Những gương mặt khác cũng cảm thấy rất ngỡ ngàng, khó hiểu vì quyết định của chàng trai trẻ trước mặt này:
- Đây có phải là quyết định của chủ tịch không?
- Cậu có chắc chắn chưa?
- Sao lại chọn tập đoàn Taka?
Đứa con trai chủ tịch tập đoàn Kiô rất điềm đạm lắng nghe những phản ánh, những sự khó chịu đó:
- Đây người mà cha tôi quyết định hợp tác lần này.
Ông ấy rất ấn tượng với Tịnh Kỳ cả tôi cũng thấy người này rất có năng lực, là một người có tiềm năng thì tôi tin rằng sẽ dẫn dắt được một tập đoàn phát triển vững mạnh.
Phù hợp với những yêu cầu chúng tôi đặt ra nhưng không phải vậy mà những vị khách quý ở đây không có cơ hội
Những người khách quý ở đây lúc này lại trở nên rất hứng khởi, một người đàn ông trung niên lên tiếng:
- Làm sao có cơ hội?
- Tuy là con trai của một chủ tịch tập đoàn nhưng tôi vốn muốn thực hiện một chương trình thực tế ở trên đảo muốn mời những người trẻ tham gia, chỉ quay hình 3 ngày.
Ai thắng thì sẽ có cơ hội họp tác
- Vậy ai sẽ là người chọn?
- Chọn như thế nào?
Trong lúc Tịnh Kỳ đã lẵng lặng đi lùi xuống, Trạch Hải không từ đâu xuất hiện phía sau, ôm lấy eo của cô:
- Cô có mối quan hệ rộng quá!
- Anh quan tâm tới vậy sao!
Khi hai con người này đang nói chuyện thì An Khởi tự nhiên giải thích:
- Do tôi chọn.
Không biết ai nên chỉ chọn theo cảm nghĩ thôi!
Thật bất ngờ thay những người được chọn chính là Dương Đằng, Hoàng Phong, Khả Nguyệt, Tuyết Mẫn, Hàn Lam, Trương Hào, Nhật Quân, Ái Liên, Tịnh Kỳ và Trạch Hải.
- Sao lại chọn như vậy hả?
- Toàn người của ba tập đoàn lớn
- Cậu có phải chỉ là vô tình không?
- Tôi chỉ cảm thấy họ thích hợp nên chọn - An Khởi lên tiếng
- Vậy sao còn chọn chủ tịch tập đoàn Taka?
- Lỡ sau quá trình hợp tác tập đoàn Taka khiến chúng tôi ưng ý thì vẫn có cơ hội hợp tác tiếp tục.
Sau ba ngày nữa tại bến cảng X chúng ta bắt đầu xuất phát
__________
Đến ngày thì những người được chọn cùng với An Khởi lên một chiếc thuyền lớn đi đến hòn đảo với nhiều thử thách đang chờ đợi họ phía trước.
Đến nơi thì trời cũng đã xế chiều, mới bước xuống thuyền thì có người đi đến đưa đến trước mặt họ một cái thùng và mỗi người đều bóc cho mình một phiếu.
Máy quay cũng đã quay từ lâu, An Khởi hào hứng đứng ra trước mặt bọn họ:
- Những người có lá phiếu cùng màu thì sẽ về cùng đội.
Mời mọi người mở ra
Kết quả thì có người hài lòng, có người không hứng thú.
Tuyết Mẫn và Trương Hào, Hoàng Phong và Ái Liên, Hàn Lam và Dương Đằng, Khả Nguyệt và Nhật Quân, đôi cuối cùng chính là Trạch Hải và Tịnh Kỳ.
Những người này được đoàn phim đưa đến một khách sạn lớn với quy mô lớn chỉ có hơn mà không kém ở thành phố.
- Trước những căn phòng đều có dán giấy màu, mọi người hãy nhanh chống tìm đến căn phòng của mình.
Những người chung đội sẽ chung phòng
Những con người mang vác theo vali nghe thấy câu nói này thì liền cảm thấy mệt mỏi rất muốn ca thán nhưng lại thấy máy quay đang chỉ vào thì cũng chỉ nở nụ cười tươi
Hai người một đội chia nhau đi tìm theo hướng mũi tên của màu mình.
Trạch Hải lại đột nhiên cầm vali của cô:
- Anh làm gì vậy?
- Giúp cô thôi!
- Ừa, giỏi quá! Cầm đi
Tịnh Kỳ thư thái, vui vẻ đi tìm kiếm phòng của hai người bỏ mặc mỹ nam lôi kéo hai cái vali theo sau:
- Em không định quay về ở chung với anh sao?
Cô nghe thấy thì trợn tròn mắt bước tới bịt miệng của Trạch Hải lại:
- Máy vẫn đang quay đó.
Em không muốn vướng scandal đâu, mấy chuyện như vậy đừng có nói linh tinh.
- Được, được biết rồi mà cô làm như thế thì...
Cô mới ý thức được cả hai đang đứng sát lại cạnh nhau, Tịnh Kỳ quay người đi một mạch theo hướng mũi tên chỉ dẫn đến phòng họ.
Mở cửa phòng đi vào thì mấy cameraman cũng định vào trong thì bị Trạch Hải đứng trước cửa chặn lại:
- Ra ngoài đi để tôi có không gian riêng.
Thấy Trạch Hải cọc cằn, khó chịu thì Tịnh Kỳ lại ra nói đỡ:
- Mấy anh quay sáng giờ cũng mệt rồi.
Nghỉ ngơi chút đi nha!
Anh đóng cửa lại, Tịnh Kỳ lườm Trạch Hải rồi ngồi xuống ghế sofa trong căn phòng lớn của khách sạn:
- Tự dưng lại khó chịu với họ, anh chấp nhận đến đây rồi thì cam chịu đi
Trạch Hải bỏ hai cái vali bơ vơ liền ngồi xuống sát bên cạnh cô, đưa tay qua ôm lấy eo cô:
- Tôi sợ có họ thì cô sẽ ngại đó.
Có người gọi đến điện thoại của cô gái, Tịnh Kỳ bắt máy mà chẳng để ý tới cái tay đó:
- Mình nghe đây!
- Cậu đến nơi chưa? - Giọng Nhã Tinh
- Được một lúc lâu rồi.
Gặp hôm đó cậu không đi chơi với Quốc An thì có thể cùng nhau đi...!ưm...
Trong lúc cô đang nói chuyện thì cái tay hư hỏng kia lại dần đi vào trong áo đồng thời kết hợp cắn nhẹ ở tai:
- Sao vậy Tịnh Kỳ?
Tịnh Kỳ trừng mắt với người con trai đang ở bên cạnh này:
- Không có gì, người ta sắp quay tiếp rồi mình cúp máy đây
Cô gái quay lại mạnh bạo đẩy anh nằm xuống, đôi mắt mê hoặc nhìn chằm chằm anh:
- Anh muốn sao đây?
- Muốn...!ăn...!em1
Tịnh Kỳ chỉ khẽ cười rồi đứng lên đi ra ngoài ban công nhìn ngắm khung cảnh mênh mông phía trước mặt, Trạch Hải lại từ phía sau ôm lấy cô:
- Tôi không đẹp hơn cảnh vật ở đây sao?
- Thua xa
Điện thoại Tịnh Kỳ lại nhận thêm cuộc điện thoại của An Khởi:
- Sao vậy?
- Trời cũng tối rồi, em cất đồ đạc rồi xuống đây ăn cùng mọi người đi
- Được, em biết rồi
Anh nhẹ nhàng ôm siết chặt lấy cô gái rồi thì thầm vào tai:
- Em làm sao biết được người này?
- Lần đó sinh nhật của anh, em trên đường về thì gặp An Khởi đang cầu giúp nên em đã dừng lại giúp đỡ.
Sau đó anh ấy quay lại giúp em chấn hưng lại Taka rồi dần thân thiết.
Nhưng em với anh thân nhau từ khi nào vậy?
Tịnh Kỳ đẩy mạnh Trạch Hải, quay người đi thẳng ra khỏi phòng.
Nói tên sinh nhật là mình lại nhớ đến cái ngày sinh nhật tồi tệ đó.
Đi xuống lầu thì đã thấy tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, Tịnh Kỳ nở nụ cười kiểu mẫu rồi cũng ngồi xuống, An Khởi liền hỏi:
- Trạch Hải đâu rồi?
- Ờ...!đang xuống sau thôi!
Trạch Hải đột ngột xuất hiện đứng phái sau, đặt tay lên vai của cô:
- Đi mà không gọi anh gì hết?
Nghe Trạch Hải nói thì lại quay đầu luờm anh:
- Ngồi xuống đi, mọi người đang đợi đó
Vị chủ tịch Ngụy này ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh của Tịnh Kỳ.
Phục vụ khi này cũng dọn đồ đồ ăn ra bàn:
- Bữa ăn đơn giản mong mọi người sẽ thích
Khả Nguyệt rất lịch sự, nở nụ cười thân thiện:
- Món ăn nhìn rất hợp khẩu vị tôi
Tuyết Mẫn cũng chẳng thua kém mà lên tiếng:
- Cảm ơn vì sự tận tâm của anh
An Khởi đưa ánh nhìn đến hai cô gái và cười rất tươi:
- Tôi chỉ chuẩn bị theo món Tịnh Kỳ thích, rất vui khi ai cũng thích ăn.
Mời mọi người dùng bữa
Dương Đằng từ đầu buổi tới giờ ánh mắt vẫn dính chặt vào Tịnh Kỳ lúc này cũng nói:
- Em là chủ tịch Taka từ khi nào?
Trương Hào nghe đến câu chủ tịch Taka thì mặt lại biến sắc, không ngờ sau 5 năm mà cô ta lại là chủ tịch.
- Anh đoán xem? - Tịnh Kỳ đáp
- Từ lúc em mất tích vào 5 năm trước
Ái Liên cũng hứng khởi góp vui:
- Vậy 5 năm qua chị không quay về được là do phải quản lý cả một tập đoàn lớn
- Chuyện cũng phức tạp lắm!
Hoàng Phong đang ăn với vẻ ngoài rất bình thường nhưng lòng lại hừng hực, em ấy giỏi như vậy sao.
Mình lại kém một bậc nữa rồi.