HAI BOSS YÊU NHAU HẢ


Tịnh Kỳ và Trạch Hải nắm lấy tay nhau đi thăm quan cảnh vật của hòn đảo này:
- Cái cây đó lạ quá đúng không Trạch Hải?
- Nhìn cũng đẹp lắm đó
Mấy đứa trẻ con không hiểu sao rất thích thú mà cứ quay quanh hai con người, Tịnh Kỳ ngồi xuống trước mặt đứa bé:
- Sao cứ chạy xung quanh anh chị vậy?
- Mọi người nói làm vậy để chúc phúc cho anh chị sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi
- Cảm ơn các em nha!
Đi dần vào nơi rất nhiều người tụ tập buôn bán rất náo nhiệt những tiếng mời khách thật quen thuộc làm sao.

Trạch Hải kéo mạnh tay Tịnh Kỳ đi đến một sạp bán xiên nướng:
- Vợ thích ăn cái này, mua đi
Tịnh Kỳ nhìn người chủ quán cười ngượng rồi kéo anh đứng ra và thì thầm:
- Chúng ta làm gì có tiền mà mua, anh đừng có đòi nữa đi.
Người chủ quán cười rất tươi cầm hai que xiên lên đưa ra trước mặt:
- Lâu rồi đảo này không tiếp đón người mới, tặng hai đứa
- Vậy cháu nhận một cây thôi! Bọn cháu ăn ít một cây là đủ rồi
Tịnh Kỳ đang nói thì Trạch Hải đã cầm xiên nướng trên, cô chỉ có thể cố gắng nở nụ cười tươi:
- Cảm ơn cô chủ quán xinh đẹp nha!
Hai con người này đi khắp nơi trên hòn đảo đến khi gần tối mới quay về nhà người bác sĩ.
Lúc này mọi người lại tập trung ở đây rất đông khi thấy hai người họ đi tới thì liền kéo vào ngồi.
Có rất nhiều bàn ăn chứa đầy những món thịnh soạn, đèn lồ ng khi này treo kín khắp nơi, người trên đảo ca hát vui vẻ trào đón hai vị khách mới đến này:
- Bữa tiệc này dành cho hai đứa đó
- Cứ vui chơi thoải mái đi

- Mọi người đều thích hai vị khách mới này
Người đàn ông ngô nghê ấy ăn uống rất sảng khoái nhưng vẫn luôn gấp thức ăn cho Tịnh Kỳ không ngừng:
- Vợ ăn nhiều vào đi, vợ ốm quá đó.
- Em biết rồi
Nhìn cái vẻ mặt này của anh thì cô vô cùng thích thú, có điện thoại ở đây thì chắc chắn sẽ chụp ngàn tấm hình để lưu lại cái bộ dạng này của anh.
Những người trên đảo đem ra rất nhiều bình rượu, rót đẩy bát rồi hào sảng cụng bát không ngừng.
Trạch Hải và Tịnh Kỳ cũng vô cùng hoà nhập mà uống hết bát này đến khác không biết họ đã uống hết bao nhiêu chỉ biết là nhiều.
Cuộc sống ở đây thật vui vẻ, vô lo vô nghĩ mọi người cùng nhau tổ chức tiệc vui chơi không phải câu nệ tiểu tiết, một môi trường đáng sống quá rồi.
Ai nấy cũng say sưa ca hát, nhảy múa đến đêm muộn thì mới nghỉ ngơi, cô bác sĩ cười rất tươi:
- Tịnh Kỳ thấy bữa tiệc này như thế nào?
- Rất...!rất...!tuyệt...!đó dì
- Hai đứa cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi
Hai con người say sỉn, đi lắc lư qua lại quay trở về phòng của mình nằm xuống giường một cách thỏa mái:
- Hôm nay vui thật!
- Anh cũng thấy vui lắm! Vui nhất khi bên vợ
Tịnh Kỳ nằm xoay người qua nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, tay khẽ chạm vào cái chóp mũi ấy:
- Anh sến sẩm quá đó
- Anh yêu vợ nhất trên đời này luôn
Lời nói ấy lại đi theo cùng với nụ cười rất ngờ nghệch vậy mà làm cho trái tim kia ấm lên tự bao giờ:
- Em cũng yêu anh
- Vậy mình...!làm chuyện vợ chồng được không?
Trạch Hải lại dịu dàng sờ lên khuôn mặt vẫn đang còn ngỡ ngàng kia:
- Bị ngốc rồi mà vẫn còn biết mấy cái chuyện này nữa sao?
- Ai ngốc? Anh không có ngốc mà! Mình là vợ chồng em không cần phải ngại
- Anh bị ngốc khôn quá.

Đập trúng cái gì mà ranh mãnh quá rồi đó
Trạch Hải giữ lấy cằm của Tịnh Kỳ mà trao cô một nụ hôn nhẹ rồi hai mắt lại nhìn nhau.

Cô gái khi này lại chủ động hôn lấy chàng trai trước mặt này của mình:
- Hết bị ngốc thì đừng có nói là em lợi dụng
Tịnh Kỳ mạnh mẽ ngồi lên người của Trạch Hải, nụ cười mê hoặc cùng với những ngón tay điêu luyện cởi từng nút áo trên người anh ra.
Anh cũng rất chủ động cởi từng lớp áo của cô gái ra.

Tịnh Kỳ cuối người hôn vào tai, m*t cái tai ấy đột nhiên Trạch Hải lại đè cô xuống giường:
- Để anh chỉ cho
Kĩ thuật ấy vẫn rất thành thạo, trơn tru khiến cho những tiếng rên không ngừng phát ra:
- Ưm...!a...!ớ...
Một đêm kịch liệt thế đã trôi qua làm cho cơ thể ướt đẫm mồ hôi.

Tịnh Kỳ nằm trong phòng tay của anh mà không khỏi suy nghĩ.
Ngốc thật sao? Tên ngốc nào mà làm mãnh liệt tới vậy? Ngốc cũng không ảnh hưởng tới việc đó mà!

- Vợ mệt không?
- Vẫn rất khoẻ
- Vậy mình tiếp tục đi
Chưa kiểm phản ứng thì cuộc vui lại bắt đầu liên hồi, liên tục không ngừng nghĩ.

Gần sáng mới được chợp mắt được một lúc thì Tịnh Kỳ lại thức giấc:
- Lại không ngủ được
- Hay em muốn nữa sao?
Tịnh Kỳ giật mình khi nghe Trạch Hải cất giọng, ngủ mà cũng nghe mình nói nữa:
- Khỏi đi, lần nữa là anh không còn vợ nữa đâu
- Anh nghe lời vợ nhất
- Trời cũng gần sáng rồi anh có muốn cùng em đến một nơi này không?
- Vợ anh ở đâu thì anh ở đó
Hai con người ăn mặc nghiêm túc lại rồi cùng nhau đi ra ngoài, anh vẫn luôn bước theo cô, anh nắm lấy tay cô:
- Em không được bỏ anh đâu
- Biết rồi, biết rồi.

Lắm lời quá!
Hai cặp mắt nhìn nhau đầy tình cảm rồi họ lại bất giác cười, Tịnh Kỳ chạy đi đồng thời cũng kéo Trạch Hải theo.
Kéo nhau đi đến bãi cát trắng nhìn cơn sóng rì rào ập vào bờ.

Hai bàn tay ấy nắm chặt tay nhau đi trên cát nhìn ra hướng xa:
- Anh nghĩ bị ngốc thì có chữa khỏi không?
- Ai bị ngốc mà vợ muốn chữa?
- Anh trả lời đi đừng hỏi nhiều
- Sao anh biết được chuyện này phải hỏi bác sĩ
Tịnh Kỳ cười trừ rồi quan sát ra hướng biển với những tia nắng buổi sớm mai dần lấp ló từ phía đường chân trời hướng đông.
- Em mong anh có thể mau chóng bình phục để cho em cái kết quả em chờ đợi nhưng em cũng cảm thấy rất thích một Trạch Hải ngốc nghếch như thế này.
- Vợ muốn biết cái gì thì anh đều sẽ nói hết
- Tên ngốc như anh còn nhớ chuyện lúc anh 13 tuổi không?

- Nhớ, nhớ
Tịnh Kỳ bất ngờ quay sang anh nắm chặt hai cánh tay đó mà hỏi tiếp:
- Anh nhớ được gì kể nhanh lên
- Năm đó là lúc cha mẹ anh bị thiên sứ đưa đi
Nghe thấy được câu nói này có chút đau lòng mà thêm phần hụt hẫng, làm sao có thể nhớ chứ! Trạch Hải lại nói tiếp
- Anh còn quen biết một đại xấu xa nữa, cô nhóc này có nhiều mặt vượt trội.

Đã nói sẽ ở bên cạnh anh...!nhưng...
Càng nói thì đôi mắt càng đỏ, càng khó nói thành tiếng.

Tịnh Kỳ sờ lên khuôn mặt ấy, tiến tới trao một nụ hôn nhẹ:
- Em ở đây rồi, không sao nữa đâu
- Vợ anh rất tốt không hề giống cô bé không giữ lời đó
Tịnh Kỳ ôm lấy Trạch Hải, anh ấy không hề liên tưởng được mình của bây giờ và quá khứ, hỏi tiếp cũng không chắc là anh ấy nhớ đúng
Anh và cô ngồi xuống bãi cát, Tịnh Kỳ dựa vào lòng anh, Trạch Hải thì ôm lấy cô cùng nhau ngắm nhìn bình minh buổi sớm ban mai
Hai người nắm tay nhau trở về nhà bác sĩ mới ngồi xuống được một lúc thì nghe được tiếng vù vù rồi lại có người đi vào nhà:
- Có rất nhiều trực thăng, tàu thuyền đáp xuống bờ biển của hòn đảo chúng ta đó
Nữ bác sĩ nghe thấy thì liền chạy ra ngoài:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Tịnh Kỳ nghe thấy thì gương mặt trở nên phấn khởi, lẽ nào đã có người đến đây cứu mình.
- Hay ra đó xem sao
- Được vậy đi nhanh thôi!
Người bác sĩ cùng với người đến báo tin, Tịnh Kỳ và Trạch Hải thêm vào nhiều người trên đảo cũng đi theo ra ngoài bờ biển.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi