HẮC NGUYỆT QUANG CẦM CHẮC KỊCH BẢN BE

Khi tay Tô Tô chạm vào tay Đạm Đài Tẫn, trong nháy mắt, hắn như bị đốt lấy, đột ngột thu tay lại.

Đồ Thần nỏ cảm nhận được nỗi lòng của chủ nhân, vụt bay ra ngoài, ngăn lại trước mặt mọi người.

Đừng nhìn, ngươi đừng nhìn!

Cung nỏ màu đen lôi điện tỏ khắp, không phân địch ta quét sạch ra ngoài, chĩa vào đôi mắt của mỗi người.

Có người đau đơn thét gào, Tô Tô vội vàng lấy tay áo che mặt, kết quả sau một màn công phu đó, người đã không thấy tăm hơi.

Tô Tô cúi đầu nhìn tay mình: "Tại sao có thể như vậy?"

Nàng chạm đến ngón tay Đạm Đài Tẫn, mang theo chút máu tươi. Hắn rốt cuộc... làm sao vậy?

Hổ Yêu hóa lớn, chở Đạm Đài Tẫn chạy đi.

Đi theo Đạm Đài Tẫn đã lâu, Tẫn Hoàng xưa này hào phóng, thế nhưng tu vi của Hổ Yêu vẫn mãi thấp. Nó bình thường không tập luyện, bây giờ toàn thân đều là thịt mỡ.1

Hổ Yêu lè lưỡi ra, mệt mỏi không thở nổi.

Đồ Thần nỏ đi theo nó, huyễn ra một mũi tên sắc bén đột nhiên đâm lấy mông của Hổ Yêu, Hổ Yêu đau đến "ngao" một tiếng, kẹp chặt cái đuôi, giây lát giống như một cơn gió, thân ảnh biến mất.2

Ma Thần nỏ theo sát nó.

Trí thông minh của nó không cao, không biết giờ đây nên tránh đi đâu, đành phải đưa Đạm Đài Tẫn đến nơi lúc trước gặp được sư tôn.

Thầm nghĩ đến sống Quỷ Lệ âm trầm đó, Hổ Yêu rùng mình một cái.

Đạm Đài Tẫn rơi xuống mặt đất.

Hắn y phục đã rách tơi, lồng ngực tái nhợt gầy gò, dấu vết của ác quỷ chém đầy dữ tợn. Những vết nứt màu đỏ uốn lượn trên thân thể của hắn, giờ đây hắn giống như một cái thây bị bằm nát.

Vết rách trên người hắn nứt ra, ngón tay hắn gắt gao ghim xuống mặt đất.

Hắn đang bị hủy gân phân cốt, làn da trên mu bàn tay đã vỡ vụn mọc tốt trở lại, cứ lặp đi lặp lại như thế, dần dần trở thành một huyết nhân, giống như bộ dạng lúc Triệu Du năm đó gặp hắn.

Hắn như từ sông Quỷ Lệ âm u bò ra, chỉ có xương cốt ánh lên những tia sáng rực.

Trăng không biết đã lên từ lúc nào, vào đông ánh trăng nhạt nhòa, giống như một lưỡi liềm lạnh lùng nhìn xuống hắn.

Đêm dài dằng dặc.

Chung quanh những con quỷ đang lăm le ngọ nguậy.

Đạm Đài Tẫn biết, hắn hiện tại yếu ớt đến mức có thể mặc người ta chém giết, còn là một đại Yêu, hắn không hề có đủ sức để đánh trả.

Không thể chết, không thể chết!

Ngón tay Đạm Đài Tẫn cào lấy bùn đất, từng chút bò về phía trước.

Hổ Yêu hoàn toàn không dám đụng vào hắn, hắn hiện tại chỉ chạm một cái liền vỡ nát, nó chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi hắn, đề cao cảnh giác, cắn chết lũ Yêu vật ngấp nghé lấy Tẫn Hoàng.

Đạm Đài Tẫn không biết đã bò được bao lâu, hắn bò đến một cái sơn động rồi nằm rạp trên mặt đất.

Mặt đất lạnh lẽo kề bên gương mặt của hắn.

Trời sắp sáng, một đứa trẻ ở nhân gian kiếm củi đi ngang qua, hốt hoảng kêu lên: "Quái vật, nơi này có quái vật!"

"Đánh chết hắn, đánh chết quái vật!"

Đất cát bị ném vào cửa hang.

Hổ Yêu không thể nhịn được nữa xông tới, dọa bọn chúng đi.

Trong không gian mông lung, có một âm thanh sâu kín cảm thán.

"Hối hận rồi sao? Đây chính là ngài khi bước vào sông Quỷ Lệ của Minh giới để tìm nàng ta suốt năm trăm năm."

Mỗi năm đều như thế, thoáng chốc đã năm trăm lần.

"Tu sĩ hiểu lầm ngài, phàm nhân gặp ngài thì sợ hãi, người ngài yêu hận ngài. Năm trăm năm khổ sở đó một mình ngài trải qua. Vẫn chưa rõ ràng sao, vốn là trời sinh Tà Cốt, thế gian này, nơi nào có thể chứa chấp ngài?"

Một nữ tử chống lấy thanh dù đỏ, bước chân nhẹ nhàng dừng lại, thương hại nhìn hắn.

*

Tô Tô vốn đang có thể truy tìm đến nơi Đạm Đài Tẫn đáp xuống, thế nhưng bị Đồ Thần nỏ quấy nhiễu, khí tức của hắn hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Chiêu Hòa thành xác chết ngổn ngang, trên mặt đất cũng không ít thi thể của Yêu vật.

Trọng Vũ hóa thành một thanh kiếm, nàng ngự kiếm phi hành ở trên không, thấy cả thành trì cơ hồ đã biến thành một tòa thành chết.

Hiện giờ ai ai cùng nói, là Đạm Đài Tẫn làm.

Sự việc Đạm Đài Tẫn dùng Hỗn Nguyên kiếm đâm vào người Triệu Du đã có không ít người nhìn thấy. Tàng Hải ngày xưa từng tín nhiệm Đạm Đài Tẫn đã tại Tiêu Dao tông tuyên bố lệnh tru sát, Tiêu Dao tông đệ tử hễ ai trông thấy Đạm Đài Tẫn liền giết chết không tha.

Không biết bay được bao lâu, Tô Tô trông thấy một bóng người.

Nàng hạ kiếm xuống, kinh ngạc nhìn người đang đến gần.

Người tới nghiêng đầu, thời gian đột nhiên bị đánh vỡ, trước mắt là một gương mặt quen thuộc.

"Nhị ca..." Tô Tô lẩm bẩm.

Lại là cố nhân của năm trăm năm trước, Diệp Trữ Phong. Là Diệp Trữ Phong, nếu thời gian lưu chuyển, là chuyển thế của Diệp Trữ Phong sao?

"Cô nương?" Diệp Trữ Phong không nhận ra nàng, nghe thấy nàng gọi mình "nhị ca", hắn ngẩn người, "Muội..."

Tiểu Hồ Ly trong ngực hứng phấn kêu chi chi chi.

Diệp Trữ Phong trầm ngâm một lát, do dự nói với Tô Tô: "Muội là... Tịch Vụ?"

Tô Tô không phủ nhận.

Nhìn Tiên tử xinh đẹp với chu sa trước mắt, Diệp Trữ Phong không khỏi cảm thán. Vô số người đã thành đất vàng bạch cốt, năm đó trước mặt hàng vạn tướng sĩ, thiếu nữ dứt khoát kiên quyết nhảy thành đã trở thành một cô nương tuyệt sắc.

"Sao huynh lại đi ra từ Chiêu Hòa thành?" Tô Tô nhìn Hồ Ly trong ngực hắn, hỏi, "Nó là... Phiên Nhiên sao?"

"Lúc này nói rất dài dòng." Diệp Trữ Phong cười khổ.

Vốn dĩ năm trăm năm trước, hắn và Đạm Đài Tẫn đã rời khỏi hoàng cung Chu quốc, có một ngày Đạm Đài Tẫn nói hắn muốn đi tìm vô thượng Tiên đạo.

Trước khi đi, hắn đưa cho Diệp Trữ Phong một cái bình lưu ly, bên trong chứ một hồn một phách của Phiên Nhiên.

Cũng chính năm đó Diệp Trữ Phong biết rõ Phiên Nhiên đã chết, nhưng nguyên nhân cũng là do Đạm Đài Tẫn nói gì nghe nấy.

Những năm này, Diệp Trữ Phong mang theo bình lưu ly, đi khắp nơi tam giới, trùng hợp giết được một con Yêu vật, lấy được Tụ Sinh châu, dùng Tụ Sinh châu nuôi tàn hồn của Phiên Nhân, dần dần hồn phách trong bình lưu ly có ý thức.

Hắn bỏ ra mấy trăm năm nuôi nấng một con tiểu Hồ Ly ngây thơ.

Nhưng Hồ Ly lại không có thần trí, không phải là Cửu Vĩ Hồ của vài ngàn năm trước, cũng không phải Thất Vĩ của năm đó nữa.

Nó chỉ là một còn Yêu Hồ bình thường, chỉ có vỏn vẹn một cái đuôi.

Diệp Trữ Phong xem nàng ta như người yêu từng mất đi giờ đã trở về, nàng ta lại không nhận ra Diệp Trữ Phong, chỉ coi hắn là chủ nhân đã nuôi nấng nàng.

Tiểu Hồ Ly luôn muốn được tự do, hằng năm chạy trốn, nhớ về rừng cây.

Cho đến một ngày, nàng ta rốt cuộc cũng chạy thoát khỏi Diệp Trữ Phong, khi ngoái lại nhìn thì thấy nam nhân ngày ngày kiên cường cứng nhắc lại đang nhìn theo bóng lưng nàng ta lã chã rơi lệ.

Hồi lâu, nàng ta do do dự dự trở về bên cạnh hắn.

Về sau, Diệp Trữ Phong đến Chiêu Hòa thành, hắn ta nuôi Yêu Hồ, nhân gian không chứa nổi hắn, thế mà thành chủ của Chiêu Hòa thành lại cho hắn ta và Phiên Nhiên một cuộc sống yên phận.

Đáng tiếc đều đã bị yêu ma hủy hoại, bây giờ Chiêu Hòa thành không còn tồn tại nữa, nhờ có Triệu Du tiên tôn mà bọn họ mới nhặt về một cái mạng.

"Nói như vậy, huynh trông thấy người đồ sát thành phải không?" Tô Tô hỏi.

Diệp Trữ Phong liếc nhìn nàng một cái, nỏi a: "Người kia giống Tiêu Lẫm như đúc, cầm một thanh Ma kiếm kinh khủng."

Hắn ta giống như Đạm Đài Tẫn, nghĩ "Tam muội muội" yêu tha thiết Tiêu Lẫm.

"Là sư huynh", Tô Tô thấp giọng nói, "Vốn dĩ không phải Đạm Đài Tẫn."

"Tam muội muội, muội có thấy vị Tiên tôn cứu ta không?" Diệp Trữ Phong lo lắng nói, "Lão đã cứu ta và Phiên Nhiên, thế nhưng ta thấy trên người lão có ma khí, giống như đã bị ma vật đả thương."

Tô Tô mới biết người cứu Diệp Trữ Phong chính là Triệu Du.

"Huynh nói, trên người Triệu Du tiên quân có ma khí?" Nàng trong nháy mắt liên tưởng tới những người bị Ma Đan cắm vào trước đó, Đạm Đài Tẫn có phải cũng là vì nguyên nhân này mới giết sư tôn bị nhập ma?

Không được! Người của Yêu Ma giới hiện tại nhất định đang tìm Đạm Đài Tẫn.

Tu sĩ và phàm nhân đều muốn giết hắn, nếu như mình đứng trước loại tình huống này, Tô Tô không thể xác định nàng có thể vì hiểu lầm này, nhập Yêu Ma giới hay không.

Nàng lập tức phải đi tìm hắn, đem Đạm Đài Tẫn mang về!

"Tam muội muội!" Diệp Trữ Phong đột nhiên nói, "Năm đó ta và bệ hạ sau khi tách ra, kỳ thật không có đi xa, ta có đi theo hắn, thấy hắn nhảy vào sông Quỷ Lệ ở Minh giới."

"Muội biết sông Quỷ Lệ là chỗ nào mà phải không?"

Tô Tô sửng sốt.

Nàng đương nhiên biết.

Khi còn bé Câu Ngọc vẫn còn, nàng rất nghịch ngợm nên nó liền kể chuyện xưa để dọa nàng. Trong trí nhớ của nàng, đáng sợ nhất có hai chuyện, một là Ma Thần lật tay mây trở tay thành mưa, hai là sông Quỷ Lệ âm u đáng sợ.

Nghe nói đầu bên kia sông không có điểm cuối, không ánh sáng, không sự sống, hồn phách ở bên trong sẽ bị cắn xé vỡ vụn, một khi rơi xuống sẽ bị tàn hồn cắn nát, hồn phi phách tán.

"Năm đó hắn đối phó với Diệp gia, ta cũng hận hắn, ta thậm chí còn nghĩ tới, chờ đến lúc lấy được hồn phách của Phiên Nhiên, ta sẽ liền nghĩ kế giết hắn. Thế nhưng về sau..." Diệp Trữ Phong thần sắc phức tạp, "Ta cảm thấy không cần ta động thủ, hắn cũng đã sống không bằng chết, ta lại bắt đầu thương hại hắn."

Chí ít, Phiên Nhiên của hắn vẫn còn một hồn một phách, còn Tô Tô thì không để lại cho Đạm Đài Tẫn bất cứ thứ gì.

"Còn có một đồ vật ta muốn đưa cho muội."

Diệp Trữ Phong từ trong túi chứa đồ lấy ra một cái ban chỉ cũ kỹ.

"Hắn đã cứu tổ mẫu trở về, về sau ta phụng dưỡng chăm sóc cho tổ mẫu đến khi mất, đây là thứ tổ mẫu để lại cho muội, người trước khi mất chỉ có một nguyện vọng, nói rằng Tịch Vụ gả cho hắn, đời này phải thật tốt."

Mong người kia trân muội trọng muội, thương muội tiếc muội.

Một đời một kiếp.

Ban chỉ ấm áp đặt vào lòng bàn tay.

Linh đài giống như bị gõ nhẹ mở ra một cánh của.

Nỗi oán hận đã từng hứa với Diệp Tịch Vụ lại không làm được nên tự trách, ngay lúc này đều đã xóa nhòa.

Một giọt nước mặt rơi trên ban chỉ.

Tô Tô cứ nghĩ sau khi tu Vô Tình đạo, đời này sẽ không khóc nữa, nước mắt của nàng đã khô cạn.

Thế nhưng giờ phút này, yêu hận của Diệp Tịch Vụ, yêu hận của Lê Tô Tô, toàn bộ đã đạt được một đáp án. Cù Huyền Tử đã nói dần dần sẽ nhận ra, không phải người vô tình, sao lại tu Vô Tình chi đạo?

Chỉ có cùng quá khứ của chính mình hòa giả, mới có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được Vô Tình đạo. Thái thượng vong tình, tất trước động tình.

Vốn dĩ nàng vẫn luôn được yêu thương.

Bất luận là tổ mẫu hay Đạm Đài Tẫn đã từng không có tơ tình.

Hắn dùng phương thức đau đớn nhất, ngốc nghếch vụng về nhất trên đời để yêu nàng.

Không biết bây giờ nàng tìm hắn trở về, còn kịp không?

Diệp Trữ Phong kinh ngạc nhìn Thần nữ trước mắt, chu sa giữa mi tâm nàng như nước mắt choáng mở, lại như hoa quỳnh nở rộ, chu sa sáng rực hóa thành một nửa thần ấn quạnh quẽ.

Phượng Hoàng vốn nên sinh ra là Thần, thế nhưng huyết thống bán Yêu bán Thần của nàng lại bị tận lực áp chế, như vậy mới có thể lịch kiếp trùng sinh, hôm nay đối với Tô Tô mà nói lịch kiếp mới thật sự kết thúc.

Con đường thành Thần của nàng, vỏn vẹn chỉ còn cách nửa bước.

*

Tô Tô không ngờ rằng, một lần bỏ lỡ, nhân gian đã trải qua một tháng.

Nhân gian vào đông nhiệt độ vẫn cao, Tiên giới năm tháng trôi qua chậm chạp, nghe nói Thượng cổ Thần giới trong truyền thuyết thời gian sẽ ngưng trệ.

Nàng không tìm được Đạm Đài Tẫn, Cù Huyền Tử cùng các đại năng ở Tiên giới cũng đã tìm được cách vào Ma Vực, hôm nay lập tức phải xông vào Ma Vực, phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.

Tô Tô thấp mắt, hạt châu màu xanh lục trong lòng bàn tay tỏa sáng.

Đây là Tụ Sinh châu.

Mặc dù không biết nó có tác dụng gì, nhưng Diệp Trữ Phong và nàng đều biết nó rất quan trọng.

Càng đến gần Ma Vực, Diêu Quang càng khẩn trương.

Khác với tâm tình của những người đi diệt ma, bây giờ Công Dã Tịch Vô đã mất hết tâm trí và giết không ít người, Diêu Quang càng thấy thấp thỏm.

Diêu Quang hi vọng Công Dã Tịch Vô có một chút hi vọng sống sót, chỉ cần Ma Đan trong cơ thể sư huynh được lấy ra, hắn vẫn sẽ là sư huynh với tấm lòng rộng mở.

Nhưng nếu không cứu được sư huynh ra, Công Dã Tịch Vô sẽ hoàn toàn là người của Ma tộc.

Bia giới chễm chệ xuất hiện trước mắt.

Có người vui vẻ nói: "Ma Vực mở! Mở!"

"Giết ma nữ Tự Anh kia, giết Kinh Diệt, phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận!"

Vừa dứt lời, một thanh dù đỏ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mọi người cảnh giác lui lại.

Một tiếng cười duyên như chuông bạc truyền đến.

"Chư vị đường xa mà đến, Tự Anh dĩ nhiên cung nghênh." Dù nâng lên, lộ ra gương mặt ma mị của Tự Anh. "Nhưng những kẻ hèn hạ này cũng dám ở trước cửa ta kêu gào. Ta đồng ý, nhưng Ma Quân ta cũng không đồng ý đâu."

Những lời ấy chọc tức Thanh Vô trưởng lão.

"Ma nữ! Ngươi giết hại Tịch Vô đồ nhi của ta, nó đường đường là người của Tiên môn, sao có thể cho phép ngươi làm nhục như thế, hôm nay Thanh Vô ta phải lấy cái mạng chó của ngươi!"

"Dõng dạc đấy." Tự Anh ngôn từ quỷ quyệt, "Ma Quân trong miệng ta, có thể không phải tiểu tử Hành Dương tông các ngươi đâu."

Thanh Vô hét lớn một tiếng, đánh về phía nàng ta.

Vô số người của Tiên môn cũng nhịn không được, theo đó mà đánh tới.

Tự Anh lại không nhúc nhích, ánh mắt mang theo nhiệt độ nóng rực nhìn về một chỗ nào đó trên không trung.

Tô Tô có một dự cảm xấu, cũng theo đó nhìn lên.

Chỉ thấy trong tầng mây ma khí cuồn cuộn, dần dần xuất hiện một huyền y thiếu niên, ma khí khiến quần áo hắn phần phật bay múa.

Trên vạt áo đường vân màu bạc yêu dị, hắn lặng im cầm Trảm Thiên kiếm.

Nếu như nói lúc trước Trảm Thiên kiếm trong tay Công Dã Tịch Vô áp bách rất mạnh, hiện giờ Trảm Thiên kiếm trong tay hắn lại yên lặng đến đáng sợ.

Trên trán hắn có Đọa Thần ấn như ngọn lửa lại như lưỡi dao đen.

Thiếu niên mở to mắt.

Từ xưa đến nay cảnh giới áp chế, khiến đám người chịu không được lui lại.

Cù Huyền Tử trong lòng cũng như chìm xuống đáy cốc, sao lại như thế! Ma Thần ấn trong truyền thuyết!

Thiếu niên làn da vẫn bệnh trạng tái nhợt như xưa, gương mặt thanh tú, nhưng không một người nào dám xem thường hắn.

Lần đầu tiên tông môn biết thế nào là chạy trốn, Tiên môn trong nháy mắt loạn lạc.

Thiếu niên mở miệng, lạnh như băng đọc rõ từng chứ: "Trảm Thiên, tru."

Trảm Thiên kiếm rung động, màn trời bị xé rách thành một lỗ hổng, trong tay Đạm Đài Tẫn, toàn thân kiếm biến thành màu đỏ máu.

Trảm Thiên kiếm rơi xuống, một màn kiếm khí như mưa lớn trăm dặm, những đệ tử chạy trốn không kịp kêu thảm, lập tức hóa thành tro bụi.

Thiếu niên đè thấp giọng nói, vui vẻ cười lên. Hồn phách tu sĩ đều bay về trong bàn tay hắn, bị hắn bóp thành bột mịn.

Phía sau hắn Đồ Thần nỏ kéo ra, nhắm ngay đám người.

Hắn giết tu sĩ so với việc bóp chết một con sâu còn dễ dàng hơn.

Các tu sĩ nhanh chóng nhận ra hôm nay không một ai có thể bước qua đại môn Ma Vực.

Cù Huyền Tử nói: "Tô Tô, đi mau!"

Nếu con không đi, tất cả mọi người sẽ bị chôn vùi ở đây.

Ngay khi nỏ được kép ra, tay huyền y Ma Thần bị một người níu lại.

"Đạm Đài Tẫn!" Thiếu nữ mi tâm có Thần ấn như hoa quỳnh, trong mắt nàng long lanh ánh nước, "Diệp Tịch Vụ đã trở lại rồi, còn ngươi?"+

- -------------HẾT CHAP 113--------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi