HAI CHÚA TỂ ĐỘC THÂN


“Hiến thân.” Hàm Nhất nghĩ đi nghĩ lại kiến nghị của Nam Nam.
“Ngay lúc này đi, cơ hội có một không hai đấy, vé máy bay tớ đặt xong rồi, tí nữa tớ gửi tin nhắn cho, mấy hôm sau cậu không có lịch đâu cứ yên tâm đi đi, nhớ mang thêm đứa nữa về làm bạn với con nhà tớ đấy.” Nam Nam đối diện camera nói.
“Cảm ơn cậu.” Hàm Nhất cười vui vẻ, cảm ơn sự quyết đoán của Nam Nam giúp cô bớt lo lắng.

Hàm Nhất cúp máy, Chào tạm biệt Hạnh Nhi rồi về nhà.
Hàm Nhất chuẩn bị mấy bộ quần áo thích hợp để sang Thái Lan, còn mang theo một thứ bí mật cùng đống hành lý lái xe đến sân bay.
Bạch Dương vừa ở bên Thái Lan một ngày liền vội vàng bắt đầu quay chụp, Lý Hưởng đi cùng anh toàn bộ hành trình, trong khách sạn, Lý Hưởng không ngừng gọi điện thoại, lời nói ngọt ngào, nụ cười hạnh phúc vẫn chưa biến mất.

Cứ đến giờ nghỉ là Bạch Dương lại thấy anh ta nấu cháo điện thoại.
Bạch Dương bội phục đôi uyên ương này lại có chút ghen tị, anh bây giờ vô cùng nhớ nhà, thầm nghĩ phải xong nhanh rồi về ôm Hàm Nhất ngủ bù, hôm qua vừa xuống sân bay mà anh bị mất ngủ rồi.
Lý Hưởng cúp điện thoại, nhìn khuôn mặt đau khổ của anh, cảm thấy buồn cười: “Hâm mộ lắm phải không?
Bạch Dương không nói gì cũng chẳm phản ứng lời khiêu khích của Lý Hưởng, anh ta cố tình dí sát vào anh: “Chú vẫn chưa làm gì à?”
“Liên quan gì đến anh.” Bạch dương vô cùng không thoải mái trả lời.
“Thật ra vẫn chưa ăn cũng tốt, tên xử nam ngây thơ nhà chú còn chưa có kinh nghiệm, làm rồi thì đau nữ chịu mà đàn ông con trai thì nhục lắm.”
Tuy cách nói của anh khiến Bạch Dương không thích tí nào nhưng nó cũng đúng, Bạch Dương tuyệt đối sẽ không khiến cho cuộc dời minh xuất hiện vết nhơ như vậy.
Lý Hưởng thấy anh còn đang tự hỏi, tranh thủ thêm mắm thêm muối: “Cái gì nên học thì phải học, anh với Nam Nam tốn cồng chuẩn bị nhiều tìa liệu cho hai đứa như thế, mấy đứa xem chưa?”
“Không có” Bạch Dương lắc đầu.
Lý Hưởng: “Uổng công bọn anh thương mấy đứa.” Ra vẻ phụ huynh thấy vọng nhìn đứa con nhà mình.
Bạch Dương vô cùng tự tin veef chính mình: “Yên tâm, em học ngay đây.” Anh thuộc phái hành động, vừa nới đã bắt đầu lên Baidu.

Lý Hưởng nhìn anh chắm chỉ học hởi: “Chú quay xong đi đã anh mới cho chú học .”
“Vâng.”
Lý Hưởng vừa thấy tin nhắn của vợ, cười bỉ ổi, khiêns Bạch Dương muốn tránh anh thaạt xa: “Anh là gì mà cười ghê thế?”
Lý Hưởng cười: “Không có gì, Nam Nam có gói hàng gửi cho chú đấy.”
“Hàng? Cho em á?” Bạch Dương không nghĩ tới vợ Lý hưởng lại có cái gì cho anh đâu.
Lý Hưởng: “Ừ, cho riêng chú thôi đấy, em ấy nói là chú sẽ thích lắm.”
Bạch Dương có chút bán tín bán nghi, nhưng dạo diến ở bên kia gọi, anh lại bắt đầu trạng thía quay phim.
Lịch quay chấm dứt, trời đã rạng sáng, Bạch Dương và Lý Hưởng cùng nhau đi về khách sạn, vừa đến cửa phòng liền phát hiện có người ngồi xồm ở đó.
Bạch Dương nhận ra người kia là ai, ánh mắt ảm đạm, mệt mỏi bỗng chốc nổi lên ánh lửa.

Anh nhìn Lý Hưởng.
Lý Lý Hưởng cười nói: “Hàng đấy, chú tự xem đi, anh về phòng đây.”
Lý Hưởng vừa vào phòng, Bạch Dương đến trước cửa phòng mình ngồi xuống, thấy Hàm Nhất dựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền, ngủ rồi, anh mở cửa, ôm cô vào.
Bạch Dương giúp Hàm Nhất cởi giày, đắp chăn cho cô rồi mới di tắm, thay áo xong xuoi mới lên giường.

Tình yeu là liều thuốc tốt nhất cho chứng mất ngủ, Bạch Dương cảm thấy lần này mình có thể ngủ yên rồi.
Ngày thứ hai, Hàm Nhất tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong ngực Bạch Dương, nhịn không được dùng tay vẽ lại đường nét trên khuôn mặt anh, lặng lẽ ở bên miệng anh hôn một cái.

Vừa tách ra liền thấy Bạch Dương trơn tròn mắt nình mình, cô giật mình.
“Em vừa hôn trộm anh sao? Thế thì coi như em thích anh rồi đây nhit?” Bạch Dượng đã tỉnh từ lâu, anh chỉ muốn xem Hàm Nhất sẽ làm cái gì, thế mà lại được một bất ngờ.

Hàm Nhất xấu hổ không nói nên lời, không nghĩ tới làn đầu tiên hôn trộm bị bắt quả tang rồi.
Bạch Dương nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô lại có chút vui: “Đã hôn rồi thì phải trả lời anh câu này, sao lại tới đay thế?”
“Sợ anh hiểu lầm.” Hàm Nhất thì thầm.
“Chuyển gì?” Bạch Dương ở nước ngoài chưa xem tin tức, anh cũng không biết trong nước xảy ra chuyện gì.
Bạch Dương mở Weibo liền thấy scandal của Hàm Nhất và Ngụy Nghiêm, khi nhấn vào ảnh, Hàm Nhất giống như đứa trẻ vau làm chuyện xấu , ở bên cạnh giải thích: “Cái này là giả đấy, em với cậu ta chỉ đang luyện thanh thôi, lúc đấy em bị rơi bút, bọn em chỉ nhặt lên thôi.

Em với cậu ta không có gì đâu.”
“Không hôn môi.” Bạch Dương nói tiếp.
“Vâng.” Hàm Nhất gật đầu nói: “Anh tin em chứ?”
“Tin, bỏi vì em thích anh cơ mà.” Bạch Dương nói một cách vô cùng tự tin
Hàm Nhất càng xấu hôt, nhất quyết phủ nhận: “Nào có.”
“Thế sao em hôn anh?”
Hàm Nhất không biết phản bác như thế nào, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh, Bạch Dương cũng không đành lòng ép Hàm Nhất, tiến tới gần môi Hàm Nhất, hôn như cách cô đã làm với anh: “Thế thì anh thích em.”
Đột nhiên được tỏ tình, Hàm Nhất không thể tin được: “Nhưng mà gu của anh đâu phải em?”
“Trước kia anh nói thế dể chọc tức em thôi, ai ngờ thành tự lấy đá đập chân, hại anh suýt chút nữa không thể cưới vợ.” Bạch Dương ôm chặt Hàm Nhất.
Hàm Nhất vẫn không tin Bạch Dương thực sự ưa thích mình: “Thế anh thích em chỗ nào, em không xinh đẹp, không dịu dàng mà còn cực kỳ lười nữa chứ.”
“Thích tất cả, nói cách khác, anh thích hôn em.” Nói xong Bạch Dương đè lên người Hàm Nhất, cướp lấy cơ hội nói chuyện của cô, tất cả nghi hoặc tan thành mây khói.
Đột nhiên nhân một nụ hôn nồng nhiệt khiến Hàm Nhất ngây người vài giây, ngay sau đó cô cũng đón nụ hôn đó của Bạch Dương, anh đang muốn tiến thêm một bước nữa chợt nghe thấy tiếng đập cửa: “Rời giường, đi quay phim nhanh lên, sắp muộn rồi đây này.”
Bạch Dương và Hàm Nhất đang thân mật thì bị người ngoài cửa chen ngang, thấy đôi mắt oán hận của anh, Hàm Nhất Bật cười.

Bạch Dương hôn cằm cô: “Cứ cười đi, khi nào về anh xử lý em sau.”
Rồi anh đứng dạy tắm rửa, thay đồ, đưa Hàm Nhất thẻ khách sạn: “Em ngủ tiếp đi.”
Hàm Nhất có hơi mệt, gật đầu nhìn Bạch Dương ra ngoài xong mới chợp mắt tiếp.

Bạch Dương và Lý Hưởng cùng đi xe đến phim trường.
Trên đường đi, Lý Hưởng thấy Bạch Dương tràn đầy sức sống, nhịn không được hỏi: “Đêm qua có thích không?”
Bạch Dương: “Không có, em với em ấy mới ôm nhau ngủ mà thôi.”
Lý Hưởng vỗ đùi, tức giận với đứa em không chiếm thời cơ: “Aiss, đồ ăn đã đến miệng rồi mà mới qua cửa đã rút lui.”
Bạch Dương cau mày: “Anh ví von cái gì, em ấy mệt như vậy, nếu làm nữa thì em còn là con người không? Em đã có kinh nghiệm đâu! Có một số việc không thẻ làm vội đâu đồ ngốc.”
Lý Hưởng bị Bạch Dương mắng một trận, thậm chí lại thấy vui vui, thấy mình giống người cha cả đời mong con hơn người, cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy nó nhảy qua được Long Môn, ánh mát chờ mong khiến người khác không nỡ nhìn thẳng, Bạch Dường cũng không biết nên dùng cái gì để hình dung anh.
Hàm Nhất vừa tình thì đã vào trưa, cô nóng lòng chờ Bạch Dương quay về, lại có chút sợ hãi, sau lần thổ lộ, một số thứ đã trở nên khác xưa.

Nam nữ yêu nhau lại ở chung thì khó mà đảm bảo sẽ không phát sinh chuyện gì.
Cô vừa rời giường liền bát đầu thấy nhớ Bạch Dương, đợi không nổi đến tối nên quyết định đến phim trường tìm anh, hỏi được Lý Hưởng địa điểm, cô liền gọi xe Tuk Tuk đến đó.
Bạch Dương đang nghiêm túc quay phim, đây là một bộ phim hài, trong khi anh đóng phim có rất nhiều lần phải làm trò cười, Hàm Nhất và Lý Hưởng đứng một bên quan sát, thi thoảng cười khách khách.
Bạch Dương diễn xong thì thấy Hàm Nhất, có chút ngoài ý muốn, anh đi đến chỗ cô: “Sao em lại ở đây?”
“Tại ở khách sạn chán quá nên em qua nhìn anh một cái, ai ngờ còn được một tràng cười lớn như vậy.”
Bạch Dương có chút bất đắc dĩ: “Cứ cười đi, đến tối thì khóc hết nước mắt đáy.”
Dưới dự uy hiếp của Bạch Dương, mặt Hàm Nhất đỏ lên.
Phần diễn của Bạch Dương đã xong, có thể về nghỉ ngơi trước, anh quyết định đưa Hàm Nhất đi ăn tiệc nhân tiện đi ngắm cảnh ở Thái Lan.
“Anh về khách sạn trước đi.” Bạch Dương hạ lệnh đuổi khách.
Lý Hưởng cũng là kẻ thức thời, lập tức rời đi, không cùng tên vô ơn Bạch Dương so đo.
Bạch Dương đưa Hàm Nhất đến tất cả cách địa điểm nổi tiếng, nếm thử các món đặc sản, ở nước ngoài nên hai người cũng thoải mái hơn nhiều, không phải lo bị phát hiện nên biểu hiện vô cùng hào phóng, thi thoảng anh còn đút cho Hàm Nhất một miếng, còn phải giúp cô lau miệng, mấy vị khách bàn bên nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ.

Sau khi ăn xong, Bạch Dương đưa Hàm Nhất đi đến một hiệu mát xa bằng tinh dầu, trải nghiệm loại tinh dầu dưỡng da nổi tiếng nhất, dưới bàn tay của nhân viên mát xa, hai người dần thả lỏng, sự mệt mỏi cả một ngày dần biến mất.
Trời cuối cùng cũng tối, sau khi về khách sạn, Hàm Nhất có chút khẩn trương, biết chuyện mình sắp phải đối mặt là cái gì.

Bạch Dương vừa tắm xong, cô liền mang theo món vũ khí bí mật đi vào, tắm xong liền thay bộ đồ ngủ gợi cảm bà bà đưa.

Nhìn chính mình trong gương, Hàm Nhất muốn chảy máu mũi, chỉ cần là con trai.

thấy cảnh này chắc chắn máu sẽ chảy không ngừng.
Hàm Nhất ngại ngùng bước ra khỏi phòng tắm, trên người cô vẫn mặc bộ áo ngủ của khách sạn, chậm rãi bước ra.

Bạch Dương ngồi trên giường thấy mái tóc ướt sũng của Hàm Nhất: “Đến đây, anh giúp em sấy.”
Hàm Nhất ngồi nghiêm chỉnh bên người Bạch Dương, để anh giúp mình lau tóc, trên tinh dầu cô sử dụng có mùi Hoàng Lan, có công hiệu thôi tình.

Bạch Dương vừa sấy tóc, vừa kề sát bên vại cô, cúi đầu ngửi mùi tinh dầu thoang thoảng.
Bộ áo từ bả vai Hàm Nhất trượt xuống, lộ ra bộ đồ ngủ gợi cảm, Bạch Dương có chút giật mình, không ngờ Hàm Nhất mặc bộ quần áo vốn đang nằm ở nơi tối tăm nhất của tử quần áo: “Em đang muốn câu dẫn anh sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày nào đó, Hàm Nhất đang xem cảnh tỏ tình lãng mạn dưới pháo hoa trên TV, tự nhiên nhớ lại lần cô chấp nhân lời tỏ tình của Bạch Dương, rất không vui
Bạch Dương: “Sao trông em buồn thế?”
“Anh xem người ta đi, rồi nhìn nhìn lại lại mình đi, hồi anh tỏ tình chẳng lãng mạn tí nào cả! Sao hồi đấy em đổ được nhỉ.”
Bạch Dương: “Không lãng mạn à?”
Một tiếng đồng hồ trôi qua, chỉ thấy Bạch Dương đẻ trên xem người Hàm Nhất: “Vợ à, bây giờ đã lãng mạn chưa? Lãng mạn lắm chứ nhỉ?”
“Lãng, lãng, anh là đồ khốn khiếp.” Hàm Nhất sớm đã bị làm cho không thể phản kháng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi