HAI NGƯỜI YÊU CŨ CỦA TA ĐỀU PHI THĂNG THÀNH THẦN!

Tư Mệnh liếc ta, chậm rãi nói: "Đều là chuyện tâm biết miệng không hé, ngươi nhất định phải nói ra sao?"

Một lát sau, ta nói: "Ta vẫn là làm cung nữ đi."

Tư Mệnh chắp tay với Tống Ngụy: "Làm phiền Văn Khúc chân quân xuống phàm một chuyến. Thiên Phi nương nương lần này số mệnh thê thảm, mong ngươi ở đó hòa giải đôi chút, dù sao cũng là người làm Thiên Phi, đừng để quá mất mặt."

Tống Ngụy gật đầu: "Tư Mệnh tinh quân khách sáo rồi."

Ta túm lấy Tư Mệnh, kinh hãi nói: "Cái gì... ta... thê thảm?"

Tư Mệnh mỉm cười, gỡ tay ta ra: "Đương nhiên sẽ không thê thảm hơn Huyền Âm và Đổng Uyên thượng thần." Ngay khi ta thở phào nhẹ nhõm, hắn nói tiếp: "Chẳng qua là bị rút gân lột da, c.h.ế.t không toàn thây..."

Ta lại hít sâu một hơi.

Tư Mệnh nói: "Ngươi chỉ mất một mạng, nhưng Hứa Thính Nhu mất đi, là tình yêu của nàng ta cơ đấy..."

Lúc lên đường, mỗi người đều có thêm một Thực Nguyên Già trên người.

Nữ tử tỳ bà tinh kia có chút nhan sắc, Thực Nguyên Già của nàng ta hóa thành một cánh hoa mai đỏ tươi, khóa trên trán, uyển chuyển lay động như sống dậy, yếu đuối động lòng người.

Ta nhìn Đổng Uyên kỹ mấy lần, không nhìn ra ở đâu, tám phần là đeo trên người rồi.

Ta quay đầu lại, trợn tròn mắt. Đuôi mắt Tống Ngụy không hiểu sao xuất hiện thêm một nốt ruồi lệ, khiến cho thần thái thanh lãnh kiêu ngạo của hắn thêm một phần yêu dã.

Ta lấy gương ra, sờ sờ vành tai, một nốt ruồi đỏ nằm trên đó, giống như đeo một viên mã não.

Tư Mệnh chắp tay với chúng ta: "Trước kia không ít thần tiên xuống phàm động lòng phàm, thay đổi số mệnh nhân vật, gây ra rắc rối. Thực Nguyên Già liền ứng vận mà sinh, nếu cố ý thay đổi, sẽ bị nó nuốt mất một tầng thần cách. Càng đi ngược lại với Thiên đạo, phản phệ càng nặng. Cho đến khi hồn phi phách tán, tan thành tro bụi. Mong các vị ở phàm trần, cẩn thận hành sự."

Ta hừ lạnh nói: "Tục ngữ nói, thà phá chùa chứ không phá đám cưới, chúng ta làm vậy chẳng phải là thất đức sao?"

Tư Mệnh mỉm cười: "Hứa Thính Nhu vốn không nên nhập thế, lần này kỳ thật là để phát loạn phản chính, nhưng phải nhớ, không được làm hại người vô tội, coi thường mạng người..."

Ta phất tay: "Thôi, việc này đơn giản. Để Đổng Uyên ném Huyền Âm vào rừng sâu núi thẳm, không cần đợi ba ngày, tối nay là có thể trở về, uống với ngươi một bình rượu nóng."

Huyền Âm ôn nhu nói: "Thiên Phi nương nương... Không phải vậy--"

"Đi thôi đi thôi." Ta cắt ngang nàng ta, cười tủm tỉm nói: "Ta cũng không sợ bị rút gân lột da, ngươi còn sợ rừng sâu núi thẳm?"

Ta chỉ nhớ, ta bay xuống từ Vọng Tiên Đài, sau đó mở mắt ra, chính là cung điện u ám. Phàm trần không giống Thiên giới, người phàm không giống thần tiên, thân thể yếu ớt như châu chấu, mới tới, hương thơm nồng nặc trong điện khiến ta buồn nôn một trận.

Xung quanh rèm lụa tung bay, khói hương lượn lờ, ánh đèn lay động.

Ta lắc đầu, hơi choáng váng, một lúc sau mới nhớ ra mình tới đây làm gì.

Không xa, có vài tiếng rên rỉ kỳ lạ, nghe kỹ, hình như giống... âm thanh mà nam nữ hoan ái mới phát ra, ta vừa nghe, tai đã đỏ bừng.

"Bệ hạ... thần thiếp... mệt quá..."

"Ngoan, nhịn thêm chút nữa..."

Ta vốn định lặng lẽ nghe, nhưng càng nghe càng thấy không đúng.

Ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào màn che, hồi lâu mới nhận ra, đây không phải Huyền Âm và Đổng Uyên! Còn có thể là ai!

Ta vỗ bàn đứng dậy: "Được lắm ả đàn bà tỳ bà--"

Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị người ta bịt lại, kéo ra ngoài cửa.

Đây là một bàn tay thon dài, có mùi long diên hương nồng nặc, lực rất mạnh.

Ta vùng vẫy, phát hiện pháp lực hoàn toàn biến mất, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ.

Ta nhớ tới lời Tư Mệnh nói về việc rút gân lột da, về số mệnh thê thảm, chẳng lẽ ta vất vả xuống phàm một chuyến, là tới làm bia đỡ đạn sao?

Ta há miệng, không chút lưu tình cắn vào ngón tay hắn, cắn rách da, một mùi tanh của m.á.u xộc lên.

Người phía sau hít vào một hơi, sau đó ghé vào tai ta nói: "Lệnh Nghi, bình tĩnh đừng manh động."

Giọng nói đó rõ ràng xa lạ, nhưng ngữ khí lại khiến người ta an tâm một cách kỳ lạ, ta đột nhiên nhớ tới một người, cũng nói chuyện thong thả như vậy.

Ta dừng lại, hắn cũng buông ta ra.

Ta quay người lại, nhìn thấy dưới ánh trăng đứng một người mặc đồ thái giám, dung mạo thanh tú, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, yêu dã và lạnh lùng, có một sự hài hòa kỳ lạ.

Sống mũi hắn cao thẳng, môi mỏng như dao, khi nhìn người khác mang theo vẻ lạnh lùng. Dưới ánh trăng, ta không nhìn rõ thần sắc của hắn, chỉ có thể dựa vào ngữ khí để phán đoán thân phận của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi