HẮC NGUYỆT QUANG CẦM CHẮC KỊCH BẢN BE


Tô Tô cũng lười tìm tòi nghiên cứu hắn vì sao tức giận, có con tin trong tay, làm gì cũng dễ dàng
 
 
Nhưng vẫn không thể khống chế Đạm Đài Tẫn, hiệu quả của bùa chỉ có nửa canh giờ, nếu qua thời gian thì mình cùng Tiêu Lẫm cũng xong đời.
 

Tô Tô từ trên người hắn xuống , bắt đầu tìm kiếm đồ vật của “Gia Xuân”.
 
Đạm Đài Tẫn không động đậy luôn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
 
Quả nhiên thân phận “Gia Xuân” này, độc dược gì cũng có. Tô Tô cầm một lọ tuyệt mệnh tán với một lọ lâm thời tán, mở miệng Đạm Đài Tẫn đổ thuốc vào họng hắn.
 
“Thuốc giải ta cầm, ngươi cũng biết mình ăn cái gì, trong chốc lát ta mở bùa ra, ngươi dẫn chúng ta ra cảnh trong mơ.” Nàng hừ nói :”Đừng ra vẻ, không muốn chết thì ít đi làm chuyện hại người đi.”
 
Đạm Đài Tẫn không hé răng.
 
Tô Tô giải bùa, nàng trải qua cảnh trong mơ của Đạm Đài Tẫn, biết người này rất tiếc mạng. Khi còn nhỏ dựa vào con chuột chết để sống, nhất định sẽ không cam tâm chết trong một giấc mộng.
 
“Đi cùng ta tìm Tiêu Lẫm.” Nàng chọc chọc hắn.
 
Quả nhiên, Đạm Đài Tẫn động.

 
Hắn chính xác không muốn chết, nhất thời thất thần tạo thành hậu quả bất lợi như hiện giờ, nếu kết cục đã định, hắn bất động thanh sắc, bắt đầu ở trong lòng tính toán biện pháp khác.
 
Lúc Tiêu Lẫm thấy Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn thì ngoài ý muốn: “Tam tiểu thư? Ngươi không sao chứ.”
 
Tô Tô lắc đầu: “Không có việc gì.”
 
“Hắn……” Tiêu Lẫm nhíu mày nhìn về phía “Gia Xuân”.
 
Tô Tô nói: “Hắn là Đạm Đài Tẫn, phía trước có chút hiểu lầm nên không nhận ra, hiện tại hiểu lầm đã hóa giải, Đạm Đài Tẫn quyết định cùng chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đi ra ngoài, đúng không?”
 
Nàng nói hươu nói vượn, lại uy hiếp mà chọc chọc Đạm Đài Tẫn.
 
Đạm Đài Tẫn cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy.”
 
Tiêu Lẫm nói: “Thì ra là điện hạ.”
 
Tiêu Lẫm thật ra không nghĩ đến Tô Tô và Đạm Đài Tẫn cùng ở trong mơ. Hắn đối Đạm Đài Tẫn không có ác ý, Tiêu Lẫm không phải Tiêu Thận, Đạm Đài Tẫn từ nhỏ ở trong cung sinh hoạt không dễ dàng, Tiêu Lẫm ngẫu nhiên thấy, còn sẽ giúp hắn một phen.
 
“Vương gia, tình huống hiện giờ như thế nào?” Tô Tô hỏi.
 
“Kỳ thật tối hôm qua, ta đã thành công. Lúc ám sát cố ý thất thủ để Băng Thường thấy tín vật của ‘ hoàng đế ’, nàng đã biết ta là người mà hoàng đế phái tới.”
 
Lời này Tiêu Lẫm vừa nói ra, Tô Tô cảm thấy ngoài ý muốn.
 
Nếu thành công, vì sao Diệp Băng Thường không muốn đi? Chẳng lẽ bọn họ đã đoán sai, nàng chấp niệm nhất  không phải là tình yêu của Tiêu Lẫm sao?
 
Tiêu Lẫm nói: “Xem ra biện pháp này không thể thực hiện được.”
 
Tô Tô nhớ tới gì, cười tủm tỉm nhìn về phía Đạm Đài Tẫn: “Biện pháp của ngươi đâu?”
 
Đạm Đài Tẫn liếc nàng, khóe miệng cũng cười: “Đương nhiên so các ngươi thì hữu dụng hơn rồi.”
 
Có lẽ là hắn dùng thân thể của “Gia Xuân” , Tô Tô cảm thấy hắn cười không có chút ý tốt nào.
 
Nhưng con bướm chỉ còn lại có một chút màu trắng, chứng minh thế giới thật đã sắp sáng, giờ nghĩ biện pháp khác không còn kịp rồi, bọn họ chỉ có thể tin tưởng Đạm Đài Tẫn.
 

Đạm Đài Tẫn thong thả ung dung dạo bước đến Ngự Hoa Viên.
 
Cung nữ đuổi theo một tiểu nam hài kêu: “Thái Tử điện hạ, người chậm một chút, cẩn thật kẻo ngã!”
 
Nam hài mặc áo gấm, nhìn qua tầm ba bốn tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngọc tuyết đáng yêu, đuổi theo con bướm trong hoa viên.
 
Tiêu Lẫm thấy tiểu nam hài, có chút thất thần. Rốt cuộc đây là ở cảnh trong mơ, con của Diệp Băng Thường và “hắn”
 
Tiểu nam hài đuổi theo con bướm, đột nhiên đụng vào đùi Đạm Đài Tẫn.
 
Hắn té ngã trên đất, trong mắt ngâm nước mắt.
 
Đạm Đài Tẫn rũ mắt, bất động thanh sắc đánh giá.
 
Theo sau, trong ánh mắt có sự kinh hãi thấy hắn một tay xách đứa bé.
 
Cung nữ thấy động tác của Đạm Đài Tẫn, thình thịch một tiếng quỳ xuống: “Gia Xuân đại nhân, Thái Tử không phải cố ý, xin cho nô tỳ mang Thái Tử trở về.”
 
Tiểu nam hài ở không trung dãy chân, cũng ý thức được người tới không có ý tốt, sợ tới mức khóc oa oa.
 
Tô Tô cuối cùng cũng biết Đạm Đài Tẫn muốn làm gì: “Ngươi muốn giết đứa nhỏ này?”
 
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói: “Không phải các ngươi muốn đi sao? Dù sao đều là giả, giết chẳng có quan hệ gì.”
 
Nói xong hắn ném đứa bé về hướng Tiêu Lẫm, Tiêu Lẫm theo bản năng tiếp được, tiểu Thái Tử ở trong lòng Tiêu Lẫm  run rẩy, cũng không dám nhìn Đạm Đài Tẫn.
 
“Nếu ngươi muốn ra thì tự mình động thủ đi.”
 
Tiêu Lẫm cúi đầu nhìn tiểu Thái tử trong lòng ngực, tiểu Thái Tử sợ hãi mà ôm lấy hắn.
 
Tiêu Lẫm theo bản năng nói: “Không thể.”
 
Tiểu Thái Tử không ngừng nức nở, nhìn qua rất đáng thương.
 
Tô Tô cũng cảm thấy đau đầu hỏi Đạm Đài Tẫn: “Không có biện pháp khác sao?”
 
Đạm Đài Tẫn dựa vào núi giả từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng: “Chỉ có biện pháp này, như thế nào? Không hạ thủ được?”
 
Thấy Tô Tô cùng Tiêu Lẫm đều bất động, Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói: “Lòng dạ đàn bà!”
 
Đạm Đài Tẫn nhìn chuyện này cực kỳ buồn cười, trên đời sẽ có người bởi vì người khác mà từ bỏ sinh mệnh của mình sao?
 
Hắn đi qua bóp chặt cổ tiểu Thái Tử .
 
Đứa bé bị hắn nắm ở không trung, Đạm Đài Tẫn mặt không biểu tình, tay không ngừng buộc chặt.
 
Tiêu Lẫm nhíu mày, nhưng biết Đạm Đài Tẫn nói không sai, đứa nhỏ này là giả, thậm chí là ma khí biến thành, nếu lại do dự, tất cả mọi người sẽ chết ở nơi này.
 
Đạm Đài Tẫn dùng lực tay đứa bé mặt xanh tím hóa thành khói đen, tiêu tán ở không trung.
 
Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn, mặt hắn là Gia Xuân, có vẻ lạnh nhạt.
 
Giết tiểu Thái Tử ở cảnh trong mơ. vài người đi bẩm báo Diệp Băng Thường cung điện  đi.
 
Tiêu Lẫm trầm mặc mà đi ở phía trước, hiển nhiên cảnh trong mơ tiểu Thái Tử biến mất, làm hắn tâm tình trầm trọng.
 
Tô Tô tới gần Đạm Đài Tẫn, vừa định nói chuyện, Đạm Đài Tẫn bắt đầu lãnh đạm mà mở miệng: “Như thế nào? Muốn trách ta tàn nhẫn vô tình vô nghĩa?”
 
Tô Tô kinh ngạc, nàng lắc đầu nhỏ giọng nói: “Không có, ta chỉ là muốn cảm ơn ngươi.”
 
Nếu không phải Đạm Đài Tẫn, nàng và Tiêu Lẫm không hạ quyết tâm phá cảnh trong mơ được.
 
Đạm Đài Tẫn liếc nhìn nàng một cái, nói: “Nếu như vậy thì giải dược cho ta, ta sẽ không làm khác nhất định mang các ngươi đi ra ngoài.”
 
Tô Tô nghĩ từ trong túi lấy ra một cái cái chai, đưa cho hắn.
 
Đạm Đài Tẫn không nghĩ tới nàng sẽ đưa dễ dàng như vậy cho, hắn nghĩ, ngu không ai bằng, chờ hắn ăn giải dược, hắn chắc chắn……
 
Nhưng mà giải dược vào trong miệng, hắn mới cảm thấy không đúng.
 
Màu đỏ đường đậu ở trong miệng tan ra.
 
Tô Tô cười ngẩng đầu lên, hỏi hắn: “Ngọt hay không?”
 
“Ngươi chơi ta?”
 
Môi hắn bị đường đậu nhiễm hồng, mặt trắng bệch vặn vẹo,Tô Tô buồn cười, lắc đầu: “Ta chưa nói cho ngươi chính là giải dược, hơn nữa, sau khi đi ra ngoài cảnh trong mơ , độc trên người của ngươi tự động giải. Nếu không đau không ngứa, ngươi tạm thời nhịn đi.”
 
Thấy ánh mắt Đạm Đài Tẫn lãnh lạnh, hàm răng cắn đường đậu, giống như muốn giết người, Tô Tô ngăn chặn ý cười nói: “Đừng nhổ ra, nhổ ra ảnh hưởng hình tượng của ngươi.”
 
Hắn cáu giận giơ tay, ném đường đậu đi, Tô Tô nhẹ nhàng tiếp được cái chai.
 
Nàng chạy đến phía trước đi, vui sướng nói: “Vương gia, người muốn ăn đường không?”
 
Thứ tốt  phải chia sẻ.
 
Tiêu Lẫm bật cười, hắn thính giác tốt, tự nhiên nghe thấy được Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn nói chuyện, tuy rằng không biết bọn họ  đã xảy ra cái gì, nhưng Tam cô nương như vậy, cũng không khiến người ghét, ngược lại rất đáng yêu.
 
Áp lực liên quan đến tiểu Thái Tử bị bắt giết chết ở cảnh trong mơ cũng biến mất.
 
“Không cần, cảm ơn Tam cô nương.”
 
Tới trước cung điện của Diệp Băng Thường , Đạm Đài Tẫn nghĩ nghĩ rồi lấy ra một chiếu thư trống không ném cho Tiêu Lẫm.
 
“Viết, chiếu thư phế hậu.”
 
Tiêu Lẫm giương mắt nhìn  thực sự có “Hoàng đế” tỉ ấn.
 
Xem ra Đạm Đài Tẫn sớm có tính toán rời đi , mặc dù không cùng bọn họ, hắn cũng có thể tìm được Diệp Băng Thường, thoát ra cảnh trong mơ.
 
Tiêu Lẫm trong lòng dâng lên cảnh giác, Đạm Đài Tẫn người này tâm trí cùng tài hoa không thấp, lại quả quyết. Nếu có ngày hắn thuận lợi về tới Chu quốc, đó sẽ là kình địch của Hạ Quốc.
 
Tiêu Lẫm đôi mắt rũ xuống, dùng chữ viết của chính mình viết một chiếu thư phế hậu.
 
*
Diệp Băng Thường đang khâu quần áo tiểu Thái Tử.
 
Nàng nhìn ngoài cửa sổ, có vài phần xuất thần.
 
Cung nữ bên cạnh căm giận nói: “Nương nương, Hoàng Thượng đêm qua lại nghỉ ở cung tiện nhân kia, ngài mới là chính cung, Hoàng Thượng hiện giờ lại đối đãi voiws ngài càng thêm lãnh đạm, bọn nô tỳ nhìn trong lòng cũng khó chịu.”
 
Kim trên tay đâm thủng đầu ngón tay, Diệp Băng Thường rũ xuống ánh mắt.
 
“Nương nương!” Cung nữ hoảng loạn nói.
 
“Không ngại.” Diệp Băng Thường sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng cười nói, “Phải tránh, về sau không thể nói như vậy. Hoàng Thượng lôi đình mưa móc, đều vì quân ân.”

 
Trên ngón tay vết bầm kia máu đã chảy, cung nữ xử lý thương chi nàng, nói thầm: “Nương nương ngài chính là quá thiện lương, một chút tính tình đều không có.”
 
Diệp Băng Thường nhìn chằm chằm kia một bãi máu, không có nói.
 
Đêm qua bị ám sát, nàng không cho bất luận kẻ nào nói khối lệnh bài kia là của “Tiêu Lẫm’, đến nay vẫn ở trong hộp trang điểm của nàng.
 
Khóe miệng nàng hàm chứa cười, tiếp tục làm xiêm y cho nhi tử.
 
Cung nữ cười nói: “Chờ Thái Tử lớn lên, ngài ấy nhất định có thể hiểu khổ tâm của nương nương hiếu thuận gấp bội nương nương.”
 
Vừa dứt lời, một cung nữ té ngã lộn nhào tiến vào.
 
“Hoàng, Hoàng Hậu nương nương…… Thái Tử điện hạ…… Bị người giết!”
 
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt Diệp Băng Thường thay đổi hẳn, nàng ném quần áo trong tay xuống, giật mình nói: “Ngươi nói cái gì?” “Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, ở Ngự Hoa Viên ……”
 
Diệp Băng Thường xách váy chạy ra, thấy đám người Đạm Đài Tẫn, cung nữ run rẩy nói: “Chính là bọn họ……”
 
Đạm Đài Tẫn nhìn Diệp Băng Thường, dứt khoát lưu loát nói: “Đọc đi.”
 
Một tiểu thái giám mở thánh chỉ ra, đọc chiếu thư phế hậu.
 
Diệp Băng Thường chân cẳng mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, chân Tiêu Lẫm giật giật, rốt cuộc kiềm chế không an ủi nàng.
 
Bị phế hậu, phu quân thay lòng đổi dạ, nhi tử đã chết…… Đối với một nữ nhân mà nói, đây đều là ác mộng.
 
Diệp Băng Thường nhắm mắt, lông mi không ngừng rung động. Tô Tô vẫn luôn nhìn nàng, sợ Diệp Băng Thường luẩn quẩn trong lòng rồi đi tìm chết, nhưng Diệp Băng Thường so với tưởng tượng, kiên cường hơn nhiều.
 
Nàng tiếp chiếu thư, rưng rưng nhẹ giọng nói: “Thiếp…… Tuân chỉ.”
 
Trong lòng Tô Tô cảm thấy quái quái.
 
Chính mình thấy Phù Nhai thân tử mất tu vi, tông môn tràn ngập nguy cơ, suýt nữa sụp đổ, muốn hóa thành thủ sơn đại trận bảo hộ tông môn.
 
Nhưng Diệp Băng Thường bị đả kích lớn như vậy, thế nhưng còn có thể bình tĩnh tiếp chỉ.
 
Phảng phất có một nữ nhân, cho dù “Hoàng đế” làm cái gì với nàng, nàng đều có thể tiếp nhận.
 
Lúc trước Tô Tô không gặp qua nữ nhân nhu thuận như vậy, nàng nghĩ thầm, nếu hài tử của mình bị thương tổn, không nói cái khác, cho dù chết cũng muốn đánh người đó thành đầu chó.
 
Bướm màu đỏ bay đến trước mặt bọn họ , hiện giờ, chỉ có cánh không bị nhiễm hồng trời bên ngoài rất nhanh sẽ sáng.
 
Tiêu Lẫm nâng Diệp Băng Thường dậy, ôn nhu nói: “Băng Thường, tỉnh lại đây đều là mộng, tất cả đều là giả.”
 
Diệp Băng Thường đẩy hắn ra, lắc đầu nói: “Không, không phải mộng, là sự thật.”
 
Tiêu Lẫm nhíu mày.
 
Tô Tô cảm thấy có chỗ không đúng vừa quay đầu lại: “Đạm Đài Tẫn đâu?”
 
Tiêu Lẫm cũng nhìn, Đạm Đài Tẫn ở cách đó không xa không biết khi nào đã không thấy.
 
Tô Tô cũng quản không được Đạm Đài Tẫn, chạy đến trước mặt Diệp Băng Thường: “Ngươi tỉnh tỉnh, nếu không muốn đi, mọi người đều đến chết ở chỗ này. Tình huống như vậy, ngươi vì sao còn nguyện ý ở lại cảnh giả dối  trong mơ? Chỉ cần rời đi, cái gì đều sẽ tốt lên, Lục điện hạ ở trong hiện thực chờ ngươi!”
 
Diệp Băng Thường cắn môi không nói.
 
6 năm qua, nàng là Hoàng Hậu kính yêu của Đại Hạ quốc, sao có thể là một giấc mộng?
 
Phu quân yêu nàng, nàng còn có hoàng nhi đáng yêu. Tuy rằng tiểu Thái Tử đã xảy ra chuyện, nhưng nếu...... bệ hạ hồi tâm chuyển ý, bọn họ vẫn sẽ có con.
 
Diệp Băng Thường lắc đầu không ngừng, Tô Tô lo lắng.
 
Thấy trên mình con bướm một chút màu trắng cuối cùng cũng chuẩn bị nhiễm hồng, đừng nói Tô Tô, sắc mặt Tiêu Lẫm cũng trầm.
 
Chẳng lẽ mọi người đều bị nhốt ở cảnh trong mơ sao?
 
Ngay sau đó, một đám sương đen cười to càn rỡ xuất hiện ở phía sau Diệp Băng Thường.
 
Đã đến giờ, yểm ma tới thu quả ngọt cuối cùng.
 
Sương mù vừa mới chạm vào Diệp Băng Thường, một nam tử màu da trắng bệch, xuất hiện ở phía sau yểm ma.
 
Tay Đạm Đài Tẫn xuyên phá tâm yểm ma nắm lấy một viên ma đan màu đen.
 
Tô Tô trơ mắt nhìn ma đan rời cơ thể yểm ma trên, Đạm Đài Tẫn phía sau tiếp lấy.
 
Hắn không né không tránh, toàn bộ ma đan bay đến người hắn.
 
Đạm Đài Tẫn đánh giá ma đan, cong cong môi.
 
Tô Tô:……!
 
Thì ra hắn một hai phải tiến vào cảnh trong mơ, không chỉ vì người trong lòng, còn vì  ma đan, trách không được phối hợp như vậy, là vì dẫn ra ma đan của yểm ma.
 
Yểm ma không phải ma vật bình thường, ma đan nó không yếu, Đạm Đài Tẫn muốn là  lực lượng vô thượng. Hắn từ nhỏ không thể tập võ, bị người khi dễ, hắn hưởng thụ khoái cảm giết người cùng với khi dễ người, nhưng hắn biết thực lực của mình cũng không đủ.
 
Hắn vẫn là phàm nhân, đó là cách tu luyện của kẻ điên!
 
Nếu có người nói cho hắn, ngươi vừa chết, phong ấn sẽ giải , hắn khứo không chút do dự  đi tìm chết.
 
Tô Tô cả người đều không tốt lắm.
 
Nàng phản ứng thực nhanh, nhào qua: “Cho ta!”
 
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn nàng, lần này sớm có dự phòng, lui về phía sau vài bước, cảnh trong mơ vỡ vụn.
 
Dư quang cuối cùng của Tô Tô, đó là hắn không chút do dự nuốt viên ma đan kia.
 
Nàng quả thực tức giận muốn đấm tường, vẫn là bị hắn ăn mất!
 
Ta nhổ vào!
 
Bóng đè vừa hết, sương đen tản ra, Tô Tô không gặp được hắn, bị bắn ra cảnh trong mơ.
 
Trong rừng cây, ánh mặt trời lên cao.
 
Nhánh cây đêm qua bị Tô Tô đánh gãy, trong không khí tỏa mùi khét.
 
Tô Tô từ trên mặt đất bò dậy, thấy bên kia Đạm Đài Tẫn té xỉu.
 
Nàng sờ sờ rời đi thân thể kia vết thương không còn cũng không thấy đau.
 
Tô Tô bắt lấy quần áo Đạm Đài Tẫn , cắn răng nói: “Khốn nạn, tỉnh lại cho ta!”
 
Thiếu niên nằm dưới đất sắc mặt tái nhợt, lúc nàng lay động, dần dần tỉnh.

 
Lông mi hắn vừa dài vừa đen, nhiễm sương sáng sớm, hiện ra vài phần yếu ớt vô tội, hoàn toàn không có khí chất chó điên như ở cảnh trong mơ kia.
 
Tô Tô doạ hắn: “Ma đan đâu ngươi ăn thật rồi ? Mau nhổ ra ngươi biến thái vừa thôi!”
 
Đạm Đài Tẫn bị nàng chạm vào da thịt, cảm giác rất kỳ quái, thiếu nữ dựa rất gần, mùi hương trên người quấn quanh hắn, làm hắn không thoải mái.
 
Hắn nâng lên tay, muốn…… giết nàng, nên giết nàng. Hắn có dự cảm, nếu không giết nàng, tương lai nàng nhất định sẽ làm hỏng chuyện của mình.
 
Nghĩ đến hiện giờ có được sức mạnh của yểm ma, trong mắt hắn lạnh lùng, nâng tay lên sương đen xuất hiện ở đầu ngón tay.
 
Nhưng mà sương đen ở đầu ngón tay hắn ngưng tụ một chút, còn chưa thành hình, nháy mắt tiêu tán.
 
Tô Tô thấy một màn này.
 
Đạm Đài Tẫn sắc mặt cứng đờ.
 
Tại sao lại như vậy, hắn rõ ràng đã nuốt  ma đan, như thế nào vẫn là phế vật vô dụng?
 
Tô Tô cũng ngốc, mặc kệ là tu tiên hay là tu ma, nếu có thể đoạt sức mạnh của người khác sẽ biến thành sức mạnh của chính mình.
 
Loại này phương pháp dù cho tiến bộ nhanh, nhưng lại là đường ngang ngõ tắt, hiếm khi có người sẽ lựa chọn, bởi vì khi độ kiếp sẽ bị trời phạt.
 
Nhân quả tuần hoàn, sinh sôi không ngừng. Chỉ có điên cuồng ma tu, sẽ không tiếc đại giới, không sợ nhân quả, bước lên con đường này.
 
Tô Tô  cũng sợ hắn nuốt ma đan, trở nên giống trong mộng không kiêng nể gì, nhưng mà sương đen ở trong tay hắn, còn chưa ngưng tụ, liền biến mất.
 
Tô Tô nhìn đôi mắt tối tăm của thiếu niên, đột nhiên có chút muốn cười.
 
Này……
 
Người mang tà cốt, dù cho trời sinh có sức mạnh vô địch, nhưng sức mạnh này bị phong ấn, chưa thức tỉnh ma thần, không thể tu luyện, không thể tập võ, không có linh căn, nhìn qua giống phế vật.
 
Đạm Đài Tẫn đi đường ngang ngõ tắt, nhưng là hắn không biết, chính mình trong thân thể sớm đã có tà cốt mạnh nhất trên đời.
 
Hắn vốn là người mạnh nhất tồn tại trong mấy vạn năm qua. Yêu khí của yểm ma nhập trong thân thể hắn giống như bọt nước đổ biển cho dù là gợn sóng cũng không có.
 
Chỉ cần tà cốt không thức tỉnh, hắn không có biện pháp biến thành Ma Vương, cướp nhiều ma đan cũng vô dùng.
 
Tô Tô lộ ra một nụ cười thanh thoát, nàng bóp chặt khuôn mặt hắn: “Hạt nhân điện hạ, muốn giết ta có phải hay không? Ngươi động thủ đi.”
 
Hắn nắm lấy tay nàng cảm xúc tức giận, cách đám sương sáng sớm Tô Tô cũng có thể cảm giác được.
 
Nàng càng không buông tay, dùng bùn trên tay mình ở trên mặt hắn điên cuồng xoa.
 
Vừa xoa vừa oán giận: “Cho ngươi nhất quyết đòi vào cảnh trong mơ! Cho ngươi nhớ thương thê tử của người khác! Cho ngươi mơ ước ma đan!”
 
Đạm Đài Tẫn ánh mắt muốn giết nàng.
 
Thiếu niên nói: “Diệp Tịch Vụ! Từ trên người ta cút xuống đi!”
 
Tô Tô  tát một cái trên trán gắn: “Ngươi nói ta phải nghe sao? Ta ngày hôm qua nói không vào cảnh trong mơ, sao ngươi không nghe, ngươi có biết hay không, chúng ta thiếu chút nữa bị yểm ma giết ở cảnh trong mơ!”
 
Hắn lạnh như băng nói: “Chính ngươi muốn theo, ta chết thì liên quan gì đến ngươi?”
 
Động tác xoa mặt hắn của Tô Tô dừng lại.
 
Nàng buông ra tay, trên mặt ý cười mất đi sau đó đứng lên. Cũng không nói chuyện nữa, đi ra ngoài bìa rừng.
 
Đạm Đài Tẫn nhìn bóng dáng nàng, nhấp môi.
Tô Tô không giận, chỉ là đột nhiên cảm thấy nàng cùng Đạm Đài Tẫn so đo thị phi đúng sai rất nhàm chán, không thể phân rõ tốt xấu, vốn là không thể trông cậy vào cái gì.
 
Sáng sớm quá lạnh, nàng ôm chặt cánh tay, tiếng bước chân phía sau nàng biết đó là Đạm Đài Tẫn.
 
Mất tích một đêm, nàng nhanh hồi phủ.
 
Diệp Băng Thường cùng Tiêu Lẫm hiện tại cũng đã đã tỉnh. Lần này không phải không có thu hoạch, tốt xấu thấy Đạm Đài Tẫn  hắn không thể đoạt sức mạnh của người khác.
 
Đạm Đài Tẫn đi ở phía sau Tô Tô, tâm tình không tốt, thân thể này vô năng, làm hắn muốn hủy diệt tất cả.
 
Thiếu nữ phía trước mặc kim sắc áo váy, ánh sáng mặt trời chiếu vào chỉ vàng trên làn váy nàng, rực rỡ lung linh.
 
Nàng ôm lấy cánh tay, giống như có chút lạnh. Vòng eo tinh tế, trên còn chật vật dính lá cây.
 
Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, nàng chưa quay đầu lại nhìn hắn.
 
Hắn giơ tay, sờ sờ mặt mình bị làm mặt, tròng mắt đen nhánh.
 
Chờ hắn tìm mấy viên ma đan, hoặc là tiên đan, hắn nhất định phải làm nàng biến mất!
 
*
 
Trước khi hồi phủ, Tô Tô ở trên phố thấy một bóng người quen mắt.
 
Bạch y nam tử cúi đầu, bước chân vội vàng.
 
Diệp Trữ Phong?
 
Hắn như thế nào ở bên ngoài.
 
Tô Tô bỗng nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước tiểu khất nói ――
 
“Nhị công tử mỗi ngày sáng sớm ra cửa, ở một nhà, đợi cho hoàng hôn mới rời đi……”
 
Còn có trên người hắn có mùi hương quen thuộc, rốt cuộc là cái gì?
 
Tô Tô nghĩ, nên đi theo.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi