HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ

Edit: Sarah

Beta: Tử Sa

Sau khi tiếng “Bõm” thanh thúy kia vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra…

Đầm nước này nhìn cũng không sâu lắm, hay là bởi vì nước quá trong nên thoạt nhìn mới có cảm giác cũng khá nông?

Đáng tiếc mấy vị anh hùng hảo hán này đều có thứ kiêng kị – Kị nước!

Một vị hai vị đều là con vịt cạn, Tiểu Lương Tử bèn tự giác tự động muốn cởi khố xuống, xông lên.

Bạch Ngọc Đường ngăn nhóc lại.

Triển Chiêu trợn to hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường – Chuột từ trước đến nay vốn luôn là con người mẫu mực, chẳng lẽ định tự mình xuống nước?

Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ cũng tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường.

Chỉ thấy Ngũ gia đưa tay ra sau ngoắc, ý bảo – Giao Giao, đi xuống nhặt lên!

Tất cả mọi người nhìn mặt đất trống trơn phía sau Bạch Ngọc Đường, chỉ có Triển Chiêu là nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Giao Giao.

Ngũ gia đợi hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, bèn khó hiểu quay đầu lại nhìn Giao Giao.

Giao Giao nghiêng đầu một cái.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đầm nước.

Giao Giao lắc đầu.

Triển Chiêu cũng không nhịn được tò mò hỏi, “Giao Giao cũng không thích xuống nước?”

Bạch Ngọc Đường cau mày, “Ngươi không phải là Băng Ngư sao? Có loại cá nào mà lại không muốn xuống nước hả?”

Mọi người nghe vậy cũng ngẩng mặt lên suy nghĩ – Đúng vậy ha…

Ân Hậu đỡ trán.

Thiên Tôn khẽ chọt chọt Bạch Ngọc Đường, nói, “Ngọc Đường, nó là Giao nhân, còn ngươi mới là hậu duệ của Băng Ngư.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi Thiên Tôn, “Trong chữ Giao cũng có một chữ Cá… Có chữ Cá thì phải xuống nước được thôi(12).”

(12) Chữ Giao (鲛) được ghép từ chữ Cá (鱼)

Mọi người lại tiếp tục suy nghĩ.

Triệu Phổ ngoắc tay với Giả Ảnh, ý là – Thôi thì ngươi đi đi.

Giả Ảnh vừa định xuống nước, Thiên Tôn khoát tay…

“Ào” một tiếng, viên đá kia đã bay lên từ trong đầm nước, mang theo một chuỗi bọt nước trong suốt.

Thiên Tôn vươn tay nhẹ nhàng tiếp được viên đá kia, ném qua phía Bạch Ngọc Đường, lắc đầu một cái, “Ngươi nói coi ngươi theo ai vậy hả? Càng lớn càng đần.”

Nói xong, phẩy tay áo bước đi.

Thiên Tôn chỉ vừa đi được hai bước đã bị Bạch Ngọc Đường kéo tay áo lại.

Thiên Tôn quay đầu lại liếc đồ đệ.

Bạch Ngọc Đường chỉ ra sau lưng, “Đi lầm đường.”

Thiên Tôn nháy nháy mắt.

Bạch Ngọc Đường đặt lại viên đá kia vào trong tay y, nói, “Còn không phải là theo người sao!”

Tất cả mọi người cố nhịn cười, Tiểu Lương Tử buồn cười đến giậm chân.

Triển Chiêu nhờ Tắc Lặc tới dẫn đường ra ngoài.

Thiên Tôn bất mãn liếc đồ đệ, đùng đùng đi ra ngoài.

Âu Hậu nhìn viên đá trong tay y – Tên đồ đệ này luôn đi theo y, chiều y, đã vậy viên đá này, cuối cùng cũng lại đưa cho hắn.



Mọi người vừa về đến đại sảnh của Lang Vương Bảo, liền nghe quản sự nói, người của Hỏa Phượng Đường đến.

“Người nào?” Tiêu Tống Hải khó hiểu.

“Phó đường chủ Túc Thanh tới.”

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Lâm Dạ Hỏa… Trong khoảng thời gian quay đầu lại, Hỏa Phượng đã biến mất.

“Người đâu?” Triển Chiêu nghi hoặc.

Trâu Lương chỉ chỉ cửa sau.

Tiểu Lương Tử nói, “Hỏa kê đã hơn nửa năm không có về nhà, Hỏa Phượng Đường dù có rảnh rỗi đến đâu thì chắc chắn vẫn sẽ có một đống bang vụ!”

Mọi người hiểu rõ.

Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy âm thanh hỗn loạn truyền từ bên ngoài vào.

Mọi người đi ra nhìn bên ngoài, chỉ thấy Minh Khiên Túc Thanh đứng ở dưới cổng thành kêu lên, “Ngươi xuống đây cho ta!”

Lâm Dạ Hỏa núp ở trên thành lâu thành phản đối, “Đi thành Hỏa Luyện xong ta sẽ quay về Hỏa Phượng Đường.”

Túc Thanh nghiến răng, cảm thấy đúng là tốn hơi thừa lời, “Ngươi nha có phải là Đường chủ không hả? Đã bao lâu ngươi không quay về Hỏa Phượng Đường rồi!”

Lâm Dạ Hỏa kêu la ồn ào, “Quá lắm thì thoái vị là cùng! Cái chức Đường chủ cho các ngươi tự chọn người khác đi! Ta thoái vị làm Thái Thượng Đường Chủ!!”

Tất cả mọi ngẩng mặt lên suy nghĩ – Thái Thượng Đường Chủ…

Ân Hậu trực tiếp lắc đầu, “Không nhà, điểm này thật ra rất giống với sư phụ nó.”

Thiên Tôn cũng gật đầu.

Túc Thanh nổi giận, rống Lâm Dạ Hỏa, “Ngươi không muốn làm Đường chủ vậy năm đó sáng lập môn phái này làm gì!?”

Lâm Dạ Hỏa bám tường suy nghĩ một chút, “Bằng không chúng ta giải tán đi?”

Túc Thanh nổi điên muốn ném tấm khiên từ dưới thành lâu lên, ném chết cái tên vô trách nhiệm với ngôi vị Đường chủ này luôn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngăn những người đang nổi giận hổn hển của Hỏa Phượng Đường lại, Trâu Lương lên thành, một cước đạp Lâm Dạ Hỏa xuống.

Cuối cùng, người của Hỏa Phượng Đường trói gô cái vị Đường chủ không đáng tin này lại, cưỡng ép xách về…

Những người khác quay lại tiền sảnh, tiếp tục chuẩn bị cho chuyến hành trình đến thành Hỏa Luyện này.

Tiêu Thống Hải lấy một tấm bản đồ ra đặt lên bàn, cho bọn Triệu Phổ nhìn.

Vị trí của Lang Vương Bảo, Ma Quỷ Thành cùng thành Hỏa Luyện, tạo thành một hình tam giác trên bản đồ.

Đây là một khu vực địa hình hết sức phức tạp, hơn nữa sự chênh lệch độ cao so với mực nước biển rất lớn, ở vị trí cao nhất là Lang Vương Bảo, sau đó theo thứ thự là Ma Quỷ Thành cùng thành Hỏa Luyện.

Phía sau thành Hỏa Luyện là Hỏa Luyện Cung ở Phong Tê Cốc.

Xung quanh Phong Tê Cốc là một loạt các loại địa hình phức tạp, trừ bỏ rừng cây dãy núi bao bên ngoài, còn có cả hoang mạc và đất nhiễm phèn, hơn nữa lại còn có vùng đất có đi không có về nổi danh – Khô Lâu Hải.

“Thật ra vẫn có đường tắt dẫn từ Khô Lâu Hải đến Phong Tê Cốc…” Triệu Phổ lầm bầm.

Tiêu Thống Hải khoát tay, “Đi vào chỗ kia sẽ lạc đường.”

“Có Sa Yêu sẽ không lạc đường.” Trâu Lương nhắc nhở.

Mọi người cũng đều gật đầu, chỉ cần là ở trên đất Tây Bắc, có Lâm Dạ Hỏa thì ở đâu cũng sẽ không lạc đường… Cái vị luôn có suy nghĩ vượt xa khỏi giới hạn thông thường này, có đôi lúc vẫn rất hữu dụng…

Triệu Phổ nhìn bao quát toàn bản đồ một lần, cuối cùng chỉ vào khoảng trống ngay cửa khe núi Phong Tê Cốc, hỏi Tiêu Thống Hải, “Đây là chỗ nào?”

Tiêu Thống Hải liếc mắt nhìn, nói, “À, là Lỗ Hổng Lớn.”

Triệu Phổ ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Lỗ hổng gì?”

Tiêu Thống Hải vui vẻ, “Chỗ này gọi là Lỗ Hổng Lớn!”

Triệu Phổ cau mày.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe cũng thấy lạ, “Lỗ Hổng Lớn là một địa danh?”

“Ừ.” Tiêu Thống Hải gật đầu.

“Đấy là địa hình kiểu gì?” Triệu Phổ hỏi, “Tại sao lại là một cái vòng tròn trống không?”

“Vì đây là một sườn núi dốc.” Tiêu Thống Hải cười một tiếng, kêu thủ hạ gọi Liêu Tiệp tới.

Lát sau, phu nhân của Tiêu Thống Hải, vốn là nữ mã tặc đệ nhất vùng Tây Bắc, cũng là cọp mẹ đệ nhất Đại mạc, Liêu Tiệp đi vào.

Liêu Tiệp mặc dù được gọi là mã tặc, nhưng nàng cũng không phải là loại giết người cướp của, ngược lại, Liêu Tiệp tuyệt đối có thể được xem là một nữ hiệp.

Liêu Tiệp vốn cư ngụ ở Hắc Phong Thành, lấy Liêu Gia Trại ở phía Tây làm nhà, cha nàng là người sáng lập Phong Tây Đao đại danh đỉnh đỉnh, Liêu Phong Tây.

Liêu Phong Tây lai lịch cũng lớn, Thiên Tôn và Ân Hậu đều biết lão đầu kia, cũng là người oai phong một cõi đời trong các vị truyền kỳ của Đại mạc.

Liêu Gia nhà lớn nghiệp lớn, nhưng lại không có con trai, Liêu Phong Tây chỉ có một mình khuê nữ là Liêu Tiệp, hắn đem tất cả võ nghệ truyền thụ lại cho nàng.

Nhưng Liêu Phong Tây rất thương khuê nữ của mình, sợ gia nghiệp lớn như vậy sẽ gò bó nàng, hắn chỉ muốn sau này khuê nữ tìm được ý trung nhân, sinh một nhóc con kháu khỉnh rồi cứ thế sống không cần âu lo cho đến già. Vì vậy, hắn tính toán bồi dưỡng đại đồ đệ Trần Khải của mình làm người thừa kế, chờ sau khi mình được trăm tuổi sẽ để hắn kế thừa Liêu Gia Trại.

Vốn dĩ hết thảy đều đang vô cùng tốt đẹp, nhưng dã tâm của Trần Khải lại quá lớn, không những muốn thừa kế Liêu Gia Trại, mà còn muốn trở thành vua vùng Tây Bắc, thường xuyên qua lại cùng ngoại tộc.

Liêu Phong Tây hết sức chính trực, tự nhận là con dân Đại Tống, coi trọng đạo nghĩa trung quân ái quốc, nay lại phát hiện đồ đệ có quan hệ với ngoại quốc, bèn nổi trận lôi đình.

Năm đó còn chưa có Triệu Phổ, cũng chưa có Hắc Phong Thành, toàn bộ Tây Bắc nguy cơ tràn ngập, ngoại tộc luôn lăm le như hổ rình mồi.

Liêu Phong Tây trách phạt đồ đệ nặng nề, buộc hắn phải đoạn tuyệt quan hệ cùng ngoại tộc.

Ai ngờ Trần Khải lấy oán trả ơn, cấu kết cùng mấy nguyên tướng Liêu Quốc, đánh lén Liêu Gia Trại.

Khéo sao ngay lúc ấy, Liêu Tiệp cùng mấy bằng hữu đến Giang Nam du ngoạn, lại không có ở Liêu Gia Trại, Liêu Phong Tây tuổi tác đã cao, khong tránh khỏi bị trọng thương, may có mấy đồ đệ liều mạng bảo vệ mới có thể thoát khỏi vòng vây.

Năm đó người đóng ở biên quan chính là Âu Dương lão tướng quân, cũng chính là cha nuôi của bọn Triệu Phổ.

Âu Dương lão tướng quân bảo vệ Liêu Phong Tây, phái người thông tri cho Liêu Tiệp… Nhưng Liêu Gia Trại vẫn đã bị Trần Khải cùng người Liêu chiếm mất.

Liêu Gia Trại có vị trí địa lí trọng yếu, giả như bị đám người Liêu chiếm đi, toàn bộ chiến cuộc vùng Tây Bắc có thể sẽ thay đổi.

Năm đó, Tiêu Thống Hải vừa lớn mạnh, mối thù giữa Lang Vương và Liêu Quốc cũng không nhỏ, hai nhà vẫn đang kịch chiến kịch liệt… Liêu Gia Trại bị chiếm mất, Tiêu Thống Hải rơi vào tình thế rất bất lợi.

Lang Vương vốn định dẫn người tiến vào Liêu Trại xử lý Trần Khải cùng mấy Liêu Tướng đóng ở Liêu Gia Trại, đã mang binh tiến đến mai phục ở vùng phụ cận… Đột nhiên có thám tử báo lại, nói nguy rồi! Liêu Tiệp mang theo một đám tướng Liêu Gia Trại tới đánh, báo thù cho cha.

Tiêu Thống Hải cũng sợ hết hồn, nhưng thật ra từng nghe nói qua là trong nhà Liêu Phong Tây có một khuê nữ có võ công cực mạnh, nhưng nàng thì có được có bao nhiêu nhân mã chứ, lại dám trực tiếp tới đánh Liêu Gia Trại? Nha đầu này cũng lớn gan quá ha!

Lang Vương mang theo người lên núi trông về phía xa… Chỉ thấy toàn bộ Liêu Gia Trại như đang chuyển mình.

Liêu Tiệp tự tay chém Trần Khải cùng vài vị Liêu Tướng thành tám mảnh, xách toàn bộ thủ cấp tới cho Tiêu Thái Hậu, người cầm quyền hoàng cung Liêu Quốc lúc bấy giờ.

Từ đó về sau Liêu Tiệp cùng Liêu Quốc chính thức kết thù hận, nàng thường mang theo tùy tùng cưỡi khoái mã đánh bất ngờ doanh trại của Liêu binh, vì vậy bị người Liêu ở Tây Bắc gọi là mã tặc.

Vị này, ngoại trừ công phu tốt, tính tình lại còn nóng nảy, nếu ai chọc nàng, dù cho có ở trời Nam biển Bắc nàng cũng sẽ đuổi theo ngươi báo thù.

Sau mấy cuộc chiến, Liêu Tiệp vang danh khắp Tây Bắc. Hơn nữa, vài trận đánh kia của nàng còn vô tình giúp Tiêu Thống Hải một đại ân, làm cho Tiêu Thống Hải thuận lợi xây dựng Lang Vương Bảo.

Liêu Tiệp dáng dấp đẹp mắt, tính tình vừa khéo lại hợp ý Tiêu Thống Hải, làm cho Lang Vương mê mệt ngất ngây, rồi cứ thế… Hai người tay trong tay cùng phát triển Lang Vương Bảo.

Nguyện ước của Liêu Phong Tây năm đó thật ra cũng không hề sai, Liêu Tiệp đích xác là quá an dật hạnh phúc.

Liêu Tiệp vào phòng ngồi xuống, Tiêu Thống Hải liền chỉ chỉ “Lỗ Hổng Lớn.”

“À…” Liêu Tiệp cười, “Lỗ Hổng Lớn này trước kia ở ngay gần Liêu Gia Trại, nơi này rất thần kỳ!”

“Thần kỳ?”

“Chỗ này ngoại trừ được gọi là Lỗ Hổng Lớn, còn có một tên gọi khác khá thú vị,” Liêu Tiệp nháy mắt mấy cái, “Mèo đứng không vững.”

Tất cả mọi người sửng sốt, theo bản năng quay qua nhìn Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường cũng rất hứng thú với cái tên này, “Mèo đứng không vững?”

Liêu Tiệp cười nói, “Đó là một sườn núi rất dốc, trên bề mặt là một loại đá đặc thù, màu xanh đen, nhìn qua tựa ngọc, nhưng cảm giác cứng hơn rất nhiều, bằng phẳng như mặt gương vậy! Buổi tối sẽ có phản quang, bị ánh trăng chiếu xuống lại tựa như mặt nước… Lạnh như băng!”

Mọi người không nén nổi tò mò – Đây rốt cục là loại đá gì?

“Chỗ kia vô cùng trơn láng, dù khinh công ngươi có cao đến đâu, cũng không thể đứng trên sườn núi đó!”

“Thật sao?” Triển Chiêu dường như không thể tin được.

“Hẳn là vậy!” Liêu Tiệp nói, “Khi còn nhỏ ta đã đi qua đây bao nhiêu lần, mỗi lần đi lên còn chưa được hai ba bước đã trượt xuống, cho dù là mèo cũng không lên được chỗ kia… Nơi đó lại vừa vặn tạo thành một lỗ hổng ở ngoài Phong Tê Cốc, cho nên mới gọi là Lỗ Hổng Lớn.”

“Lỗ Hổng Lớn này có vẻ diện tích cũng không nhỏ!” Triệu Phổ hỏi, “Đại khái lớn khoảng bao nhiêu?”

“Đúng là khá lớn!” Liêu Tiệp suy nghĩ một chút, “Lớn bằng nửa rừng Hắc Phong!”

Công Tôn kinh hãi, “Là được hình thành như thế nào chứ?”

“Cái này cũng không biết được.” Liêu Tiệp lắc đầu một cái, “Ta có hỏi qua cha ta, ông ấy nói từ hồi ông ấy ra đời thì đã có cái sườn dốc này rồi!”

Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đó là loại đá gì?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Nghe miêu tả thì có vẻ giống đá Thanh Cương.”

“Đá Thanh Cương…” Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi Liêu Tiệp, “Tiêu phu nhân, bên trong tảng đá kia, có những vân hoa văn nhạt màu không?”

“Có!” Liêu Tiệp gật đầu.

“Vậy thì đúng là đá Thanh Cương…” Công Tôn và Bạch Ngọc Đường có vẻ đều cho là thế.

“Chẳng phải đá Thanh Cương thường được dùng để làm trang sức sao?” Triệu Phổ hỏi, “Rất rắn chắc, còn được dùng để làm giường nữa.”

“Đúng vậy!” Công Tôn gật đầu, “Nhưng một tảng đá Thanh Cương lớn như vậy, lại còn bằng phẳng… Không thể là do tự nhiên hình thành được!”

“Hẳn là phải có người mài qua.” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Đặt một tảng đá lớn như vậy ở nơi này để làm gì mới được?”

Triệu Phổ cũng nhìn chằm chằm bản đồ mà lẩm nhẩm, “Dốc núi…”

Triển Chiêu cũng nâng cằm suy nghĩ, có điều vấn đề đang nghĩ cũng không giống mọi người – Không lên được thật sao? Không có lý nào nha, cho dù là mặt băng thì Miêu Gia ta cũng đứng vững được nha!.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi