoa lệnh, nói cười như oanh hót ríu rít không ngừng, quả nhiên là một cảnh tượng đẹp đẽ. Nhưng hôm nay, hai tiểu cô nương từng hiện diện trong cảnh đẹp ấy, đã vĩnh viễn không còn có thể đặt chân lên chiếc thuyền hoa này.

Hoắc Nguy Lâu trước tiên vào khoang thuyền xem xét, rồi đi một vòng dọc theo hành lang bên ngoài. Hôm qua Ninh Kiêu đã bẩm báo mọi chi tiết vụ án, tất nhiên có nhắc tới thi xã. Nay đến hồ Vị Ương, y bỗng nổi hứng muốn đi xem, nhưng chỉ là một chiếc thuyền hoa, cũng chẳng nhìn ra điều gì, chưởng quỹ trên thuyền cũng không trực tiếp tiếp đón các vị tiểu thư, nên chẳng nắm được nhiều manh mối.

Hoắc Nguy Lâu nhìn về phía Hoắc Khinh Hoằng. "Ngươi nhận ra nhị tiểu thư Bá phủ, cũng biết nàng có quen biết Lục Văn Hạc không?"

Hoắc Khinh Hoằng phiền não gãi đầu. "Điều này... Đệ thực không biết. Đệ còn chưa từng gặp qua Lục Văn Hạc, đến cả dáng vẻ hắn thế nào cũng không rõ..."

Hoắc Nguy Lâu biết Hoắc Khinh Hoằng có nhiều bạn bè phóng túng, lại thấy hắn mua tranh của Lục Văn Hạc, liền tưởng hắn có chút giao tình, nhưng không ngờ chỉ là một kẻ tiêu tiền hoang phí.

Thấy không có thu hoạch, Hoắc Nguy Lâu không ở lại lâu, lập tức muốn xuống thuyền. Hoắc Khinh Hoằng phía sau lẩm bẩm hai câu về việc du hồ ngắm cảnh, nhưng dĩ nhiên không thể được Hoắc Nguy Lâu cho phép.

Đoàn người chuẩn bị xuống thuyền, mấy thuyền công cùng chưởng quỹ liền chờ ở đầu thuyền đưa tiễn. Bạc Nhược U đi sau Hoắc Nguy Lâu, thấy y bước nhanh, nàng cũng cố bước theo. Nhưng ngay lúc nàng bước lên bàn đạp để lên bờ, một khối gỗ dưới chân bỗng lỏng lẻo, nàng bị trượt chân lảo đảo ngã qua một bên...

Hoắc Khinh Hoằng vội vàng hô lên: "Cẩn thận-"

Hai bên bàn đạp không có rào chắn, Hoắc Khinh Hoằng tận mắt thấy Bạc Nhược U sắp rớt xuống hồ. Nhưng Hoắc Nguy Lâu đi phía trước tựa như mọc thêm mắt sau lưng, đã xoay người lại, kéo cánh tay nàng, giúp nàng đứng vững.

Hoắc Nguy Lâu kéo Bạc Nhược U lại gần, nàng sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.

Hoắc Khinh Hoằng giật mình vội vàng tiến tới, chưởng quỹ cùng mấy thuyền công cũng xông lên. Hoắc Nguy Lâu cảm thấy cổ tay dưới tay hơi lạnh, mới cúi đầu nhìn nàng. "Sao rồi?"

Bạc Nhược U vẫn còn sợ hãi, trong lòng nàng còn nghĩ về mối quan hệ của Lục Văn Hạc và Ngụy Linh, nào ngờ bàn đạp dưới chân lỏng lẻo. Nếu không nhờ Hoắc Nguy Lâu nhanh nhẹn, có lẽ nàng đã ngã xuống hồ.

Nàng ôm ngực thở dốc, lắc đầu. "Không sao, đa tạ Hầu gia."

Hoắc Nguy Lâu buông tay, lúc này chưởng quỹ cũng run rẩy xin lỗi: "Tiểu thư có ổn không? Đều do hạ nhân làm việc cẩu thả, bàn đạp này đúng là nên thay rồi, suýt nữa hại tiểu thư, mong tiểu thư và đại nhân thứ tội-"

Chưởng quỹ liên tục xin lỗi, Hoắc Nguy Lâu liếc bàn đạp cũ kỹ, ánh mắt phượng lạnh lùng. Hoắc Khinh Hoằng cũng nhíu mày nói: "Các ngươi nên cẩn thận hơn, hồ này sâu, nếu người rơi xuống không biết bơi, lúc ấy không ai cứu được thì làm sao?"

Chưởng quỹ cười khổ: "Trước đó cũng có một lần xảy ra chuyện, tiểu nhân đã sai người thay mới, ổn định được nửa năm, nhưng bọn họ lại lười nhác. Lập tức kêu người đi thay ngay."

Hoắc Khinh Hoằng nhíu mày. "Trước đó từng xảy ra chuyện? Người rơi xuống đã được cứu sao?"

Ánh mắt chưởng quỹ lóe lên, tựa như nghĩ tới điều gì. "Cứu lên được, mà người này đại nhân cũng biết, chính là một trong hai cô nương mà các vị vừa hỏi đến."

Bạc Nhược U nghe vậy, xoay người lại. "Vị cô nương nào? Lúc đó xảy ra chuyện gì?"

Chưởng quỹ đáp: "Là cô nương họ Phùng. Khi các nàng chuẩn bị xuống thuyền, bàn đạp bị lỏng, vị cô nương ấy rơi xuống hồ. Khi đó mọi người đều ở gian ngoài, liền có người nhảy xuống cứu nàng. Nàng uống vài ngụm nước, nhưng không quá nguy hiểm. Nàng cũng rất lương thiện, lên thuyền thay xiêm y sạch sẽ, uống bát canh gừng rồi đi, chưa từng truy cứu gì."

"Trên thuyền thay xiêm y?" Bạc Nhược U không nhịn được hỏi lại.

Hoắc Khinh Hoằng không biết chuyện về nốt ruồi chu sa, thấy nàng quan tâm tới việc nữ tử thay y phục, trên mặt lộ vẻ kỳ quái.

Chưởng quỹ cũng có chút khó hiểu, đáp: "Đúng vậy, toàn thân đều ướt, thuyền có phòng nghỉ cho khách, tiểu nhân sai người đi mua xiêm y..."

Bạc Nhược U không quan tâm mấy điều này. "Nàng thay y phục trong phòng khách? Khi đó có ai ở cùng nàng không?"

"Có, là tì nữ của nàng, và một vị cô nương họ Lý cùng đi du ngoạn, bạn tốt của nàng. Khi đó nhiều người nhìn thấy nàng không sao, canh giờ cũng muộn, liền đi trước để lại các nàng."

Cô nương Lý gia này hẳn là nữ nhi của Lý Đô úy rồi.

Bạc Nhược U nghe xong, lộ vẻ thất vọng:

"Lúc đó trên thuyền không có những người khác sao?"

Chưởng quỹ cười khổ:

"Tất nhiên là có, nhưng những người khác đều là nam tử, không thể nào tiến vào phòng khách."

Bạc Nhược U vẫn chưa từ bỏ ý định:

"Phòng khách ở đâu? Ngươi dẫn ta đi xem được không?"

Nói xong mới nhận ra mình có chút nóng nảy, quay đầu nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu, thấy y gật đầu, nàng mới yên tâm trở lại thuyền, Hoắc Nguy Lâu cũng đi theo.

Chưởng quỹ dẫn hai người đi về phía phòng khách gần đuôi thuyền, Hoắc Khinh Hoằng mang theo chút nghi hoặc cũng đi theo. Đến nơi, thấy phòng khách rộng rãi, bố trí tao nhã, các khung cửa sổ đều hướng ra mặt nước, không thể có người thông qua cửa sổ to như vậy mà nhìn lén.

Bạc Nhược U cảm thấy không giống như mình đã suy đoán, có chút trông gà hoá cuốc, nàng lại hỏi chưởng quỹ:

"Chuyện này xảy ra khi nào?"

Chưởng quỹ hồi tưởng một lúc:

"Hẳn là mùa thu năm ngoái, khoảng tháng chín hay tháng mười. Thời gian đã lâu, tiểu nhân không nhớ rõ. Nếu không phải vừa nãy tiểu thư suýt xảy ra sự cố, tiểu nhân cũng tạm thời không nhớ ra."

Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U đều có suy đoán tương tự, nhưng sau khi đi một vòng trong phòng khách, lại thấy có chút sai lệch so với dự đoán, không lâu sau, ba người xuống thuyền hoa.

Trên xe ngựa, vì có thêm Hoắc Khinh Hoằng, không gian có vẻ hơi chật chội. Lúc này, Hoắc Khinh Hoằng mới hỏi:

"Tiểu Nhược, chẳng lẽ nàng lại đi làm ngỗ tác bên cạnh đại ca nữa rồi sao?"

Việc Hoắc Nguy Lâu phá án, Bạc Nhược U đi theo, hầu như giống lúc ở Lạc Châu. Bạc Nhược U vội đáp:

"Không phải vậy, là Hầu gia tiến cử dân nữ đến nha môn Kinh Triệu Phủ làm việc mà thôi."

Hoắc Khinh Hoằng kinh ngạc:

"Nàng vậy mà lại vào nha môn làm việc sao?"

Thấy Bạc Nhược U gật đầu, vẻ mặt Hoắc Khinh Hoằng hơi bất ngờ. Từ việc làm ngỗ tác ở Thanh Châu đến Lạc Châu, giờ trở lại kinh thành nàng vẫn tiếp tục làm ngỗ tác. Trước đây hắn còn hoài nghi Bạc Nhược U có ý niệm không an phận với Hoắc Nguy Lâu, hiện giờ xem ra, hắn nghĩ sai rồi.

"Đây là vụ án thứ nhất ở Kinh Triệu Phủ mà nàng xử lý sao?" Hoắc Khinh Hoằng hỏi.

Bạc Nhược U gật đầu, Hoắc Khinh Hoằng tấm tắc cảm thán, còn Hoắc Nguy Lâu trầm ngâm:

"Vẫn chưa giải thích được việc hung thủ biết trên người cô nương Phùng gia có nốt ruồi chu sa."

Vừa mới biết Phùng Ác Đan từng ở chỗ này rơi xuống nước, Bạc Nhược U và Hoắc Nguy Lâu đều cho rằng khi nàng thay y phục có khả năng bị hung thủ thấy được nốt ruồi chu sa trên lưng, nhưng chưởng quỹ lại khẳng định không có ai khác ở đó, khiến họ đành tạm bỏ qua nghi ngờ này.

Bạc Nhược U nói:

"Vừa nãy chưởng quỹ nói nhớ không rõ, chỉ sợ tình hình ngày đó hắn cũng không tường tận, chi bằng hỏi thêm tiểu thư Lý gia. Vị tiểu thư này chính là người đã đưa Phùng Ác Đan vào thi xã."

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Xác thực nên hỏi một chút."

Hoắc Khinh Hoằng nhìn Bạc Nhược U rồi nhìn sang Hoắc Nguy Lâu, thấy vẻ mặt hai người rất nghiêm nghị, hắn không dám nói thêm lời nào. Xe ngựa từ từ lăn bánh về hướng Hầu phủ, đến nơi thì mặt trời đã ngả về Tây.

Ninh Kiêu đã về Hầu phủ từ lâu, Hoắc Nguy Lâu vừa vào cửa phủ, Ninh Kiêu liền tiến lên nghênh đón:

"Hầu gia, đã đưa Lục Văn Hạc tới."

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày:

"Đi hỏi quý phủ Lục Tế tửu thế nào?"

Ninh Kiêu đáp:

"Lục Văn Hạc quả thực là cháu ngoại của Lục Tế tửu, nhưng quan hệ hai nhà không quá thân. Hồi trước Lục Văn Hạc được xem như hạt giống đọc sách xuất sắc trong giới tiểu bối, nên Lục Tế tửu rất coi trọng, thường chỉ điểm đôi chút. Lục Tế tửu biết tài danh của hắn nổi bật ở kinh thành, cũng lấy làm hãnh diện, từng khuyên hắn tiếp tục khoa cử nhưng bị Lục Văn Hạc từ chối."

Hoắc Nguy Lâu nghiêm mặt hỏi:

"Tại sao từ chối?"

Ninh Kiêu giải thích:

"Lục Tế tửu nói Lục Văn Hạc có vẻ sợ hãi triều đình, lại cảm thấy tài hoa của mình sẽ bị mai một khi vào quan trường. Lục Tế tửu nghĩ không màng danh lợi cũng là chuyện tốt, nên không ép buộc. Mấy năm trước nhà Lục Văn Hạc gặp khó khăn, Lục Tế tửu cũng trợ giúp nhiều. Nay Lục Văn Hạc có nghề nghiệp riêng, sự qua lại giữa hai nhà ít dần, lần này thuộc hạ đi tra hỏi, Lục Tế tửu chỉ lo Lục Văn Hạc đã phạm lỗi gì đó nên mới phái người làm dẫn đường."

"Nơi ở của Lục Văn Hạc tại An Bình phường, cha mẹ đều còn. Lúc thuộc hạ đến, hắn đang vẽ tranh trong thư phòng, khi ra ngoài, trên người còn mang theo vết mực. Thuộc hạ báo sơ qua, hắn liền đi theo, biết là đến phủ Võ Chiêu Hầu, hắn cũng không hỏi thêm, chỉ có chút căng thẳng."

Ninh Kiêu vừa đi vừa thuật lại, đến trước thiên sảnh, đã kể xong mọi việc ở Lục gia. Hoắc Nguy Lâu gật đầu, trước tiên nhìn thấy Phúc công công chờ ở cửa, sau đó liếc vào trong sảnh, thấy thanh niên mặc bạch y ngồi đó.

Lục Văn Hạc độ tuổi đôi mươi, dáng vẻ có chút gầy gò, vai xuôi lưng gù, ngồi trong ghế càng hiện rõ vẻ bất an. Khi nghe tiếng bước chân bên ngoài, hắn mới đột ngột thẳng người, giữa mi tâm hồi phục vài phần khí chất văn nhân.

Thấy Hoắc Nguy Lâu nhanh chân tiến đến, Lục Văn Hạc vội bước ra nghênh tiếp, khom người hành lễ:

"Bái kiến Hầu gia."

Hoắc Nguy Lâu khoát tay, trực tiếp đến chủ vị ngồi xuống, nhìn Lục Văn Hạc từ trên xuống dưới. Rất ít người có thể đối diện cái nhìn sâu xa của Hoắc Nguy Lâu mà không dao động, Lục Văn Hạc cúi mắt xuống, đáy mắt ẩn chút kinh hoảng.

Một lúc sau, Hoắc Nguy Lâu mới mở miệng:

"Lục đại tài tử..."

Lục Văn Hạc nhanh chóng nhìn Hoắc Nguy Lâu, sợ hãi đáp: "Không dám." Hoắc Nguy Lâu đi thẳng vào vấn đề:

"Ngươi có quen biết Ngụy Linh không?"

Lục Văn Hạc nhíu mày, ngập ngừng:

"Tại hạ... không quen biết."

Khóe môi Hoắc Nguy Lâu khẽ cong:

"Thật sự không biết sao?"

Nghe hỏi, Lục Văn Hạc mím môi, do dự, không dám chắc chắn. Hoắc Nguy Lâu ngắm chiếc nhẫn ngọc đen trên ngón tay, môi cong nhẹ nhưng đáy mắt không hề có ý cười:

"Ngụy Linh chết tại bờ sông Ngọc Khê phía Đông thành, không chỉ chết, còn chết vô cùng thê thảm. Ngươi biết chuyện này chứ?"

Lục Văn Hạc hơi cứng người, bàn tay bên cạnh nắm chặt lại. Mồ hôi từ thái dương nhỏ giọt, sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, cuối cùng nói:

"Hồi bẩm Hầu gia, tại hạ biết Ngụy gia Nhị tiểu thư."

Hoắc Nguy Lâu ngước nhìn hắn một lát:

"Nói nghe xem."

Lục Văn Hạc trước còn tù túng, lúc này sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa:

"Lần đầu tiên gặp mặt là hơn nửa năm trước, tháng sáu năm ngoái, ở hội văn tại Trung Nghĩa Bá phủ. Tại hạ vốn ít tham gia hội văn, nhưng lần đó Trung Nghĩa Bá Thế tử mua tranh của tại hạ, nên tại hạ mới lộ diện. Ngày đó quen biết Nhị tiểu thư, nàng nói thưởng thức tài hoa của tại hạ, còn hỏi có thể dạy nàng thơ văn không, nàng hứa trả tiền công hậu hĩnh."

Sắc mặt Lục Văn Hạc biến đổi:

"Tại hạ tuy là bán thơ văn, nhưng không thể dạy tiểu thư bá phủ, huống hồ lòng ngưỡng mộ của nàng quá rõ ràng, thân phận tại hạ thấp kém, không muốn làm lỡ nàng, nên cự tuyệt. Từ đó, tại hạ không gặp lại nàng, lần cuối cùng là ba tháng trước, trước Tết. Khi đó đồng môn thư viện tổ chức nhã tập bên hồ Vị Ương, đụng mặt thi xã Lăng Tiêu, nàng lại gặp ta, lúc trời tối nàng kéo ta lại..."

Lục Văn Hạc giọng nghèn nghẹn:

"Nàng nói vô cùng thích thơ văn của ta, hỏi khi nào ra thơ tập tiếp theo, hay khi nào lại bán tranh, nói sẽ trả giá cao. Ta cảm thấy khó chịu, muốn tránh xa nàng."

Dừng một lát, Lục Văn Hạc hít sâu:

"Chỉ có hai lần này, không thể gọi là quen biết. Hầu gia hỏi đến, tại hạ lưỡng lự vì đã nghe tin chuyện của Bá phủ, không nghĩ đến Tú Y Sứ lại tìm tới. Hầu gia hoài nghi tại hạ sao? Tại hạ với nàng chỉ là bèo nước gặp nhau."

Hoắc Nguy Lâu nhìn chăm chú:

"Với ngươi, ngươi và nàng là người xa lạ, nhưng với nàng, không hẳn vậy."

Lục Văn Hạc nghe xong mờ mịt, Hoắc Nguy Lâu nói tiếp:

"Trong nửa năm qua, nàng vẫn luôn cố tìm mua tranh của ngươi, thư pháp ngươi am hiểu nàng cũng luyện tập, quả thực nàng rất tôn sùng tài học của ngươi."

Lục Văn Hạc lộ vẻ ngạc nhiên:

"Nàng... thật sự làm vậy sao?"

Hoắc Nguy Lâu trầm giọng:

"Đúng vậy, vì nơi cuối cùng nàng đến trước khi xảy ra chuyện, chính là tiệm bán tranh chữ của ngươi."

Lục Văn Hạc kinh ngạc:

"Cái gì?"

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

"Mấy tháng qua nàng thường lui tới nơi đó, nhiều lần không được gì nhưng vẫn tiếp tục tìm, đời nàng chưa từng chấp nhất với điều gì như vậy."

Mặt Lục Văn Hạc lộ vẻ đau khổ:

"Tại hạ... không nghĩ nàng lại như vậy..."

"Ngày ấy khi nàng xảy ra chuyện, ngươi ở đâu?" Hoắc Nguy Lâu đột ngột hỏi.

Lục Văn Hạc mím môi, ngước mắt không chút hoang mang nhìn Hoắc Nguy Lâu, trầm ổn đáp:

"Ngày ấy tại hạ luôn ở nhà vẽ tranh, chưa từng đi đâu cả. Phụ mẫu tại hạ có thể làm chứng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi