*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 37: Tôi có bệnh, bệnh thích em.
Bách Hoài tiếp tục lật vài trang sách nhưng không nhìn vào được nổi một chữ. Anh liếc mắt nhìn Giản Tùng Ý đang ngồi cúi đầu bên cạnh, bàn tay múa như bay, giọng điệu thờ ơ: ‘’Lắm công nhiều việc à?’’
‘’A, không có gì, tôi ổn.’’
Giản Tùng Ý trả lời có lệ, mí mắt cũng không nhấc lên.
Hắn kêu Từ Gia Hành liên hệ chủ topic, muốn tra ra mấy cái fake IP của bọn họ thế nhưng chủ topic lại nói quyền hạn của bên này chỉ giới hạn định vị trong thành phố mà thôi.
Định vị trong thành phố thì xài cái cục kít gì, dùng ngón chân thối của Từ Gia Hành cũng đoán được mấy người này đều ở Nam thành cả.
Giản Tùng Ý không thích việc mình không nắm trong tay bằng chứng mà kết luận, gõ búa định tội. Hắn sẽ không xằng bậy, bừa bãi, nhưng mấy kẻ ném đá giấu tay vẫn sẽ ném đá giấu tay, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chuyện này sẽ đến tai Bách Hoài.
Hắn nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy phiền cực kì, ném di động qua một bên. Giản Tùng Ý túm tóc, khớp xương dùng sức, vòng tay phát ra tiếng lanh lảnh thanh thúy, đột ngột phá vỡ yên tĩnh buổi sáng sớm.
Bách Hoài nghe tiếng vang kia, thản nhiên nói: ‘’Nếu khó chịu thì tháo xuống đi.’’
Giản Tùng Ý bật người, ngẩng đầu, mặt mày không còn một chút kiên nhẫn: ‘’Tháo cái gì mà tháo? Tháo xuống mất linh.’’
Bởi vì cảm xúc không ổn định, lời này lại nói ra rất nhanh, người nghe liền cảm thấy hắn như đang phẫn nộ.
Thế nhưng chỉ một câu phẫn nộ như vậy khiến cho cõi lòng chua xót của Bách Hoài, chớm nở chút vui mừng trấn an.
Bất kể như thế nào Giản Tùng Ý đều lo lắng cho anh, không cần phải tự hỏi mà dựa theo bản năng lo lắng.
Vốn hai chữ ‘’ghê tởm’’ như chiếc kim băng vô hình tổn thương, đâm xuyên trước ngực khiến trái tim anh nguội đi một phần. Nhưng đồng thời nó mang theo một ít đau đớn, để anh ngừng bước tại chỗ, không dám tiến xa hơn về phía trước, sợ ngộ nhận lạc lối, phạm phải sai lầm không thể khứ hồi.
Thế nhưng người ở bên kia, câu từ bâng quơ lại luôn không thèm nói đạo lý thế nên mới gieo rắc cho anh hi vọng, khiến anh không thể nào cam tâm chấp nhận sự thật trước mắt này.
Bách Hoài không biết, anh nên trách mình quá tham lam hay trách mình quá thích người kia. Cuối cùng tất cả nhận được chỉ toàn là chua, toàn là chát, bởi vì lòng này khắc tên người nên mới vui vẻ chịu đựng.
Anh cảm thấy mình hay là vẫn nên ngừng lại một thời gian, khép sách, bỏ lại trêи bàn rồi đứng lên.
‘’Tôi về nhà thay quần áo.’’
‘’Ừm.’’ Giản Tùng Ý gật đầu, ‘’Trưa nay mình ăn cơm với nhau sao?’’
‘’Không được, tôi đi với ông nội tôi.’’
‘’… Còn buổi tối?’’
‘’Cũng không được, hình như tối nay nhà có khách.’’
‘’Thế nhưng… Thôi quên đi, không có việc gì, anh về trước đi. Tôi vừa lúc có hẹn với Lục Kỳ Phong đi net, không có thời gian với anh đâu.’’
Giản Tùng Ý tuy ngờ nghệch không nhạy bén nhưng hắn không hề ngu, trong giây lát đã cảm nhận được thái độ xa cách rõ ràng kia của Bách Hoài.
Bách Hoài đã như vậy rồi, chắc chắn tám chín phần mười là anh đã thấy những lời bẩn thỉu kia rồi, vậy hắn còn có thể nói gì được nữa?
Giản Tùng Ý cảm thấy mấy lời đồn nhảm kia bình thường đối với mình, nhưng còn đối với một người thanh khiết như Bách Hoài, thì nào có thể chịu được những câu loạn ngôn dơ bẩn như vậy.
Vì thế hắn không giữ anh lại, cũng không tiễn anh, cứ để anh đi.
Giản Tiểu Tùng đã đặt người ta làm một cái bánh kem đặc biệt, thế nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, có lẽ không còn thích hợp để tặng anh nữa.
Hắn tiếp tục lăn lộn trêи giường, vùi mình vào ổ chăn còn mùi Bách Hoài, cảm thấy lồng ngực sao mà rầu rĩ, khó chịu, ê ẩm, bức bối thế này.
Đột nhiên nghĩ đến Bách Hoài vừa rồi ám chỉ mình tháo vòng tay xuống lại cảm thấy bực bội.
Đây là quà mình đặc biệt chuẩn bị cho Bách Hoài, chữ trêи đá bồ đào cũng là mình đắng cay vất vả khắc lên. Mọi chuyện đều muốn tốt cho Bách Hoài hết, sao anh lại có thể bảo mình tháo xuống được cơ chứ?
Tháo thì tháo, nghĩ nhiều làm gì. Mình sợ quái gì!
Hắn muốn tháo vòng tay xuống, nhưng thời điểm viên đá chạm đến đầu ngón tay vậy mà không tiếp tục di chuyển nữa, hắn vùng vằng muốn gỡ, ngừng một lúc thì cuối cùng lại kéo cái vòng về chỗ cổ tay mình.
Giản Tùng Ý nhớ lại bài post đó.
Bài post đó về sau tuy lệch lạc xuyên tạc nhưng những chuyện nói phía trước đều đúng.
Bách Hoài làm tất cả những chuyện kia là sự thật, còn là sự rất hiển nhiên. Chỉ có điều hắn bình thường thấy những việc lặt vặt như vậy không đáng kể cho lắm, thành thói quen rồi cho nên không cảm thấy có gì đặc biệt.
Thế nhưng những người ngoài cuộc lại nhìn rõ ràng đến vậy.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều như thế. Chính bản thân mình tùy hứng, bới móc, yếu ớt, lại là con một, có đôi khi ngay cả ba mẹ cũng ghét bỏ mình vì tính thối đầy người, thế nhưng mỗi lần Bách Hoài đều nghĩ được cách an bài ổn thỏa cho mình.
Ví dụ như lúc ở nhà trẻ, mỗi trưa anh đều mang tới bốn hộp sữa dâu. Còn ví dụ như thời điểm thay răng anh lén cho hắn ăn kẹo đường, thời điểm cấp hai nội trú tại trường không hiểu ăn uống kiểu gì mà hư dạ dày, từ đó về sau trong cặp Bách Hoài lúc nào cũng để thuốc đau dạ dày cho hắn.
Mà ở góc độ những người ngoài kia không thấy. Giản Tùng Ý còn phải nhắc tới lần Bách Hoài cùng mình vượt qua phân hóa, cùng mình vượt qua kì phát tình. Anh muốn đưa mình một ống thuốc ức chế mà đã tự khiến mình sốt cao, không sợ phiền phức mà hết lần này đến lần khác cùng hắn luyện tập đối kháng tin tức tố Alpha.
Hắn đã từng nói, hắn cũng không phải kẻ ngu, ai đối xử tốt với hắn thì hắn không đến mức nhìn không ra được. Rất nhiều điều tốt đẹp như vậy không nên vì một lần xa cách nhau mà gạt bỏ hết.
Cứ một lần nghĩ đến những điều tốt đẹp đó thì Giản Tùng Ý lại thấy ngực mình càng khó chịu.
Rất bức bối.
Đều do mấy tên khốn khϊế͙p͙ kia.
Chờ đến lúc tôi tìm ra mấy người là ai, thì mấy người đừng hỏi tại sao lại bị trùm bao bố đánh chết.
[…]
Bách Hoài về đến nhà. Nơi đây trống rỗng, chỉ có dì Lưu đang bận bịu quét tước dọn vệ sinh, thấy anh về, dì vừa lau tay vừa ra đón: ‘’Tiểu Hoài, sao mới giờ này con đã về rồi? Dì tưởng con ăn cơm bên nhà hàng xóm cho nên không nấu. Con ăn chưa? Chưa thì để dì đi chuẩn bị.’’
‘’Con đã ăn rồi, dì bận thì dì cứ làm việc đi ạ.’’
‘’Thế cuối cùng con ăn chưa? Chưa thì để dì đi nấu nhé? Hay là trưa nay con muốn ăn đồ ngon bên ngoài thì để dì đi mua cho con?’’
‘’Con thật sự ăn rồi, con về phòng trước, trưa nay dì cứ nấu gì cũng được.’’
Nói xong Bách Hoài đi lên lầu, vẻ mặt hờ hững đến mức không thể đoán được trong lòng đang nghĩ gì.
Dì Lưu thở dài bất đắc dĩ.
Haiz, con nhà giàu thì sao chứ? Ông nội thì về nông thôn chăm sóc người lạ, cha ở Đại Tây Bắc giúp đỡ người nghèo, dì thì đi làm từ thiện ở Bắc thành; chỉ có duy nhất đứa trẻ mười tám tuổi sinh nhật lạnh lẽo một mình.
Nếu ngài Ôn còn sống thì tốt rồi.
Chỉ tiếc… Được rồi được rồi, trưa nay mình làm nhiều món ngon hơn.
Bách Hoài quay về phòng, sạc thêm cho điện thoại. Anh thay đồ rồi lại mở điện thoại lên, tin nhắn đã chồng chất thành một dãy.
Là của Du Tử Quốc.
Bách Hoài ngầm đồng ý cho Du Tử Quốc chèo thuyền cp, cho nên sự tình cuối cùng mới phát triển thành như vậy, không thể trách cậu.
Du Tử Quốc nhìn ngốc nghếch nhưng thật ra tâm tư rất nhạy cảm. Đứa nhỏ đã chịu khổ cực, đối với nhân tình ấm lạnh, hỉ nộ ái ố so với những người bình thường luôn mẫn cảm hơn nhiều lắm.
Bách Hoài không phủ nhận cũng không đồng ý.
…
Du Tử Quốc không biết nên nhắn lại gì mới phải.
Đây mà là bí mật gì chứ? Trời biết, đất biết, người cần biết lại không biết. Cuối cùng thì đây là bí mật mà chỉ duy có Giản Tùng Ý không biết mà thôi.
Thế nhưng cậu là người ngoài, không dám nói bất kì điều gì.
Chỉ có thể reply lại.
Bách Hoài nhíu mi.
Bách Hoài rũ mắt, sau một lúc lâu mới nhắn tin cho Từ Gia Hành.
Từ Gia Hành rất nhanh gửi info người kia qua hơn nữa bắt đầu cằn nhà cằn nhằn.
Bách Hoài block.
Anh vừa đăng nhập khởi động, vừa liên hệ với chủ topic.
Bách Hoài cầm pass của tài khoản, khởi động plugin rồi mở web gốc. Ngón tay lướt trêи bàn phím nhập vào một chuỗi số, nhanh chóng mấy lớp IP giả đã bị bóc tách ra, chính xác tới từng cái số nhà.
Anh nhớ kĩ địa chỉ mấy người kia rồi share cho Từ Gia Hành.
Qua một lúc lâu, Từ Gia Hành reply lại.
Một lát sau nữa, Từ Gia Hành reply thêm.
Lớp Mười.
Hoàng Phủ Dật.
Trời đất nói rộng không rộng, mà chật cũng không chật, chỉ là vừa lúc vòng qua vòng lại vẫn là mấy kẻ này.
Bách Hoài giật giật mi tâm, suy nghĩ một lát mới trả lời.
Bách Hoài thấp thỏm.
Bách Hoài không nói rằng anh là học sinh ban Văn duy nhất giành được giải thưởng đặc biệt trong cuộc thi Công nghệ thông tin ở Bắc thành năm ngoái. Chỉ cần anh muốn là có thể được cử đi học, chỉ là anh lại cố tình quay về Nam thành mà thôi.
Một khi Giản Tùng Ý chưa xác định được đối phương là ai, tuy rằng tính khí hắn táo bạo nhưng không hề lỗ mãng, không gây chuyện rắc rối để mình rơi xuống thế hạ phong.
Anh không sợ Giản Tùng Ý gây chuyện, anh chỉ lo lắng nếu đối phương thật sự nhìn ra Giản Tùng Ý là một Omega, chó cùng rứt giậu, dùng thủ đoạn bẩn thỉu xuống tay với Giản Tùng Ý.
Có lẽ lúc đó anh mới điên.
May mà lũ nhóc này cũng chỉ là loại anh hùng bàn phím, chỉ dám xài acc clone trêи mạng, battle sỉ nhục qua màn hình chứ không dám ra solo 1:1. Vậy cho nên anh vẫn còn thời gian, từ từ giải quyết vấn đề này từng chút một.
Ví dụ như cho chúng nó một ít cảnh cáo be bé.
Bách Hoài khởi động ổ đĩa, tra mấy địa chỉ Internet mình vừa mới tìm được, xem ra anh lại có bất ngờ nho nhỏ rồi đây.
Tới lúc anh hoàn thành việc này, trời đã chạng vạng tối. Dì Lưu nhiều lần giục Bách Hoài xuống ăn cơm mà anh chỉ trả lời có lệ, cho đến khi dì tới một lần nữa thì đã tới giờ cơm tối.
Bách Hoài chầm chậm đi xuống lầu.
Quả thật không có khẩu vị để ăn.
Một bàn đồ ăn thật lớn mà chỉ có một người ăn, nhìn mặt nào cũng thấy chán chường.
Bách Hoài mới cầm đũa lên, chuẩn bị ăn vài miếng cơm trắng cho có lệ thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Vừa mở cửa, Bách Hoài đã thấy Giản Tùng Ý bưng một cái bát đứng bên ngoài.
Phụng phịu, thái độ rất móp méo nhưng thấy anh, hắn ngay lập tức nhét vào tay anh, giọng điệu cố nén bực bội.
‘’Sáng nay anh đi không cẩn thận thế là mẹ tôi phát hiện. Anh hại tôi bị bà ấy bắt ra thẩm vấn cả ngày, bà còn bắt tôi mang qua cho anh một bát mì trường thọ nữa này!’’
Bách Hoài cúi đầu là có thể thấy một bát mì nóng hôi hổi trêи tay anh.
‘’Mẹ tôi không biết làm mấy thứ này, nhào bột mì cả ngày. Tất cả đồ hư đều cho tôi và ba tôi ăn hết, thiếu chút nữa đã nghẹn chết tôi đấy! Tôi đoán chừng bát này không thể nào ngon được, chỉ có điều anh đừng ghét bỏ, dù sao sinh nhật tôi mà tôi còn chưa được ăn thứ này bao giờ đâu.’’
Trong lòng Bách Hoài ấm áp: ‘’Cảm ơn dì Đường.’’
Giản Tùng Ý không để ý tới anh, tầm mắt nhìn qua đầu vai, quét nhẹ một vòng trong nhà: ‘’Ông nội anh đâu?’’
‘’…’’
Tay Bách Hoài đang cầm bát mì, đầu ngón tay bỗng xanh trắng lên.
Căn bản ông nội anh sẽ không về, tối hôm qua ma xui quỷ khiến nên mới thuận miệng nói dối. Lúc ấy không sao nhưng nếu bây giờ chút tâm tư đó bị Giản Tùng Ý phát hiện, anh không biết Giản Tùng Ý sẽ cảm thấy ghê tởm hay không.
Mưu kế của bản thân hình như vừa vụng về vừa xấu xa.
Nhưng Giản Tùng Ý chỉ nhướng mắt, chất vấn: ‘’Không phải anh nói anh muốn chăm sóc ông nội anh à?’’
‘’…’’
Bách Hoài thở ra một hơi, đầu ngón tay lại trở lại màu hồng bình thường, cũng may chỗ tốt của sinh vật đơn bào đó là thù một đêm, sáng mai sẽ quên sạch hết.
Giản Tùng Ý thấy anh không giải thích, đinh ninh Bách Hoài đang nói láo kiếm cớ trốn mình, nhất thời bực bội nghẹn lại cả ngày bùng nổ phun trào.
‘’Bách Hoài, anh mở miệng nói dối như vậy là để trốn tránh tôi đúng không? Anh nghĩ gì thế hả? Tại sao vậy? Tình cảm nhiều năm thế mà anh chỉ vì vài câu bâng quơ trêи mạng mà anh tránh tôi, anh có lương tâm không vậy?’’
‘’Tôi biết anh khó chịu chuyện này, tính anh hay bới lông tìm vết, nhạy cảm, thích mù quáng suy nghĩ lung tung cho nên tôi mới vất vả tìm người xóa bài post đi. Đó là vì tôi không muốn anh thấy, không muốn anh buồn, không muốn anh miên man suy nghĩ, kết quả không biết vì cái củ kẹc gì mà anh lại thấy cho được!’’
‘’Tôi tức giận còn là bởi vì anh vì mấy chuyện như này mà bơ tôi, anh nghĩ cái gì vậy? Cảm thấy ở chung với tôi thì tủi thân anh lắm phải không? Tôi còn chưa ghét bỏ anh thì anh dựa vào cái gì mà ghét tôi hả? Muốn tuyệt giao? Được được, tuyệt giao thì tuyệt giao, ai thèm chơi với người vừa thối vừa ngu như anh!’’
Giản Tùng Ý càng nói càng cáu, quay ʍôиɠ đi về.
Bách Hoài nắm lấy cổ tay của hắn: ‘’Em nói ai thối ngu đấy?’’
‘’Còn có thể là ai hả? Cái người đêm qua ăn của tôi dùng của tôi ngủ của tôi đấy! Chẳng hiểu kiểu đéo gì mà mới ngủ dậy đã vì đồ ghê tởm mà trở mặt, không phải thối ngu thì là cái gì?!’’
‘’Vậy em nói ai là đồ ghê tởm?’’
‘’Anh uống nhiều quá nên úng não, mất đi năng lực phán đoán rồi đúng không? Người ta nói ban ngày anh cao lãnh ban đêm bị tôi làm trò mười tám cộng, anh còn hỏi tôi ai là đồ ghê tởm à? Năng lực thừa nhận trong lòng anh sao tốt vậy? Anh thánh mẫu thế từ lúc nào sao tôi không biết? Không phải… Anh cười cái gì? Con chó này, tôi đang tức giận đấy, anh có thể nghiêm túc được không, không cho phép anh cười!’’
Bách Hoài cực lực khắc chế, vẫn không giấu được ý cười: ‘’Tôi không cười mà, chỉ là Du Tử Quốc nghĩ đến chuyện cậu ấy ship tôi với em cho nên cậu ấy nghĩ em ghê tởm mình. Bây giờ tôi biết cậu ấy suy nghĩ nhiều rồi, rất buồn cười.’’
‘’Tuy rằng góc độ cậu ta nhìn nhận vấn đề rất kì cục nhưng gần như cũng nói toàn sự thật, cậu ta cũng đâu làm sai gì đâu, làm sao thấy tôi ghê tởm cậu ta hay vậy? Lớn lên kiểu gì không biết nữa? Không được, tôi muốn tìm cậu ta giải thích rõ, tôi chán ghét loại hiểu lầm này lắm… Nữa, sao anh cười hoài vậy?! Rốt cuộc có cái gì buồn cười hay sao?!”
Bách Hoài mặt hơi nhăn lại vì nhịn cười, ý cười tràn trề nơi khóe môi đầu mày, mang theo một chút cưng nựng: ‘’Cũng không có gì, đột nhiên tôi muốn ăn nho.’’
‘’…’’ Giản Tùng Ý phát hiện ra mình không thể cùng trao đổi ngôn ngữ loài người với Bách Hoài, hít sâu một hơi.
‘’Bách Hoài, anh có bệnh đúng không?!’’
Bách Hoài nhìn thiếu niên xấu tính không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà xù lông, kìm lòng không được mà vươn tay xoa đầu người trước mặt, ngón tay cà nhẹ lên da đầu hắn.
Con mèo nhà trồng đôi lúc lại cào cào người.
Đúng là tôi có bệnh!
Tên bệnh là Em.
Hết thuốc chữa.
Tôi chỉ đành vui vẻ chịu đựng thôi.
╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚
Con rể Tùng: Tôi đánh nhanh! Tôi đánh mạnh meow!
Con rể Bách: Ừm, đáng yêu, ôm một cái.
(ΦωΦ)