Độc Cô Thanh Tùng cùng Ngươn Nhi cỡi chung Long Mã, kiên trình ngày đêm tiến đến Huỳnh Sơn.
Lòng chàng như bị muôn ngàn ngọn lửa hận thù đốt cháy, muốn đến nơi lập tức xem hư thực thế nào, bởi chàng còn nghi hoặc phân vân. Vạn Cực Đế Quân bảo rằng mẹ chàng và các vị thúc bá bị giam cầm tại Ảo Nữ Động, còn Nga My Lão Nhân thì nói tất cả bị quản thúc tại Xà Lung Cốc trên Huỳnh Sơn. Chàng còn biết tin làm sao?
Rồi chàng nghĩ:
" Ngươn Nhi cũng bảo hắn từ Xà Lung Cốc thoát ra, như vậy có đến hai người quả quyết tại Xà Lung Cốc. Bất quá Vạn Cực Đế Quân nói thế là để đánh lạc hướng mình chăng? " Dù sao, chàng thấy cần phải đến Huỳnh Sơn trước, chàng nên tin lời người bên cạnh mình, nếu đến đấy mà không gặp ai thì trở lại Ảo Nữ Động cũng không muộn lắm.
Nhưng Ảo Nữ Động ở đâu?
Mặc, chàng không cần biết, hãy cứ đến Huỳnh Sơn trước rồi hẵng hay.
Trên lưng ngựa, còn có Vạn Cực Thiên Tôn, Độc Cô Thanh Tùng từ Tương Châu vào Hoàn Châu. Dù Long Mã có tốc lực như phi tiễn, cũng không thể một ngày một bữa mà đến nơi được.
Đến ngày thứ ba, chàng mới tới thị trấn Cam Đường, cùng Ngươn Nhi dừng chân, định tìm nhà trọ qua đêm.
Cả hai rong ngựa quanh quẩn trên các con đường phố thì một gã trang hán đón chận lại, trao cho một mảnh giấy. Trang hán đó bảo có người nhờ hắn trao tận tay Độc Cô Thanh Tùng.
Chàng lấy làm lạ, nhưng không hỏi liền, cầm mảnh giấy mở ra xem. Mảnh giấy có ghi mấy giòng chữ:
" Xà Lung Cốc ở tại phía Bắc Độc Tú Phong, trong dãy Huỳnh Sơn, cách con đường trấn độ năm mươi dặm, do ngã Nam môn. Đi gấp, đừng nên trì hoãn mà sanh biến, hỏng cả đại sự. " Đọc xong, chàng hỏi trang hán:
- Người trao mảnh giấy cho các hạ là ai?
Trang hán lắc đầu:
- Tại hạ không được biết tên họ, song hình dáng thì đại khái là một cụ già có chòm râu bạc rất dài.
Trang hán chào biệt chàng ngay, quay gót còn chàng thì trao mảnh giấy cho Ngươn Nhi xem.
Chàng thầm nghĩ, lão già nào đó chắc không có ác ý gì, có thể tin lão được, nên bỏ qua ý định dừng lại Cam Đường Trấn đêm nay.
Vào quán dùng bữa xong, liền do cửa Nam thị trấn, đi thẳng đến Độc Tú Phong, theo sự chỉ dẫn của lão già bí mật qua mảnh giấy.
Dọc đường, chàng và Ngươn Nhi suy nghĩ về hiện tình sự việc, không ai thốt với ai một lời nào.
Chợt, Ngươn Nhi kêu lên:
- Thanh Tùng ca! Tôi ngờ quá!
Độc Cô Thanh Tùng lấy làm lạ:
- Ngươn đệ ngờ gì?
Ngươn Nhi nhìn quanh một vòng:
- Phong cảnh ở đây khác hẳn với nơi tôi trốn thoát. Ở đó dĩ nhiên cũng có núi đồi song không hiểm trở như ở đây có vách núi bao phủ bốn bề.. Độc Cô Thanh Tùng ngẫm nghĩ một chút:
- Ngươn đệ trốn thoát trong trường hợp nào, hãy thuật sơ lược cho tôi nghe xem?
Ngươn Nhi từ từ thốt:
- Thực ra, không phải tự tôi trốn thoát nổi, mà chính là có người cứu. Người đó cứu tôi rồi, điểm huyệt cho tôi mê man, bế tôi đi được một quãng đường, giải khai huyệt đạo cho tôi. Người đó không cho tôi thấy mặt, sau khi giải huyệt rồi, đi liền, chỉ lưu lại một mảnh giấy, dặn dò tôi phải đến Huyết Ảnh Cung tức khắc. Nhờ vậy tôi mới gặp lại Thanh Tùng ca.
Độc Cô Thanh Tùng " ạ " lên một tiếng:
- Kỳ quái! Kỳ quái! Nếu người đó có thiện ý, đã cứu được Ngươn đệ rồi, tại sao không cứu luôn các người kia?
Chàng trầm lặng một chút, bỗng kêu to:
- Đúng rồi! Đúng rồi!
Chàng hỏi nhanh:
- Trong mảnh giấy đó, có ghi là Ngươn đệ được cứu khỏi Xà Lung Cốc trên Huỳnh Sơn phải không? Nếu đúng như vậy thì tôi hiểu sự tình như thế nào rồi!
Ngươn Nhi trố mắt:
- Đúng là người cứu tôi cho biết tôi bị giam cần tại Xà Lung Cốc. Nhưng Thanh Tùng ca hiểu sự tình ra sao?
Độc Cô Thanh Tùng cao giọng:
- Ngươn đệ! Chúng ta lầm kế dụ địch rồi! Người đó chỉ giải thoát cho một mình Ngươn đệ, để Ngươn đệ đưa tôi tới đó, lọt vào cạm bẫy.. Ngươn Nhi kêu lên:
- Rất có thể như vậy lắm!
Cả hai ngơ ngẩn một lúc. Sau cùng, Độc Cô Thanh Tùng tỏ vẻ cương quyết:
- Kế gì thì kế, mình sợ gì? Miễn những người thân của mình còn ở đó thì thôi!
Chàng vỗ mạnh vào gáy ngựa:
- Tuyết Ca! Đi thôi!
Long Mã cất vó, sãi như bay.
Năm mươi dặm đường đối với nó, chẳng có nghĩa gì, chỉ trong một thoáng, nó đưa cả hai đến nơi.
Độc Cô Thanh Tùng nhìn Độc Tú Phong trước mắt, thầm nghĩ:
" Mình lên trên đỉnh, quan sát tình thế, rồi xuống cốc, cũng chẳng muộn gì! " Long Mã theo đường mòn, bay lên đỉnh. Vừa đến đỉnh núi, cả hai cùng giật mình. Nga My Lão Nhân đã ngồi xếp bằng tròn tại đó, không rõ từ lúc nào.
Độc Cô Thanh Tùng nhảy xuống ngựa, chạy nhanh đến trước mặt lão già, quỳ lạy một lạy.
Nga My Lão Nhân Cát TSnh mỉm cười gật đầu:
- Ngươi đến kịp lúc lắm!
Lạy rồi, Độc Cô Thanh Tùng không biết nói gì thêm. Nga My Lão Nhân tiếp nối:
- Hai người ngồi xuống đó, nghe ta nói đây.
Độc Cô Thanh Tùng và Ngươn Nhi vâng lời. Cả hai hết sức nghi hoặc, không rõ lão nhân sẽ nói gì với họ.
Nga My Lão Nhân nghiêm sắc mặt, trầm giọng thốt:
- Độc Cô Thanh Tùng! Từ hôm ngươi đến Nga My Sơn tìm cái chết, gặp ta cứu thoát, ta nhận thấy ngươi là một bậc anh tài trong võ lâm, tương lai sẽ thành đạt lớn lao, ta có ý mến ngươi liền. Ta lại nghĩ ngươi đã luyện được Hoá Huyết Công tất giang hồ sẽ không dung tha ngươi. Cho nên, ngươi đi rồi thì ta cũng theo sau xuống núi, ta dọ biết Vạn Cực Đế Quân bắt thân mẫu và các vị thúc bá của ngươi giam cầm nơi nào, nhưng ta không thể cứu họ thay ngươi, bởi việc đó ngươi phải cáng đáng để giang hồ không còn lý do gì trách cứ ngươi được. Tự ngươi cứu họ, thì niềm bất mãn trong thiên hạ võ lâm sẽ tiêu tan, ta sợ ngươi có sơ thất điều gì nơi Huyết Ảnh Cung, nên giải cứu cho Ngươn Nhi để hắn đến đó giúp ngươi một tay.
Độc Cô Thanh Tùng sửng sốt:
- Thế ra chính lão tiền bối cứu thoát Ngươn đệ?
Nga My Lão Nhân gật đầu.
Độc Cô Thanh Tùng lại hỏi:
- Theo khẩu khí của lão tiền bối, thì mẫu thân và các vị thúc bá của tiểu sanh không bị giam tại Xà Lung Cốc này?
Nga My Lão Nhân lại gật đầu:
- Đúng như lời Vạn Cực Đế Quân đã thốt với ngươi, các người đó hiện ở tại Ảo Nữ Động.
Độc Cô Thanh Tùng " ạ " lên một tiếng, nhìn sững lão nhân. Chàng không hiểu tại sao lão nhân muốn chàng đến nơi này, trong khi mẹ và các vị thúc bá chàng ở tại nơi khác.
Nga My Lão Nhân điểm một nụ cười:
- Ngươi lấy làm lạ tại sao ta muốn ngươi đến đây?
Độc Cô Thanh Tùng không biết phải đáp làm sao. Nếu lão nhân muốn vậy, chắc phải có dụng ý gì chứ? Mà dụng ý đó phải có lợi cho chàng, chứ nỡ nào lão nhân gạt chàng?
Nga My Lão Nhân cười nhẹ:
- Độc Cô Thanh Tùng! Chắc ngươi chưa quên ta nói với ngươi những gì lúc ngươi rời toà thạch thất của ta chứ?
Độc Cô Thanh Tùng gật đầu:
- Tiểu sanh còn nhớ lắm! Lão tiền bối muốn cho tiểu sanh chiếm đoạt chiếc Kim Đảnh Võ Lâm, rồi sau đó xưng Võ Lâm Tôn, chẳng quạ. Nga My Lão Nhân khoát tay:
- Ngươi chẳng cần nói thêm. Ta đã biết hoàn cảnh của ngươi rồi. Nhưng ngươi không phải lo ngại gì cả. Sư phụ của ngươi và bá mẫu của ngươi thuỷ chung gì cũng phải xét lại cho ngươi mà huỷ bỏ thái độ câu chấp đó. Huống chi, cái trách vụ Võ Lâm Thánh Tôn phải thuộc về ngươi, chỉ có ngươi mới đủ tài lãnh đạo quần hùng, ức chế giang hồ, bảo tồn công đạo. Thiên hạ ngày nay đã rối loạn tơi bời, nếu không có tay tài đức song toàn để duy trì chánh nghĩa, thì ngày mạt vận của võ lâm tưởng không còn xa nữa!
Độc Cô Thanh Tùng chưa kịp đáp, Ngươn Nhi vội reo lên:
- Hay lắm! Hay lắm! Thanh Tùng ca đoạt hồi Võ Lâm Kim Đảnh, toa. trấn ngôi vị độc tôn, Ngươn Nhi này hết sức tán thành!
Nga My Lão Nhân nhìn chàng:
- Ngươi nghĩ sao?
Độc Cô Thanh Tùng vô cùng khích động:
- Tiểu sinh xin tuân mạng!
Nga My Lão Tổ điểm một nụ cười:
- Hiện tại Võ Lâm Kim Đảnh ở trong Xà Lung Cốc, phía dưới núi đó, do lão trọc phái Thiếu Lâm là Bích Nhãn Thần Tăng bảo vệ. Lão ấy chờ Vạn Cực Đế Quân đến nơi để cử hành lễ đăng quang tiến vị. Ngươi cứ xuống đó, còn Long Mã và Vạn Cực Thiên Tôn thì để lại đây cho Ngươn Nhi gìn giữ. Ngươi đừng lo ngại gì cả, ta ở đây đợi ngươi, nếu có xảy ra bất trắc, ta sẽ tiếp tay hắn một tay.
Độc Cô Thanh Tùng lạy Nga My Lão Nhân một lạy rồi đứng lên, nhìn xuống Xà Lung Cốc, trông thấy sa mù bao phủ không rõ cốc sâu như thế nào, chàng do dự một chút.
Nga My Lão Nhân trấn an chàng:
- Ngươi cứ hăng hái xuống dưới đó đi, không có gì đáng sợ cả. Tuy Vạn Cực Ảo Nữ có bố trí một trận đồ, phòng ngự lối vào cốc, song trận đồ đó do theo quyển bí lục của Địa Tướng lập ra, mà ngươi thì thông thuộc toàn quyển bí lục rồi, tất nhiên ngươi thừa hiểu cách phá trận. Còn như, cốc tuy mang tên Xà Lung, bất quá so hình thế mà thành tên, chứ thực tế chẳng có rắn độc hoặc thú dữ gì cả. Ngươi yên trí hành động.
Độc Cô Thanh Tùng gật đầu:
- Tiểu sinh đã hiểu!
Thân hình khẽ chớp, chàng như ánh sao xẹt, bay vút xuống Xà Lung Cốc khẩu.
Cốc khẩu rộng vừa đủ một người chui qua, nằm giữa hai vách đá, dài độ ba trượng.
Cốc khẩu có cái hình thế như vậy, nếu được một tay có công lực cao cường thủ nghệ thì thiên quân vạn mã cũng không mong gì vào lọt.
Độc Cô Thanh Tùng đứng tại miệng cốc, cao giọng gọi vọng vào:
- Bích Nhãn Thần Tăng! Mau đem chiếc Võ Lâm Kim Đảnh ra đây giao nạp cho ta! Vật đó trước tiên do ta tìm được, nó phải trở về nguyên chủ.
Giọng nói của chàng sang sảng như chuông đồng. Chắc chắn Bích Nhãn Thần Tăng có nghe rõ, không sót một tiếng.
Nhưng, chẳng có ma nào đáp lời chàng ngoài tiếng dội của chính câu nói do chàng thốt lên.
Độc Cô Thanh Tùng điểm nụ cười lạnh, tiếp nối:
- Bích Nhãn Thần Tăng! Đừng ỷ trượng vào trận đồ do các ngươi bố trí, nó không ngăn chận nổi ta đâu. Ta thừa hiểu Ma Nữ chiếu theo bí lục của Địa Tướng mà lập ra. Trận đồ đó, ta phá rất dễ dàng!
Chàng bước từ bước một vào cốc.
Vừa lúc đó hai tiếng mõ kình vang lên, Bích Nhãn Thần Tăng không xuất hiện, nhưng thốt vọng ra ngoài:
- Độc Cô tiểu tử! Ngươi lại đến đó à?
Độc Cô Thanh Tùng " hừ " lạnh:
- Không ta thì còn ai nữa?
Bích Nhãn Thần Tăng cười " hắc hắc ":
- Kim huynh đâu! Chận cốc khẩu nhé!
Độc Cô Thanh Tùng giật mình:
- Ngươi gọi ai là Kim huynh? Có phải Cửu Long Thần Ma chăng?
Bích Nhãn Thần Tăng vẫn cười, nhưng giọng âm trầm hơn:
- Lão ấy đã bị ngươi huỷ diệt một cánh tay, lão hận ngươi vô cùng, ta muốn lão chận lại cốc khẩu cho lão có dịp báo hận! Dù có mười Độc Cô tiểu tử vị tất đã vượt qua khỏi lão mà vào cốc!
Quả nhiên, Cửu Long Thần Ma cao giọng ứng tiếng ngay:
- Tiểu tử! Vay máu phải trả máu! Cái hận cụt một cánh tay, ta còn ôm ấp mãi đến hôm nay!
Độc Cô Thanh Tùng giật mình, nhưng chàng kịp tỉnh ngộ ngay, thầm nghĩ:
" Nếu Ngoại công không tỏ ra không thù hận ta, thì Huyết Ma Bang sẽ nghi ngờ, chúng chẳng bao giờ để yên cho người! Có mặt người tại đây, ta thấy đỡ vất vả phần nào trong việc thu hồi chiếc Võ Lâm Kim Đảnh vậy! " Chàng mừng thầm. Bên ngoài, chàng tỏ ra là một kẻ tử thù, cao giọng thách thức:
- Ngươi nên hiểu là có phúc đức đấy, chứ hận ta là hận lầm sao? Thay vì mất mạng, ngươi chỉ mất một cánh tay, kể ra số ngươi còn dài! Hôm nay thiếu gia đến đây, nếu ngươi muốn báo hận, ngươi cứ ra đây mà giở thủ đoạn, xem ngươi có làm gì được ta chăng?
Chàng chẳng đợi ai ra ngoài, liền nhún chân nhảy vào trong cốc.
Cửu Long Thần Ma hét vang:
- Tiểu tử quả thật không muốn sống à?
Độc Cô Thanh Tùng nghe chưởng phong vút tới, khí thế thật mãnh liệt. Chiêu thế xuất phát một cách trí mạng, như thù nhân gặp thù nhân. Độc Cô Thanh Tùng nghi hoặc, không rõ Cửu Long Thần Ma làm như vậy có dụng ý gì. Chàng toan phát chưởng nghinh đón.
Nhưng kình đạo của Cửu Long Thần Ma phát đi được nửa chừng, lão lập tức thu hồi lại. Đồng thời, lão dùng thuật truyền âm nhập mật bảo chàng:
- Ngoại tôn! Ngươi vận dụng bảy thành công lực đánh ta, ta giả vờ bại, chạy vào cốc, ngươi đuổi sát bên ta, ta sẽ dẫn đường cho ngươi đến chỗ tàng trữ chiếc Kim Đảnh.
Độc Cô Thanh Tùng mừng thầm, vội đáp:
- Ngoại công yên tâm, tôi hiểu rồi!
Cửu Long Thần Ma liền hét to:
- Tiểu tử! Ngươi dám tiếp ta ba chưởng chăng?
Độc Cô Thanh Tùng cười lớn:
- Dù trăm chưởng, dù ngàn chưởng ta vẫn xem thường, nói gì ba chưởng! Nào có thủ đoạn gì cứ giở ra xem?
Cửu Long Thần Ma quát:
- Tiếp chiêu thứ nhất đây!
Cửu Long Thần Công theo tay lão vút đi liền. Một vầng khí xanh hiện lên cuốn dài tới như chiếc mống mờ mờ.
Độc Cô Thanh Tùng giở Quỷ Phủ Âm Công đẩy bàn tay tới.
Bùng!
Cửu Long Thần Ma lùi hơn ba bước.
Độc Cô Thanh Tùng bước tới ba bước, cười ha hả:
- Kim Lão Ma! Ta sẽ tha chết cho ngươi một lần rồi. Hôm nay nhất định phải hạ sát ngươi, hãy đem toàn lực chống trả lại ta, có chết cũng không ân hận.
Cửu Long Thần Ma không đáp, xuất chiêu thứ hai rồi chiêu thứ ba.
Qua mỗi chiêu lão lui ba bước. Lão lui thì Độc Cô Thanh Tùng tiến.
Tiếp đủ chiêu rồi, Độc Cô Thanh Tùng hét to:
- Giờ đến lượt ta đây! Cố giữ mình!
Chàng tung liên tiếp ba chưởng.
Cửu Long Thần Ma miễn cưỡng ứng chiến, tỏ ra mình kém thế.
Lão cứ lùi dần, lão chập choạng đôi chân tựa hồ không kềm vững thân mình dưới áp lực của địch.
Bích Nhãn Thần Tăng khẩn trương vô cùng. Lão lo lắng, hỏi gấp:
- Kim huynh liệu có chịu đựng nổi với hắn không?
Cửu Long Thần Ma thở dài:
- Lão tThần Tăng! Từ hôm mất đi cánh tay, lão phu nhận thấy công lực kém giảm rất nhiều. Lão phu sợ không ngăn chận hắn nổi!
Bích Nhãn Thần Tăng kêu lên:
- Vậy Kim huynh bỏ cuộc, chạy vào trong ngay, mình còn có trận đồ kia chắc tiểu tử không qua lọt đâu!
Cửu Long Thần Ma gật đầu:
- Thần tăng đã bảo như thế, lão phu xin tuân mạng!
Độc Cô Thanh Tùng nghe Cửu Long Thần Ma hết sức khiêm cung từ tốn đối thoại với Bích Nhãn Thần Tăng, biết ngay lão đã mất uy tín rất nhiều trong Huyết Ma Bang. Vì lão xưng chức Hộ Pháp tại Tổng Đàn, trên quyền cả tam Đàn Chủ, thế mà nay lão phải tuân theo sự sắp xếp của Bích Nhãn Thần Tăng, đủ biết lão bị giáng chức rồi.
Song, như vậy kể ra cũng còn may, bất quá Huyết Ma Bang thấy lão cụt tay, không còn hữu dụng như ngày nào, nên truất quyền lão. Ít ra lão cũng còn duy trì được mạng sống. Chứ nếu chúng nghi ngờ lão, thì lão đã mất mạng, còn đâu đến hôm nay hòng giúp đỡ Độc Cô Thanh Tùng thành công?
Đánh tiếp ra một chưởng cuối cùng, Cửu Long Thần Ma bỏ cuộc chiến, chạy vào trong cốc.
Độc Cô Thanh Tùng hét lớn:
- Chạy đâu cho thoát tay ta? Nếu bọn các ngươi không giao hoàn chiếc Kim Đảnh cho ta, ta quyết huỷ diệt Xà Lung Cốc này như bình địa!
Chàng phóng mình bay vút theo, bám sát Cửu Long Thần Ma.
Bích Nhãn Thần Tăng hấp tấp gọi to:
- Kim huynh! Kim huynh! Tiểu tử đuổi theo rất sát, làm thế nào bây giờ?
Cửu Long Thần Ma cao giọng:
- Thần Tăng yên chí! Lão phu dẫn dụ hắn vào trận đồ, hắn sẽ không thoát ra nổi!
Bích Nhãn Thần Tăng vẫn lo sợ:
- Kim huynh cẩn thận đấy! Hắn lợi hại như thế nào, chắc Kim huynh cũng thừa hiểu. Không khéo lại bị nguy với hắn.
Đột nhiên, Cửu Long Thần Ma đảo bộ hoành thân, nhảy xa mấy trượng.
Độc Cô Thanh Tùng không bỏ, cấp tốc chuyển mình theo liền, chàng đã trông thấy Bích Nhãn Thần Tăng rất rõ, lão đang ngồi phô thân hình phì nộn ra một đống. Hiện tại, với công lực của chàng, chàng có thể hạ lão ác tăng dễ dàng, nhưng Cửu Long Thần Ma không muốn cho lão tăng phải chết, nên rẽ sang con đường khác, làm như vậy chàng không còn chạm mặt lão tăng nữa. Chàng đoán Cửu Long Thần Ma có một lý do gì mới lưu mạng sống của Bích Nhãn Thần Tăng đến ngày nay, chứ cả hai cùng ở tại đây chung giữ chiếc Kim Đảnh, chẳng lẽ Thần Ma không có một giây một phút nào thuận tiện để hạ thủ sát hại Thần Tăng sao? Vả lại Thần Tăng không nghi ngờ gì hết thì Thần Ma có khó khăn gì mà chẳng giết nổi Thần Tăng?
Chàng muốn thử xem Cửu Long Thần Ma dụng tâm như thế nào mà muốn cho Bích Nhãn Thần Tăng sống sót, liền bật cười ha hả cao giọng thốt:
- Cửu Long Thần Ma! Bích Nhãn Thần Tăng! Ta đối với các ngươi như vậy, kể ra cũng khách khí lắm rồi! Tưởng các người cũng khá thông minh để nhận định tình thế mà liệu cơ tiến thoái, đừng để ta phẫn nộ lên mà chết với ta! Chiếc Kim Đảnh đâu mang ra đây, giao nạo cho ta đi!
Cửu Long Thần Ma " hừ " lạnh:
- Điều đó ta nhìn nhận ngươi nói đúng, nếu ngươi vận khỏi Hoá Huyết Công, biến mình thành Huyết Ảnh Nhân thì bọn ta không hy vọng gì sống sót được với ngươi. Song ngươi đừng tưởng bọn ta sợ chết đến nỗi phải giao nạp chiếc Kim Đảnh cho ngươi? Mục đích của ngươi đến đây gần như bất thành rồi đó.
Độc Cô Thanh Tùng bật cười ha hả:
- Ai dám gây trở ngại gì cho ta mà bất thành?
Cửu Long Thần Ma lạnh lùng:
- Chỗ dấu chiếc Kim Đảnh chỉ có hai người chúng ta biết mà thôi. Nếu ngươi giết bọn ta, còn ai khác biết được mà chỉ cho ngươi? Bọn ta chết rồi, chiếc Kim Đảnh sẽ trở thành bí mật muôn đời!
Độc Cô Thanh Tùng càng cười lớn:
- Thì ta chỉ giết một, chừa một ta sẽ tra ra, có gì khó khăn đâu?
Cửu Long Thần Ma lắc đầu:
- Đừng nuôi mộng! Bọn ta sống đồng sống, chết đồng chết, lệnh của Đế Quân như thế, ngươi không thể bắt sống chúng ta đâu!
Bích Nhãn Thần Tăng phẫn nộ:
- Kim huynh còn phí miệng lưỡi với hắn làm gì nữa? Hãy đưa hắn vào tử địa cho rồi! Độc Cô Thanh Tùng ngẫm nghĩ một chút, chợt hiểu:
" À ra thế! Nếu mình giết Bích Nhãn Thần Tăng, thì Ngoại công sẽ bị Vạn Cực Đế Quân bức tử ngay! Dù mình có thể bảo đảm an toàn cho Ngoại công, song chừng như cái ý của người là muốn nấn ná trong Huyết Ma Bang để làm nội tuyến cho mình, như vậy mình phải tôn trọng ý của người. " Đột nhiên, vừa lúc đó, từ bên ngoài cốc có giọng nói rất quen thuộc oang oang vọng vào:
- Bích Nhãn Đàn Chủ và Cửu Long tiền nhiệm Hộ Pháp mau mau ra ngoài cốc, nghinh đón tổ sư giá lâm!
Bích Nhãn Thần Tăng và Cửu Long Thần Ma giật mình. Trong cái giật mình đó, Bích Nhãn Thần Tăng thì hân hoan, còn Cửu Long Thần Ma thì lo ngại.
Bích Nhãn Thần Tăng hướng sang Cửu Long Thần Ma:
- Kim huynh! Mình làm sao bây giờ?
Cửu Long Thần Ma trầm ngâm một chút:
- Thần Tăng chủ trì mọi việc tại cốc này, hãy tùy nghi liệu định!
Bích Nhãn Thần Tăng gật đầu:
- Phần bần tăng ra nghinh tiếp tổ sư, còn Kim huynh thì thủ ngự tại đây, cầm chân tiểu tử. Có tổ sư đến nơi rồi thì không còn lo ngại gì nữa. Chắc chắn tiểu tử sẽ bị hạ!
Độc Cô Thanh Tùng nghe Huyết Ảnh Tử đến đây bất thình lình, trong lòng nghi hoặc vô cùng. Rồi chàng thấy Bích Nhãn Thần Tăng sắp xếp như vậy, không khỏi mừng thầm, cầm chắc phen này thế nào chàng cũng đắc ý.
Bích Nhãn Thần Tăng thốt xong, liền phóng mình vào đám sương mù, thoáng mất dạng.
Cửu Long Thần Ma cấp tốc bay theo, rồi trở lại ngay. Lão nắm cánh tay Độc Cô Thanh Tùng, thấp giọng giục:
- Đi, Ngoại tôn! Mình phải hành động nhanh mới được. Ác tăng đã ra ngoài cốc rồi. Nếu chần chờ, lão trở vào tất hỏng bét!
Độc Cô Thanh Tùng gật đầu:
- Phải đó, Ngoại công ạ! Mình nhanh chân mới chắc ý hơn!
Cả hai giở thuật khing công, lao vút thân hình như hai vệt khói vút vào sâu trong cốc đến một gò đá cao, ra đảo một lúc, xuống độ hai thước, chiếc Võ Lâm Kim Đảnh hiện ra.
Cửu Long Thần Ma đưa tay nâng lên, trao cho Độc Cô Thanh Tùng:
- Ngoại tôn! Hãy trân trọng vật này!
Nhìn chiếc Kim Đảnh toa? kim quang chớp chớp, Độc Cô Thanh Tùng cảm thấy một niềm man mác dâng tràn.
Thực ra, chàng không xúc động vì báu vật. Chàng chỉ nhớ đến sự thiết tha ân cần của Nga My Lão Nhân, chàng nghĩ đến trách nhiệm trong tương lai, gương mặt chàng trở nên nghiêm trọng vô cùng.