HAI LẦN ĐẮM SAY

Gần 5 ngày nữa mới được tháo băng. Trình Hoài sợ Khương Quân rảnh quá thấy chán, vì vậy mỗi ngày chỉ dành khoảng 2 tiếng làm việc, thời gian còn lại sẽ dẫn Khương Quân xuống công viên bên dưới đi tản bộ.

“Khương Khương, hôm nay bên ngoài hơi lạnh, mặc thêm áo khoác vào đi.” Khương Quân đang vội vã muốn ra ngoài thì Trình Hoài kéo anh lại, nhìn chiếc áo hoodie màu xám tro do mình chọn được anh mặc trên người, hắn đè anh lại khoác thêm áo khoác lên.

“Anh tự mặc được…” Khương Quân nói.

“Muốn mặc cho anh thôi mà.” Trình Hoài tủi thân, như muốn trừng phạt mà cắn một cái vào môi anh.

Khương Quân không nhìn thấy gì, lúc này chỉ có thể như chú dê con chờ bị làm thịt, mặc cho người ta giày vò không có chút sức nào phản kháng.

Anh không nhìn thấy, cũng không dám dùng sức giãy giụa, hơn nữa anh không quen bố trí trong phòng bệnh, sợ va chạm hoặc đập phải thứ gì. Một tay Trình Hoài nhẹ nhàng giữ lấy hai tay của anh, giơ qua đỉnh đầu, đè lên tường.

“Ô… a…” Khương Quân không có sức đánh trả, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở, “Trình Hoài… a!”

Loading...

Anh bị nụ hôn của Trình Hoài làm cho điên đảo, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nếu không có Trình Hoài ôm chắc lấy eo thì chắc cả người anh đã mềm nhũn ngã vào lòng hắn rồi. Rõ ràng mình lớn hơn hắn hai tuổi, vậy mà trong chuyện này lần nào anh cũng bị Trình Hoài chiếm thế thượng phong.

Nụ hôn kết thúc.

“Bé ngốc.” Trình Hoài gọi Khương Quân như vậy, rồi giúp anh sửa sang lại quần áo và tóc tai, trong giọng nói tràn ngập sự cưng chiều. Người trước mắt hắn đây, cho dù có nhìn bao lâu, hôn bao nhiêu lần, ôm nhau ngủ qua bao nhiêu đêm, hắn cũng không bao giờ cảm thấy buồn chán.

Buổi tối, Trình Hoài tắm cho Khương Quân. Hắn bóp một ít sữa tắm ra tay, cẩn thận thoa khắp cơ thể Khương Quân, rất nhanh, cả người Khương Quân toàn là bọt tắm màu trắng, trông cứ như một cậu bé con được kéo ra từ trong sữa bò vậy. Khương Quân yên lặng ngồi trong bồn tắm, hưởng thụ sự phục vụ của Trình Hoài.

Bầu không khí bắt đầu thay đổi khi Khương Quân dùng bụng ngón tay vuốt ve cơ bụng của Trình Hoài.

Hơi nước lượn quanh trong phòng tắm, bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.

“Bác sĩ nói không được vận động mạnh.” Lúc này Trình Hoài dừng lại, bởi vì Khương Quân mới phẫu thuật xong, có lúc vẫn sẽ thấy váng đầu.

Khương Quân không nói gì, nhưng lại bĩu môi.

“Vậy em giúp anh nhé?”

Trình Hoài mở vòi sen xả sạch bọt trên người Khương Quân, cầm áo choàng tắm bọc lấy người kia lại, trở tay ôm người kia lên giường một cách dễ dàng, điều hòa đã chỉnh nhiệt độ ấm từ nãy, lúc này nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên.

...

Cùng lúc khi nói những lời này, Khương Quân chỉ cảm thấy cơ thể được ôm bổng lên, anh ôm lấy cổ Trình Hoài theo bản năng, ngay sau đó cảm giác được sự mềm mại của đệm giường. Trình Hoài ôm Khương Quân lên giường, tháo dây áo choàng đang quấn bên hông anh ra.

Trong nháy mắt ngón tay anh siết chặt lấy ga trải giường, chiếc ga giường nhanh chóng trở nên nhăn nhúm lại. Khương Quân cong khuỷu tay, chống lấy nửa người để ôm lấy cổ Trình Hoài, đầu ngón tay lành lạnh lúc này đã nóng dần lên, run rẩy vuốt ve gáy hắn.

...

...

Đầu óc choáng váng, Khương Quân cảm giác được nụ hôn dịu dàng của Trình Hoài, chậm rãi tiếp hơi cho mình. Sự săn sóc ấy khiến anh quyến luyến không thôi, đang định nâng tay lên ôm Trình Hoài nhưng lại ôm hụt.

Trình Hoài sờ trán Khương Quân một cái, sau đó xoay người vào phòng vệ sinh.

Rất nhanh, trong phòng tắm truyền tới tiếng thở hổn hển đè nén của người đàn ông.

Giây phút đó, trong thế giới đen kịt của mình, Khương Quân nghe thấy được nhịp đập của thứ gọi là rung động, làm tim anh đập loạn xạ.

Mà tất cả những thứ đó, đều do Trình Hoài tạo ra.

Anh nghĩ đến tình cảnh Trình Hoài ‘nuốt trọn’ lấy mình khi nãy, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng tiếng thở gấp của Trình Hoài, những cái vuốt ve, hơi thở của hắn…

Khương Quân chúi đầu vào trong chăn, che đi gương mặt đỏ bừng của mình.

Không biết đã qua bao lâu, đang lúc Khương Quân mơ màng buồn ngủ, anh bỗng cảm giác giường lún xuống một chút, một bàn tay ấm áp vòng qua hông anh. Trình Hoài xoay người Khương Quân lại, đối diện với mình, sau đó ôm sát anh vào lòng. Khương Quân ngoan ngoãn ôm lại Trình Hoài theo thói quen, tựa đầu vào hõm vai hắn.

“Chờ anh khỏe rồi, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh như hôm nay đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi