HAI CẬU TRÚC MÃ

Sáng sớm nửa mê nửa tỉnh cảm giác được “cái bếp lò nóng hổi” Lý Nhất Minh ôm cậu ở đằng sau, Lý Bất Đổng cọ cọ ra sau, trong lòng suy nghĩ, khi nào phải đi mua một cái thảm điện, có Lý Nhất Minh cũng vẫn lạnh.

Luật sư Lý không hề tự chủ, bị cọ đến ngứa ngáy cả lòng, bàn tay vốn đặt ở bên ngoài quần áo liền mò vào bên trong, xoa bóp cái bụng nhỏ của Lý Bất Đổng, cậu rầm rì vài tiếng, Lý Nhất Minh thầm tính toán nếu như bây giờ kéo lấy cậu thân thiết một chút, tỷ lệ thầy Lý dỗi sẽ là bao nhiêu, nhưng bàn tay đi trước một bước, kéo quần cậu xuống.

Mãi đến khi thầy Lý chậm chạp xuống xe bước vào cổng trường, cũng không cười với Lý Nhất Minh cái nào, “Mới sáng sớm, anh đúng là, hôm nay em có tiết sáng đấy.”

“Cho nên anh đã xin nghỉ cho em rồi.” Lý Nhất Minh lấy lòng đi vào cùng cậu.

“Em là giáo viên, suốt ngày cúp tiết thì còn ra thể thống gì, anh đi đi, nhìn thấy anh là lại phiền lòng.” Lý Bất Đổng gỡ khăn quàng cổ xuống treo trên cổ Lý Nhất Minh, “Buổi chiều không có lớp em đi mua một cái thảm điện.”

“Mua cái đó làm gì, không tốt cho sức khỏe đâu, mỗi ngày anh sưởi chăn cho em mà em còn thấy lạnh à.”

“Vậy em mua thêm một cái khăn quàng cổ, anh cũng chẳng chịu mang.”

“Anh và em mang một cái không được sao?” Nhà bọn họ chỉ có một cái khăn quàng cổ, lúc rời khỏi nhà thì Lý Bất Đổng mang, Lý Bất Đổng tới trường học liền đưa cho Lý Nhất Minh mang, ở trường và văn phòng luật đều có máy sưởi, một cái khăn quàng cổ đổi qua đổi lại cũng không ngại phiền, “Hôm nay em nhất định phải dùng tiền mới thoải mái đúng không?”

“Không phải sợ anh lạnh sao, phiền quá, anh mau đi làm đi!” Thầy Lý xù lông, Lý Nhất Minh kéo cái người vừa mới đi được hai bước lại về bên mình, hôn một cái, “Anh đi đây.”

“Đi đường cẩn thận, đến văn phòng nhắn tin cho em.” Lý Bất Đổng là đại diện cho kiểu người mạnh miệng nhưng nhẹ dạ, Lý Nhất Minh nhìn cậu cười, thật ra miệng cũng không mạnh đâu, rất thích thầy Lý như thế này.

“Ngoan.”

Thầy Lý cống hiến hết mình cho sự nghiệp, đứng trên lớp, nhìn c bánh mì  chả muốn ăn, bởi vì sáng sớm đột nhiên thân mật, hai người thiếu chút nữa đến muộn, Lý Nhất Minh mua bánh mì cho cậu, Lý Bất Đổng cắn hai cái không ngon miệng liền vứt đi.

Nghỉ giữa giờ liền ngồi xuống nhắn tin oán giận với anh.

Thầy Lý: Bánh mì dở quá.

Luật sư Lý: Dở cũng phải ăn, là ai đòi mua cái này.

Thầy Lý: Dở quá nên vứt rồi.

Luật sư Lý: Em đúng là, sao có thể bởi vì bánh mì dở mà vứt, vậy anh cũng có thể bởi vì em dở mà ly hôn sao?

Thầy Lý: Lý Nhất Minh anh nói nghiêm túc đấy à?

Luật sư Lý: Anh chỉ ví dụ vậy thôi, thầy Lý của chúng ta rất ngọt.

Thầy Lý: ╭(╯^╰)╮ sắp reng chuông rồi.

Luật sư Lý: Thầy Lý cố lên ~

Lý Bất Đổng xoa xoa huyệt thái dương, cậu cảm thấy mình hơi sốt, hôm qua không nên để mặc cho Lý Nhất Minh làm bừa, bây giờ người khổ chính là mình. Tiết thứ hai, vẽ hình phân tích cũng quanh co khúc khuỷu, cậu có thể nghe được các bạn học ở phía dưới nhỏ tiếng bàn luận, mắng Lý Nhất Minh một trận ở trong lòng. Gian nan nhịn đến giờ tan học, đi tới phòng y tế truyền nước biển, nếu không trên đường về cậu nhất định sẽ ngất xỉu.

Thầy Lý: Đang truyền nước biển.

Tin nhắn mới vừa biểu hiện “đã xem”, điện thoại liền vang lên, “Tại sao lại truyền nước biển? Ở phòng y tế trong trường à?”

“Do em không chịu nổi, em nói để anh biết chút thôi, truyền xong em về nhà.”

“Bây giờ anh qua đó.”

“Anh đừng đến, không có chuyện gì lớn đâu.”

“Em ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là thấy anh.”

Cúp điện thoại, Lý Bất Đổng đắp áo khoác lên người, nằm một lúc là ngủ.

Lúc Lý Nhất Minh tới, nhìn thấy thầy Lý nhà mình nghiêng đầu ngủ, anh cởi áo khoác ra đắp lên cho cậu.

Lý Bất Đổng từ nhỏ đã hay bệnh, tất cả mọi người ở bên ngoài chơi, cậu sốt cao ở nhà xem phim hoạt hình, sau đó liền lén lút chạy ra ngoài, bị mẹ phát hiện liền lập tức giả bộ bất tỉnh. Lý Nhất Minh sợ cậu bệnh nặng hơn, thường cầm đồ chơi sang nhà tìm cậu, mấy năm tiểu học, chỉ cần là đồ chơi hai đứa cùng chơi, đều trở thành đồ của Lý Bất Đổng, cậu nói cho những bạn nhỏ khác, đây là Lý Nhất Minh đưa cho tui, mấy bạn không được lấy. Nhưng vừa nghĩ, nhiều đồ chơi như vậy đổi lại một thầy Lý, không thiệt thòi một chút nào.

Lý Bất Đổng cảm giác có bàn tay lành lạnh đặt ở trên mặt mình, lạnh đến nỗi khiến cậu mở mắt ra, “Nhất Minh ~ “

“Thấy thế nào rồi.”

“Hơi mệt.” Thoạt nhìn vô cùng đáng thương, cái biểu cảm này Lý Nhất Minh nhìn không thể nào quen mắt hơn được, tại sao lần nào đồ chơi của anh cũng đều để lại cho cậu, tất cả đều là bởi vì Lý Bất Đổng khi bị bệnh rất khiến anh đau lòng, cậu mà đòi mặt trăng anh cũng muốn hái xuống cho cậu chứ huống chi là đồ chơi, “Em muốn về nhà ngủ.”

“Được, lát nữa chúng ta về, muốn ăn gì không?”

“Muốn ăn canh trứng, phải ngọt cơ.”

“Về nhà liền làm cho em, ngủ thêm chút nữa đi, anh ở đây với em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi