HAI CẬU TRÚC MÃ

Thành phố X mong đợi đã lâu vẫn không thể đến được, Lý Nhất Minh bởi vì mệt nhọc mà lái xe gây tai nạn. Xe va vào luống hoa, không đụng phải người, túi khí an toàn bung ra, lúc đó anh chỉ bị ngất thôi.

Lý Bất Đổng ở nhà đọc sách, nhận được điện thoại của cảnh sát, may mà cậu còn có lý trí, thay quần áo, lấy tiền mặt và thẻ ngân hàng, chạy đến bệnh viện.

Lý Nhất Minh đang cấp cứu, trước tiên cảnh sát đến nói chuyện với cậu, cậu nghiêm túc nghe, cái gì cần ký thì ký, cần bồi thường thì bồi thường, sau đó y tá đến, đưa cho cậu tờ khai đi nộp phí, làm thủ tục, làm hết một lượt, Lý Nhất Minh phẫu thuật kết thúc được đẩy lên phòng bệnh.

Ngoại trừ trên đầu quấn một vòng vải băng, “Bác… bác sĩ.” Lý Bất Đổng nói một câu thôi cũng thấy khó, “Anh ấy thế nào rồi?”

“Đầu bên này có một vết thương nhỏ, khâu bốn mũi, chấn động não, những nơi khác tạm thời không phát hiện vấn đề, chờ cậu ấy tỉnh rồi quan sát thêm.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Lý Bất Đổng ngồi ở trên ghế ngẩn người nhìn anh, Lý Nhất Minh tối hôm nay chắc là chưa tỉnh lại được, cậu tỉnh táo một chút liền lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ.

“Mẹ.”

“Cục cưng của mẹ gọi để nói lát nữa muốn tới dùng cơm đúng không?”

“Không phải, mẹ ơi, trước tiên mẹ đừng có gấp, Nhất Minh anh ấy gặp tai nạn, không nghiêm trọng, con đang ở cùng anh ở bệnh viện.”

“Sao lại gặp tai nạn?” Mẹ quýnh quáng, giọng của ba cũng truyền tới.

Lý Bất Đổng cố hết sức động viên bọn họ, “Cảnh sát nói là điều khiển xe trong lúc mệt mỏi, không đụng phải người khác, anh ấy cũng không sao.”

“Ở bệnh viện nào? Bây giờ ba mẹ tới.”

“Con gọi điện thoại cho mẹ để không muốn hai người sốt ruột, tối hôm nay con ở cùng anh ấy, sáng sớm mai ba mẹ tới thay con có được không?” Sợ bọn họ không đồng ý, còn nói, “Nhất Minh bây giờ còn chưa tỉnh, ba mẹ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sáng sớm mai tới trông thay con, có được không mẹ?”

“Được, có chuyện gì thì cứ gọi cho mẹ, khổ cho con rồi Bất Đổng, sáng sớm mai mẹ tới.”

Thầy Lý cả tối không dám ngủ, nửa đêm Lý Nhất Minh tỉnh một lần, nôn một lần, muốn giơ tay kéo Lý Bất Đổng cũng không có sức, môi trên đụng môi dưới rồi lại mất ý thức.

Lý Bất Đổng gọi bác sĩ trực tới xem thử, xác nhận anh không sao, dọn sàn nhà, còn lau mặt cho anh, ngồi ở trên ghế trông anh tới tận sáng.

Khi Lý Nhất Minh mở mắt, ba mẹ ngồi ở bên cạnh anh, “Con trai! Nhất Minh, tỉnh rồi phải không? Thấy thế nào rồi?”

“Mẹ.” Giọng Lý Nhất Minh khàn khàn.

“Ừm, mẹ ở đây.” Mẹ Lý rốt cuộc cũng yên tâm, “Cũng may không có sao, hôm qua Bất Đổng gọi điện thoại làm mẹ sợ muốn chết.”

“Sao lại điều khiển xe khi đang mệt? Làm việc mệt thì phải đón xe về chứ.” Ba Lý ngồi ở trên ghế, thấy con trai tỉnh thì yên lòng, ngoài miệng lại nghiêm khắc.

Mẹ Lý không cho hỏi, “Con trai mới tỉnh, ông đừng có hỏi nữa.”

“Bất Đổng đâu rồi ạ?”

“Bất Đổng đi tìm bác sĩ hỏi tình tình của con rồi, nó trông con cả đêm, lát nữa bảo nó về nhà nghỉ ngơi.”

Đang nói, thầy Lý cầm bản chụp CT trở về.

“Ba mẹ, bác sĩ nói…”

Lý Nhất Minh gọi cậu, “Bất Đổng.”

Thầy Lý nhìn anh, giây phút Lý Nhất Minh gọi tên anh, chút sức lực trong người cậu liền biến mất, hôm qua bác sĩ nói cho cậu biết, Lý Nhất Minh có thể sẽ bị mất trí nhớ, bây giờ, anh vẫn còn nhớ cậu, chứng tỏ không có chuyện gì, thầy Lý suýt nữa chảy nước mắt, tối hôm qua cậu tự xây dựng tâm lý cho mình, nếu như mất trí nhớ, nếu như không còn nhớ cậu, nếu như…

Lý Bất Đổng không để ý tới anh, đưa giấy tờ cho ba mẹ xem, “Ba mẹ yên tâm đi, bác sĩ bảo hôm nay chụp cộng hưởng từ lần nữa, quan sát ba ngày là có thể xuất viện, đợi vết thương khỏi rồi mới tái khám.”

Luật sư Lý thấy Lý Bất Đổng không để ý đến anh, cũng không nhìn anh, lại đáng thương gọi tên cậu, “Bất Đổng.”

Lý Bất Đổng liếc anh một cái, có hơi giận, nhưng ba mẹ ở đây không thể nổi nóng, “Mẹ, con về nhà trước, lấy đồ nằm viện, buổi trưa mua đồ ăn cho ba mẹ.”

“Cục cưng à con về nhà mau đi ngủ đi nhé, mắt thâm quầng rồi kìa, lát nữa mẹ về nhà nấu cơm, con ngủ dậy thì đến thay ba mẹ.”

“Con gọi cho mẹ con, bảo bà ấy buổi trưa làm chút đồ ăn đưa tới.”

Vừa nghe tới hai đại gia đình đều tới thăm anh, Lý Nhất Minh vội vã, “Mọi người không cần phải như vậy, con không có sao hết.”

Lý Bất Đổng trừng anh, nhịn không được, nói một câu, “Anh ngậm miệng lại đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi