HẮC THIẾU, VỢ ANH LẠI ĐANG GIẢ NGỐC

Triệu Nhật Thiên mới rời đi chưa được bao lâu, đã liền nhận được cuộc gọi đoạt mệnh liên hoàn của Hắc Lăng Tu.

Mười phút sau, anh ta vội vã xuất hiện ở căn biệt thự Trung Hoa kiểu mới ở khu Thiên Cầm Cảng.

"Có chuyện gì không thể để ngày mai nói được à? Dạo này tôi đang vì CASE..."

Triệu Nhật Thiên vừa đẩy cửa ra vừa lẩm bẩm nói, thẳng tới khi anh ta đi tới chỗ Hắc Lăng Tu, nhìn thấy rõ hiện trạng của Hắc Lăng Tu, những lời oán trách đó lập tức bị anh ta nuốt vào trong bụng, lời ra khỏi miệng lại thành: “Fucking, cậu đây là cưỡng bức con gái nhà người ta không thành, lại bị người ta cưỡng bức lại à?"

Nghe thấy Triệu Nhật Thiên nói vậy, sắc mặt của Hắc Lăng Tu trầm hẳn xuống, còn nhìn Triệu Nhật Thiên bằng ánh mắt sắc bén.

Ánh mắt của anh như thể đang nói với Triệu Nhật Thiên, nếu cậu con mẹ nó dám nói thêm một lời nào nữa, vậy cứ để cái mạng già của mình lại chỗ này đi!

Nhưng Triệu Nhật Thiên lại nghĩ, không thể trách anh ta nói chuyện khó nghe được, ai bảo dáng vẻ hiện giờ của Hắc Lăng Tu quá thê thảm làm chi.

Quần áo không chỉnh tề thì thôi đi, đến cả mái tóc đen cũng rối bù như ổ gà.

Quan trọng hơn là, trên mặt và trên lồng ngực của Hắc Lăng Tu đều có rất nhiều vết cào, nhìn giống như kiểu vừa bị chà đạp.

Còn về phần một người khác trong căn biệt thự Trung Hoa kiểu mới này...

Ừ, cô ấy đang dán mặt vào trên lớp kính của cửa sổ sát đất, tò mò nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Vì ép quá chặt vào mặt kính, khuôn mặt xinh xắn kia như hòa thành một với lớp thủy tinh.

"Thế này là sao?" Sau khi quan sát Hắc Lăng Tu từ trên xuống dưới, Triệu Nhật Thiên lại liếc nhìn cô gái đang dán sát mặt vào trên cửa sổ sát đất giống như con thằn lằn.

Mặc dù Triệu Nhật Thiên vẫn tò mò muốn biết Hắc Lăng Tu đã phải trải qua những gì, nhưng cuối cùng anh ta vẫn ngậm miệng lại, anh ta không muốn tráng niên mất sớm đâu.

Hắc Lăng Tu lôi thẳng con thằn lằn Cảnh Ngữ Hàm đến bên cạnh Triệu Nhật Thiên: "Cho tôi tài liệu của người này trong vòng nửa tiếng."

Mấy năm nay, Hắc Lăng Tu đặt tất cả trọng tâm công việc ở bên Italia. Còn chuyện trong nước, gần như đều là Triệu Nhật Thiên hỗ trợ xử lý.

Còn nữa, Triệu gia quản lý hệ thống thông tin ở thành phố này. Nếu Triệu Nhật Thiên muốn biết thông tin và hoạt động của một người ở Giang thành này, anh ta có thể biết nhanh hơn bất cứ người nào.

"Cô ấy? Tất cả tư liệu của cô ấy đều ở chỗ ông già nhà cậu, nếu cậu muốn, giờ tôi sẽ đi lấy bản chính ngay cho cậu..."

Triệu Nhật Thiên đánh giá cô gái có mái tóc rối bù, chiếc quần yếm cũng chỉ cài một bên yếm của cô.

Tuy nhiên, anh ta còn chưa nói hết lời, đã bị Hắc Lăng Tu ngắt lời: "Thứ tôi muốn không phải là tư liệu Cảnh gia gửi tới."

Triệu Nhật Thiên định hỏi thêm gì đó.

Anh ta và Hắc Lăng Tu là bạn bè với nhau nhiều năm, mấy năm trước lại cùng nhau lặng lẽ đến Italia phát triển sự nghiệp, anh ta hiểu rõ sức chịu đựng của Hắc Lăng Tu. Thế nên, Triệu Nhật Thiên cũng rất tò mò muốn biết cô vợ mới vào cửa của Hắc Lăng Tu đã làm chuyện gì, sao cậu ta bỏ qua cả kế hoạch lúc trước của bọn họ.

Nhưng Triệu Nhật Thiên còn chưa kịp mở miệng, Hắc Lăng Tu đã cho anh ta câu trả lời: "Tôi nghi ngờ cô ấy là đồ ngốc."

"Không thể nào?" Rõ ràng là Triệu Nhật Thiên không tin, anh ta đưa mắt nhìn Cảnh Ngữ Hàm, tiếp đó còn nhìn thấy Cảnh Ngữ Hàm đang cầm một que kẹo trên tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi