HẠC LỆ NGỌC KINH - BẠC NGUYỆT TÊ YÊN

"Tử anh thi?"

Bạc Nhược U nghe thấy, cũng cảm thấy bất ngờ.

Ngô Tương gật đầu: "Đúng vậy, là một tiểu hài tử, nhìn tựa hồ mới được sinh ra không quá mấy ngày, phát hiện ở ngoài thành. Có người báo quan, xác đã được thu hồi, chỉ là... Mùa này, xác thối rữa nghiêm trọng, cơ hồ khó nhận ra điều gì."

Nói xong, Ngô Tương hơi chần chừ: "Muội có kiêng kị không?"

Bạc Nhược U lắc đầu: "Huynh chờ một lát, ta đi thay xiêm y rồi chúng ta đi ngay."

Ngô Tương gật đầu, vào cửa đến chỗ ảnh bích chờ đợi. Rất nhanh sau đó, Bạc Nhược U thay bộ xiêm y gọn gàng lưu loát, mang theo Chu Lương đi cùng. Khi ngồi lên xe ngựa, Ngô Tương cưỡi ngựa đi bên cạnh nói:

"Quan phủ cực ít khi nhận vụ án như thế này. Trước đây còn có vài vụ đứa trẻ bị vứt bỏ, nhưng nay rất hiếm thấy. Lần này cũng không biết vì sao mà chết."

Bạc Nhược U chưa nhìn thấy xác nên không thể tùy tiện nhận xét. Đoàn người đi thẳng đến nghĩa trang. Khi đến ngoài nghĩa trang, thấy Hồ Trường Thanh cũng vừa tới cửa, nhìn thấy Ngô Tương mang Bạc Nhược U đến, sắc mặt hắn trở nên u ám.

Ngô Tương nói: "Trường Thanh đến rồi à?"

Hồ Trường Thanh gật đầu, Ngô Tương tiếp tục: "Cũng tốt, ngươi cùng tiểu Bạc nghiệm thi chung đi."

Hồ Trường Thanh không nói thêm, xách rương đi vào nghĩa trang. Bạc Nhược U mang theo Lương thúc cũng nối gót theo sau.

Bên trong nghĩa trang, thi thể Phùng Ác Đan đã được đưa về phủ, xác chết vô danh cùng nam thi chờ mang về quê cũng đã không còn. Hiện giờ, chỉ còn xác một bé gái đặt trên tấm ván gỗ giữa giường.

Mới vào hậu đường, Bạc Nhược U hơi nhíu mày thanh tú. Nàng làm ngỗ tác nhiều năm, chưa từng nghiệm qua xác trẻ con dưới mười tuổi, huống chi là trẻ mới sinh. Chứng kiến tận mắt, nàng cảm thấy khá tàn nhẫn.

Hồ Trường Thanh đứng bên tấm gỗ, vẻ mặt chần chừ. Thời tiết đang vào xuân, mỗi ngày càng ấm áp hơn. Thi thể trước mắt dài chừng mười tấc, nằm trên miếng vải gấm màu đỏ tím, không có phụ tùng, thân thể đã thối rữa nặng. Thi trùng bò lúc nhúc khắp mặt, những vết xanh tím trải rộng khó phân biệt khuôn mặt.

Hồ Trường Thanh nhíu mày nói: "Sao lại thối rữa nặng như vậy? Tìm được ở đâu?"

Ngô Tương đáp: "Phát hiện ở bờ sông ngoài thành."

Hồ Trường Thanh nhíu mày: "Thảo nào."

Nói rồi, hắn lấy khăn che mặt, mang đôi bao tay da, tiến đến gần xác. Xác chết ngoại trừ thi trùng còn có bùn bẩn, hai tay hắn duỗi ra, tựa hồ không biết bắt đầu từ đâu, đành lấy cây nhiếp trúc khều bớt mấy thứ bám trên xác.

Một lúc sau, hắn xoay người nói: "Dáng vẻ này là tử thai, cuống rốn còn nguyên, nách còn nhiều nếp nhăn, hẳn là hài tử của ai đó mới sinh, sau đó chết và bị vứt bỏ."

Ngô Tương nghi hoặc: "Chắc chắn không? Nếu là vậy, cũng dễ xử lý, đi điều tra hỏi thăm là được. Có thể đoán đã chết bao lâu không?"

Hồ Trường Thanh trầm ngâm: "Thối rữa nghiêm trọng, thi ban cũng không nhìn ra rõ, chí ít đã chết năm ngày trở lên."

Hắn lay động thi thể một chút, thấy thi thủy cùng thi lục lan khắp xác, không chịu nổi mà quay đầu.

"Là tử thai không nghi ngờ gì. Phần ngực bằng phẳng, bụng cũng vậy, chỉ tử thai mới như thế. Nếu là thai sống, ngực hẳn phải phồng hơn eo."

Ngô Tương chăm chú nghe, rồi quay đầu thấy Bạc Nhược U đang trầm ngâm, liền hỏi: "Tiểu Bạc nghĩ sao?"

Bạc Nhược U hồi phục tinh thần, chần chừ nói: "Mặc dù thối rữa nặng, nhưng trong cơ thể trẻ mới sinh vốn nhiều nước, dù không nằm ở bờ sông, vẫn sẽ thối nhanh hơn người thường. Về việc Hồ ngỗ tác nói là tử thai, xác thực hợp lý, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn. Muốn xác định là thai nhi sống hay chết, cần thêm phương pháp khác."

Hồ Trường Thanh nghe vậy, cười lạnh: "Ý của ngươi là, đây là thai sống, bị người ta giết chết sau đó?"

Bạc Nhược U nói: "Phải nghiệm qua mới biết."

Hồ Trường Thanh nhướng mày, lùi ra sau hai bước: "Vậy ngươi nghiệm đi, ta muốn xem ngươi có thể nghiệm ra gì."

Bạc Nhược U vốn không tranh đoạt gì, nhưng thấy hắn nghiệm thi qua loa, nàng quyết không để hắn tùy tiện. Thấy hắn lùi ra, nàng lập tức xắn tay áo tiến lên, mang khăn che mặt và bao tay, bắt đầu mở thùng gỗ nghiệm thi.

Như lời Hồ Trường Thanh, cuống rốn xác thực lộ bên ngoài, da thịt nếp nhăn còn nhiều, nhưng ngoại trừ bùn bẩn, không thấy dấu vết nước ối, dịch máu, phân thai. Nếu là trẻ mới sinh, xác không thể sạch như vậy.

Nàng nhờ Ngô Tương lấy chút nước, khi nước đưa tới, nàng lau sạch bùn bẩn. Lúc thi thể lộ ra hoàn toàn, lại càng kinh khủng hơn, nhưng nhờ thế mà vết ngấn trên thi thể hiện rõ.

"Trên thi thể còn dấu vết mới sinh, có đốm vàng. Nếu là thai sống, hẳn là sinh chưa đến hai ngày. Nếu là tử thai thì khó xác định."

Ngô Tương cho nha sai vào ghi chép, Hồ Trường Thanh đứng bên, vẻ mặt khinh thị.

"Như vậy cũng không chứng minh không phải tử thai."

Bạc Nhược U không bị lay động: "Lúc sinh, phần lộ trước tiên của thai nhi không chịu áp bức, do đó có tụ máu. Thai nhi mới sinh da thịt mềm, dễ sưng, đặc biệt là ở đỉnh đầu. Vết ngấn này mấy giờ sẽ nhạt, một hai ngày sẽ mất. Vết ngấn này trên đứa trẻ không nặng, chưa rõ là sinh ra nhạt hay đã mất dần."

Dù thai nhi chết hay sống trước khi sinh, đứa trẻ trước mắt đủ chứng minh mới sinh chưa đến hai ngày đã bị vứt bỏ. Chỉ là vứt bỏ khi còn sống hay đã chết khó nhận định. Ngô Tương nghe xong, mù mờ như lạc vào sương mù, chỉ hỏi:

"Vậy nguyên nhân tử vong thì sao?"

Hồ Trường Thanh hừ lạnh: "Nhìn sắc thái là biết, tử thai đa số chết ngạt trong bụng mẹ, sắc tím trên xác đứa trẻ đặc biệt nặng, hẳn là bị quấn cổ mà chết."

Xác thối rữa quá nặng, dấu vết chi tiết bị che khuất, lại là trẻ mới sinh, triệu chứng không rõ ràng. Bạc Nhược U suy nghĩ một chút:

"Ngô bộ đầu, sinh ra là tử thai hay thai sống, giải phẫu nghiệm thi sẽ cho ra kết quả. Ta muốn giải phẫu thử."

Ngô Tương nhướng mày: "Chuyện này... Còn có thể giải phẫu nghiệm thi à?"

Trẻ nhỏ mới sinh, kích thước nhỏ, lại thối rữa nghiêm trọng. Dù có giải phẫu, liệu có thể tìm ra gì hữu dụng chăng?

Bạc Nhược U gật đầu, đáp: "Bởi vì ta phát hiện bộ xương của đứa trẻ này khá hoàn thiện, không giồng hiện tượng yếu ớt do bệnh khi còn là thai nhi. Trước kia ta từng thấy một biện pháp, có thể chứng minh liệu hài nhi mới sinh là tử thai hay thai sống."

Ngô Tương nghe vậy, tỏ vẻ hiếu kỳ: "Biện pháp thế nào?"

Bạc Nhược U tiếp lời: "Để phân biệt là tử thai hay thai sống, chủ yếu phải xem sau khi sinh, thai nhi có từng hô hấp hay chưa. Phổi của con người, nếu chưa từng hô hấp, sẽ nặng hơn nước và chìm khi bỏ vào. Ngược lại, nếu có hô hấp qua, phổi sẽ nhẹ hơn nước và nồi lên. Sau khi giải phẫu nghiệm thi, dựa vào mức độ thối rữa của nội tạng, cũng có thể ước đoán thời gian tử vong nếu là thai sống."

Ngô Tương lập tức đồng ý: "Vậy muội cứ giải phẫu đi."

Hồ Trường Thanh đứng một bên, nhíu mày im lặng, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động của Bạc Nhược U.

Bạc Nhược U chọn một con dao nghiệm thi. Bởi vì là giải phẫu trẻ con, nàng chọn loại dao nhỏ sắc bén. Sau khi chọn xong, nàng lấy thêm vài đoạn dây nhỏ từ trong rương rồi bình tĩnh bắt đầu giải phẫu.

Nếu nội tạng của khối tử anh này đã thối rữa quá nặng, phương pháp này sẽ không hiệu quả. Nhưng khi mổ ra, nội tạng tuy có dịch phân hủy, nhưng vẫn chưa thấy xuất hiện bọt nước do phân hủy, nên có thể tiếp tục nghiệm.

Ngô Tương và Hồ Trường Thanh đứng bên quan sát, thấy nàng làm tỉ mỉ và cần thận hơn bất kỳ lần nào. Nàng mổ từ gáy xuống phần giữa khoang ngực, sau đó xuống phía dưới cổ họng, tách khí quản và thực quản nhỏ bé của hài nhi đang bị quấn vào nhau. Khi tháo gỡ được khí quản và thực quản, nàng tiếp tục lấy tim phổi của hài nhi ra.

Ngô Tương ban đầu còn chịu đựng, nhưng khi thấy nàng lấy ra một đống máu thịt mơ hồ từ cơ thể hài nhi, hắn cũng cảm thấy khó chịu, dạ dày ợ chua. Hồ Trường Thanh cũng biển sắc mặt, còn nha sai phụ trách ghi chép thì đã sớm bỏ giấy bút chạy ra ngoài.

Bạc Nhược U không để ý phản ứng của mọi người, chỉ chăm chú làm việc. Khi cho nội tạng vào trong nước, ánh mắt nàng trở nên nghiêm nghị. Sau đó, nàng thấy nội tạng kia chìm xuống đáy nước.

Nàng khẽ nhíu mày, Hồ Trường Thanh che miệng mũi nhìn, thấy tình cảnh này bèn cười: "Theo biện pháp của ngươi, hiện giờ đã chứng minh là tử thai. Ta đã nói rồi, đây chính là tử thai."

Bạc Nhược U mặc kệ hắn, nàng tiếp tục cắt đứt phần tim và chỉ bỏ phổi và khí quản vào nước. Lần này, phồi của hài nhi lại nổi lên, ánh mắt nàng sáng ngời, thuận tay kiểm tra thêm. Ngô Tương ở bên cạnh quan sát mà sống lưng lạnh buốt, khó có thể phân biệt rõ. Sau hai nén nhang, Bạc Nhược U với mồ hôi lấm tấm trên trán gượng thẳng người dậy.

"Là thai sống""

Bạc Nhược U thờ ra một hơi: "Cuống rốn tuy lộ ra ngoài, nhưng nếu hài nhi sinh ra mà không được buộc lại, vẫn có thể như vậy, điều này không phải là bằng chứng.

Phương pháp ta dùng đã đủ để chứng minh hài nhi có hô hấp khi sinh ra. Bộ xương và nội tạng cũng bình thường, không có dấu hiệu bệnh tật, cho nên không phải vì bệnh mà chết."

Ngô Tương trợn mắt há hốc miệng, không nhịn được hỏi: "Vậy thì làm sao mà chết?"

Bạc Nhược U nhìn hài nhi đã khó nhận diện hình người, trong mắt ánh lên nét trầm tư: "Xem bề ngoài, nguyên nhân cái chết không rõ ràng. Ta suy đoán, có khả năng rất cao là bị bịt chết. Dùng khăn hoặc gối mềm đè lên mặt hài nhi rất dễ khiến một đứa trẻ mới sinh tử vong, thậm chí chưa kịp giãy giụa."

Hài nhi mới sinh, cuống rốn chưa buộc thành nút, tay chân nhỏ yếu, thậm chí mắt còn chưa mờ. Muốn bịt chết một đứa trẻ như vậy, so với bịt chết một con mèo hay chó con còn dễ dàng hơn.

Bạc Nhược U cầm lấy khối vải, nhưng do bùn bẩn và thi thủy bám đầy nên nhất thời không phân rõ hoa văn. Nàng quyết định chỉnh trang lại xác trước, sau đó xoay người ra hậu viện, giặt sạch khối vải rồi gọi Ngô Tương đến.

"Khối vải này là lụa Hồ Nam, phía trên còn thêu hoa văn, không giống đồ vật của nông gia tầm thường."

Trên người hài nhi không có bất kỳ trang sức nào, khối vải này thoạt nhìn có vẻ tầm thường, nhưng khi nhìn kỹ lại không giống như Ngô Tương đã nghĩ.

Ngô Tương cầm lấy vải, cẩn thận quan sát. Bạc Nhược U vừa rửa tay vừa nói: "Mang thai mười tháng, việc này muốn che giấu là không dễ. Hài nhi vừa sinh chưa bao lâu đã bị bịt chết, người trong nhà cũng không dám giữ lại thi thể quá lâu. Ngô bộ đầu có thể điều tra quanh chỗ phát hiện thi thể, đặc biệt là các gia đình có sản phụ, chú ý hơn đến những người vừa mới sinh nở vài ngày trước. Hài nhi này sinh đủ tháng, chỉ riêng điểm này cũng không thể che giấu."

Ngô Tương trầm ngâm rồi đáp: "Ta hiểu, quanh khu vực này cũng có một vài thôn trang của gia đình giàu có. Ta sẽ dẫn người đi điều tra."

Bạc Nhược U đáp ứng. Nàng đến đây từ sáng, giải phẫu nghiệm thi xong thì trời đã xế chiều. Ngô Tương thấy nàng mệt mỏi, nghĩ đến việc nàng vừa khỏi bệnh, bèn khuyên nàng về nghỉ ngơi sớm. Hồ Trường Thanh lúc đầu còn muốn tranh cãi với Bạc Nhược U, nhưng đến giờ thì im lặng, chỉ là ánh mắt nhìn nàng vẫn lộ ra vài phần khinh thường.

Bạc Nhược U không để tâm đến thái độ của hắn. Khi ra khỏi nghĩa trang, nàng phát hiện có hai người bảo vệ từ xa xa. Khu vực này hẻo lánh, bên ngoài yên tĩnh vắng lặng. Ánh tà dương chiếu xuống con đường quạnh hiu, khiến hai người kia càng nổi bật. Bạc Nhược U nhìn một lát, chợt cảm thấy quen mắt.

Thấy nàng nhìn sang, hai người kia lập tức muốn rời đi. Nàng không nhịn được tiến lên: "Hai vị xin dừng bước ——"

Hai người kia nhìn nhau rồi dừng lại. Đó là hai thanh niên khoảng hai mươi, trông có vẻ mất tự nhiên. Bạc Nhược U bước nhanh tới hỏi: "Các ngươi là người của Hầu phủ?"

Cả hai đều có dáng người cao lớn, bên hông đeo đao. Dù nàng không ra vào Hầu phủ nhiều, nhưng vẫn nhớ mặt một số người. Thấy nàng hỏi thẳng, hai người không tránh được, đành gật đầu.

Trong lòng Bạc Nhược U thoáng động: "Hầu gia phái các ngươi đến sao?"

Một người trong đó đáp: "Lần trước cô nương bị thương, Hầu gia không yên lòng nên phái chúng ta đến bảo vệ."

Tính ra, đã mấy ngày nàng chưa gặp Hoắc Nguy Lâu. Trong lòng có chút hụt hẫng, nàng không kìm được hỏi: "Hầu gia đang bận gì sao?"

Người đó đáp: "Hầu gia rời kinh. Ngày cô nương bị thương, Hầu gia đã dẫn người ra khỏi thành, hộ bộ hiện giờ đang gấp rút lo lương thảo cho phương Bắc. Trong kho lương huyện Thấm Thủy có nhiễu loạn, Hầu gia đích thân đi xử lý."

Người này nói rất cẩn thận. Bạc Nhược U nghe mà cảm thấy hơi ngượng. Người kia lại nói: "Hầu gia dặn bọn thuộc hạ không được quấy rầy cô nương. Nhưng nếu cô nương phát hiện ra và có hỏi gì, bọn ta sẽ trả lời đúng thực tế. Phúc công công cũng theo Hầu gia rời kinh, nếu cô nương có gì muốn phân phó, cứ nói với bọn ta."

Nghe vậy, hai má Bạc Nhược U hơi đỏ lên: "Mấy ngày nay, nếu ta không ra ngoài, các ngươi sẽ ở đâu?"

Người kia đáp: "Bọn ta sẽ canh gác ngoài phủ. Nếu cô nương không ra ngoài thì không sao, nhưng nếu có việc phải đi, bọn ta nhất định phải theo."

"Buổi tối cũng canh giữ sao?"

"Vâng, cô nương."

Bạc Nhược U thấy hai người này rất cung kính nhưng vẫn kiên quyết làm theo lệnh của Hoắc Nguy Lâu, bèn nói: "Mấy ngày nay ta chỉ đi nha môn hoặc nghĩa trang, ban ngày thì không nói, buổi tối các ngươi không cần canh giữ."

Hai người đáp: "Hầu gia đã phân phó, bọn ta không dám làm trái."

Biết nói thêm cũng vô ích, nàng bèn cảm ơn rồi lên xe ngựa. Lúc này Hồ Trường Thanh vẫn đứng ở cửa nghĩa trang, nhìn qua đây. Thấy tình cảnh đó, hắn chỉ cười lạnh một tiếng.

Chu Lương thấy vậy, không nhịn được thở dài: "Nhìn tuổi hắn cũng không nhỏ, sao cứ nhằm vào tiểu thư?"

Bạc Nhược U xua tay: "Mặc kệ hắn, chúng ta hồi phủ."

Xe ngựa từ từ lăn bánh, đi được nửa đường, nàng vén rèm nhìn ra ngoài, thấy hai thị vệ Hầu phủ vẫn không xa không gần đi theo. Nàng buông rèm, trong lòng biết Hoắc Nguy Lâu đang lo lắng điều gì. Trong khoảnh khắc, nàng vừa cảm thấy sự cẩn trọng hơi quá mức, lại vừa cảm thấy ấm áp.

Khi đến ngoài Trình phủ, Bạc Nhược U xuống xe, thấy hai thị vệ đã dừng lại từ xa. Trong lòng nàng có chút lay động, vẫy tay gọi hai người lại.

"Các ngươi cứ canh giữ thế này cũng không tiện, không bằng vào phủ mà canh giữ?"

Hai người thoáng biến sắc, liên tục nói không dám. Bạc Nhược U đành chịu, đành vào phủ trước.

Khi về đến phủ, nàng lập tức tìm Trình Uẩn Chi, kể lại chuyện nghiệm thi hài hôm nay và phương pháp trầm thủy đã sử dụng. Trình Uẩn Chi nghe xong cũng hài lòng: "Những gì ta dạy, con đều nhớ rõ."

Bạc Nhược U nói tiếp: "Chỉ là vẫn chưa xác định được nguyên nhân cái chết, tạm thời suy đoán là bị bịt chết."

Trình Uẩn Chi thấy trên mặt nàng có vẻ mệt mỏi, bèn bảo nàng đi nghỉ. Bạc Nhược U về phòng thay xiêm y, dùng bữa tối rồi nói: "Con tính ngày nào có thời gian sẽ đi cùng nghĩa phụ bái phỏng cố nhân."

Bạc Nhược U ngẩn ra: "Cố nhân? Là ai vậy ạ?"

Trình Uẩn Chi mỉm cười: "Đến lúc đó con sẽ biết, là bằng hữu lâu năm của phụ thân con."

Bạc Nhược U ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ngày mai con đến nha môn, nếu án này thuận lợi giải quyết, sau đó con cũng không cần tới nữa, khi đó có thể đi cùng nghĩa phụ."

Trình Uẩn Chi cười đồng ý, chiều hôm đó sai Chu Lương chuẩn bị lễ vật.

Sáng hôm sau, như thường lệ, Bạc Nhược U đến nha môn điểm danh. Đến nơi, nàng gặp Ngô Tương đang chuẩn bị dẫn người ra khỏi thành.

Ngô Tương nói: "Hôm qua đã điều tra mấy hộ gia đình, nhưng xung quanh đều là gia đình giàu có, không nhà nào có sản phụ. Ta nghi có người nói dối, hôm nay tiếp tục tìm hiểu."

Bạc Nhược U trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu trong nhà có sản phụ, dù không công khai, cũng sẽ có thay đổi trong ăn, mặc, ở, đi lại. Nếu hỏi thăm không được, chỉ e phải tốn thêm công sức để điều tra kỹ lưỡng hơn."

Ngô Tương đáp: "Tiểu Bạc có muốn đi cùng không? Chỗ đó ở bờ sông Lạc Hà ngoại thành, hiện giờ cũng nhiều người du xuân, muội đi theo coi như giải tỏa một chút."

Bạc Nhược U hôm nay không có việc gì, nghe vậy liền đồng ý, ngồi xe ngựa ra khỏi thành. Quả nhiên trên quan đạo xe ngựa nối đuôi, thiếu niên nam nữ gia đình giàu có kết bạn đạp thanh, săn bắn.

Từ khi hồi kinh, nàng chưa từng ra khỏi thành, hôm nay gió xuân thổi nhè nhẹ, ngày xuân ấm áp, khiến lòng nàng cũng cảm nhận đôi chút không khí của cảnh xuân cưỡi ngựa xem hoa. Lạc Hà khởi nguồn từ hồ Vị Ương trong thành, chảy ra ngoài và hợp lưu với sông Xích Thủy về hướng Bắc, từ đó hình thành dòng sông Lạc Hà. Hồ Vị Ương là phong cảnh phồn hoa trong thành, còn bờ sông Lạc Hà mênh mông trải dài ngoài thành cả trăm dặm. Đến mùa xuân, hoa đào, hoa mận hai bên bờ nở rộ tựa mây dày biển rộng. Nếu gặp trời đẹp, khách du xuân dọc bờ sông đông đúc như mắc cửi.

Tâm tình Bạc Nhược U tuy vui vẻ, nhưng chuyến đi này không phải để du ngoạn. Nàng trước tiên bảo Ngô Tương dẫn mình đến chỗ phát hiện thi thể hài nhi để xem xét. Chỗ này là một khúc cong ở hạ lưu sông Lạc Hà, nước sâu, bờ sông lởm chởm đá hình thù kỳ dị, toàn khu vực cực ít người qua lại, càng không phải nơi ngắm cảnh. Cách đó không xa, trên bờ sông còn có một vài biệt trang tọa lạc.

Nơi này không chỉ đối diện với sông Lạc Hà, mà xa xa còn có các gò đất thấp liền nhau, có thể xem là chỗ dựa núi gần sông. Gia đình giàu có trong thành thường xây dựng biệt trang ở đây để nghỉ hè, trồng cây trái ngon lành, thêm vào đó là những ruộng tốt ngàn dặm thuộc sở hữu của quyền quý trong kinh thành. Ngô Tương nói người phát hiện thi thể hài nhi là dân trong nông hộ nơi này.

Rời chỗ phát hiện xác, nhóm Bạc Nhược U tiến về phía các tư trạch gần đó. Ngô Tương đã phái người tìm hiểu từng nhà, nhưng chỉ thu được một manh mối không đáng kể. Nha sai đi trước bẩm báo:

"Các biệt trang quanh đây, chỉ có một nơi vẫn còn có người ở, dù vào thời tiết lạnh nhất lúc Tết cũng không dọn đi. Các thôn trang khác đa phần chỉ có người đến ở khi xuân về, hoa nở."

Sản phụ mang thai mười tháng, thân thể nặng nề, tất nhiên không tiện dời chỗ ở thường xuyên. Đầu năm, các gia đình giàu có đều tụ tập trong thành, người ở lại biệt trang ngoài thành rất hiếm.

Ngô Tương nghe vậy liền gõ nhẹ lên tay: "Là nhà nào? Dẫn đường!"

Nha sai chỉ về phía Đông Bắc: "Chính là bên kia, nghe nói gia chủ họ Bạc ——"

Bạc Nhược U ngồi trong xe ngựa phía sau, nghe đến đây, đôi mày thanh khẽ chau lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi