Beta: Linh Lăng
Trong một tháng sau đó, Nguyễn Vân Kiều ngoài chuẩn bị bài thi múa cuối kỳ ra, còn phải chuẩn bị thi đấu kiếm.
Lúc ở trường, cô đều tập luyện cùng với Đồ Khuynh, tới cuối tuần thì để Lý Nghiên tập luyện cho cô.
Cô tiến bộ vượt bậc, Đồ Khuynh nói rằng với trình độ của cô đi tham gia đấu kiếm nghiệp dư ở trường chắc chắn không có vấn đề gì.
Nguyễn Vân Kiều cũng vô cùng tự tin, đồng thời thái độ của cô đối với Lý Nghiên cũng trở nên tốt hơn. Dù gì đi nữa thì cũng do anh dạy, cho nên vẫn phải có lòng biết ơn anh.
Mặt khác chính là tin đồn của cô với Lý Nghiên.
Gần đây ở trường hai người không hề gặp nhau, cho nên tin đồn lúc trước lan truyền dữ dội đến mấy thì giờ cũng dần dần lắng xuống.
“Này này này các đồng chí! Các cậu đoán xem lúc nãy ở căn-tin tôi gặp ai!” Hôm nay, vừa bước vào phòng ký túc xá Trần Lệ San liền lấy điện thoại ra một cách thần bí.
Hứa Vi Khả: “Ai vậy, kích động như thế.”
“Lý Nghiên.”
Hứa Vi Khả vẫn luôn rất tò mò về Lý Nghiên, hỏi: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Trần Lệ San: “Lý Nghiên ăn cơm cùng với cô giáo tiếng Anh của chúng ta đấy, nhưng đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là, ngồi ăn cơm cùng bàn với họ còn có một cô gái, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.”
Nguyễn Vân Kiều đang chuẩn bị đánh cho mình một lớp nền đơn giản, nghe thấy vậy, động tác có hơi dừng lại.
Hứa Vi Khả liếc nhìn Nguyễn Vân Kiều một cái, giọng điệu chẳng tốt lành gì: “Cô gái, cô gái thế nào, ai thế.”
Trần Lệ San: “Tôi cũng không biết là ai, hình như không phải sinh viên trường chúng ta, cho cậu xem nè, tôi có chụp ảnh lại.”
Hứa Vi Khả cùng với một người bạn cùng phòng khác là Tưởng Linh liền đến gần xem ảnh.
Tưởng Linh sáng suốt hơn Trần Lệ San, cô ấy biết Hứa Vi Khả thích Lý Nghiên, còn biết trong ký túc xá của bọ họ còn có Nguyễn Vân Kiều – người có tin đồn tình cảm với Lý Nghiên, hơn nữa tin đồn còn là Nguyễn Vân Kiều đang theo đuổi Lý Nghiên.
Cho nên sau khi nhìn xem ảnh liền sờ sờ mũi nói: “Nhìn cũng bình thường thôi… đâu có đẹp lắm đâu.”
Trần Lệ San hoàn toàn không hiểu ý của Tưởng Linh, vẫn hào hứng mà nói: “Trông rất đẹp mà, hơn nữa người thật còn đẹp hơn, ảnh tôi chụp có hơi mờ, cô ấy cao cao ốm ốm, mái tóc dài bồng bềnh, trông vừa tao nhã vừa hào phóng, còn nữa…”
“Sao cô ta lại ăn cơm cùng với cô Quách và Lý Nghiên thế?” Tưởng Linh cắt ngang lời nói của Trần Lệ San trước khi gương mặt Hứa Vi Khả ngày càng trở nên khó coi.
Trần Lệ San: “Không biết nữa, nhìn có vẻ rất thân thiết, tôi đến gần nghe được một chút, nghe thấy cô gái đó nói một lát nữa muốn đi dạo một vòng trong trường để tham quan, cô Quách liền cười bảo Lý Nghiên đi cùng cô ấy.”
Tưởng Linh: “Fuck…”
Trần Lệ San: “Cậu nói xem, cô gái đó có khi nào là bạn gái của Lý Nghiên không, đưa cô ta tới ra mắt cô Quách?”
Tưởng Linh ho nhẹ: “Chắc không đâu.”
“Có khả năng lắm nha, cậu đã từng thấy Lý Nghiên đưa cô gái nào đến ăn cơm cùng mẹ cậu ấy ở trường học chưa?”
Tưởng Linh trong lòng thật ra cũng nghĩ vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Vi Khả, cô ta không nói gì mà im lặng trở về vị trí của mình. Trần Lệ San cũng nhận thấy sắc mặt Hứa Vi Khả không tốt, vội vàng trốn ra ban công lấy quần áo đang phơi.
Ở bên này Nguyễn Vân Kiều đã trang điểm xong, cầm theo điện thoại với chìa khóa, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.
“Theo đuổi lâu như vậy mà lại để một người ngoài trường cướp mất, một số người thật sự không biết tự lượng sức mà.” Lúc cửa đóng lại, Nguyễn Vân Kiều nghe thấy Hứa Vi Khả nói một câu vô cùng châm chọc.
Cô đứng trước cửa, vẻ mặt cạn lời.
Rốt cuộc là ai nhìn thấy cô theo đuổi Lý Nghiên vậy! Thật là cạn lời! Hơn nữa cô không theo đuổi được khi nào, bây giờ cô chỉ cần bĩu môi một cái thì Lý Nghiên mặt người dạ thú đó liền phải ngoan ngoãn mà đi tới đấy.
Bữa trưa đã có hẹn trước với Đồ Khuynh, sau khi đi xuống dưới lầu thì nhìn thấy Đồ Khuynh và Lương Trác Dụ đang đứng cùng nhau.
Nguyễn vân Kiều lên tiếng chào hai người rồi hỏi: “Sao hai cậu lại ở đây.”
Lương Trác Dụ cười ha ha nói: “Tôi đi ăn cơm nên đi ngang qua, thấy Đồ Khuynh đứng đây nên đi tới, hai người cũng đi ăn, vừa hay đi chung đi.”
Nguyễn Vân Kiều không từ chối, Đồ Khuynh liền hỏi: “Đi đâu ăn đây?”
Lương Trác Dụ: “Bằng không thì đi căn-tin số 1 đi, nhà hàng ở trên lầu…”
“Đi căn-tin số 3 đi! Tôi đột nhiên muốn ăn món salad ở đó.” Nguyễn Vân Kiều đột nhiên lên tiếng.
Đồ Khuynh không có ý kiến, nghe Nguyễn Vân Kiều nói vậy thì thấy cũng được, Lương trác Dụ càng không có quyền lên tiếng.
Cho nên ba người cùng nhau đi đến căn-tin số 3.
Thật ra, vốn dĩ Nguyễn Vân Kiều muốn đi nhà hàng lầu 2 ở căn-tin số 1, nhưng lại nhớ đến mấy lời mà Trần Lệ San nói trong phòng kí túc xá.
Cô cũng không biết nhóm người Lý Nghiên họ đã ăn cơm xong chưa, trong tiềm thức cô muốn gặp họ ở đó.
Lương Trác Dụ ồn ào, trên đường đi cứ nói không ngừng, Đồ Khuynh liền chen lời vào, hai người cãi nhau vô cùng vui vẻ.
Một lúc sau, ba người mới mua xong cơm và ngồi xuống ăn.
Trong lúc đó, Lương Trác Dụ nghe một cuộc điện thoại, “Alo anh Nghiên, có chuyện gì vậy.”
Nguyễn Vân Kiều dừng đũa, nhìn Lương Trác Dụ một cái.
“A, tôi đang ăn cơm… Cao Sướng không nghe điện thoại sao, vậy chiều đi học tôi đem qua cho cậu là được… được, OK OK.”
Lương Trác Dụ cúp điện thoại rất nhanh, Đồ Khuynh hỏi anh ta: “Làm sao vậy.”
Lương Trác Dụ: “Không có gì, chỉ là buổi trưa anh Nghiên không về kí túc xá, bảo tôi chiều nay đi học tiện thể mang sách qua toà giảng đường giúp cậu ấy.”
Đồ Khuynh nhìn về phía Nguyễn Vân Kiều, cô lại im lặng ăn cơm của mình, cũng chẳng có gì khác thường. Trong lòng Đồ Khuynh chắc chắn rằng Nguyễn Vân Kiều thích Lý Nghiên, hơn nữa còn có mờ ám với Lý Nghiên, cho nên tò mò hỏi một câu: “Buổi trưa cậu ấy đi đâu vậy?”
“Hôm nay lúc tan học, có một cô gái đến trước cửa phòng học đợi cậu ấy tan học, sau đó…” Lương Trác Dụ đột nhiên ngừng lại, như nhớ ra cái gì đó, dè dặt mà nhìn về phía Nguyễn Vân Kiều.
Anh ta biết tin đồn về việc cô theo đuổi Lý Nghiên cách đây một thời gian.
Đồ Khuynh cùng không ngờ tới sẽ có đáp án như vậy, ngượng ngùng mà nhìn về phía Nguyễn Vân Kiều.
Con gái? Đợi anh tan học.
Kết hợp với những gì Trần Lệ San nói… được lắm, vậy có nghĩa là Quý Thần đến đợi anh tan học.
Nguyễn Vân Kiều nheo mắt: “Nhìn tôi làm gì.”
Lương Trác Dụ: “Cái đó, tôi cũng không dám hỏi anh Nghiên, lúc trước chẳng phải có tin đồn cậu đang theo đuổi…”
“Tôi không có, đừng có nghe người khác nói bậy.” Nguyễn Vân Kiều vẻ mặt không sao cả, dĩa rau sống cứ thế bị đâm xuyên thủng theo câu nói nhẹ nhàng bâng quơ “Ai thèm theo đuổi cậu ta chứ” của cô.
Lương Trác Dụ: “…”
Đồ Khuynh: “…”
Được thôi.
…
Lý Nghiên không hổ danh là nhân vật nổi tiếng trong trường, tiêu điểm của công chúng.
Chưa tới hai ngày, tin tức Lý Nghiên đưa bạn gái đến ăn cơm với mẹ đã trở thành chủ đề nói chuyện của mọi người, về phần bạn học Nguyễn Vân Kiều- đối tượng của tin đồn trước đó, rất nhanh đã bị mọi người quên đi, và mọi người còn vừa cảm thán vừa thông cảm mà thốt lên một câu, biết ngay là kiểu người như Nguyễn Vân Kiều sẽ không theo đuổi được Lý Nghiên mà…
Về phần kiểu người nào phù hợp với Lý Nghiên, có thể chính là bạn gái tin đồn hiện tại.
Bạn gái tin đồn hiện tại nhanh chóng được nhóm buôn chuyện trong trường tìm ra, hóa ra là nữ thần Quý Thần khoa Kinh tế và Quản trị của trường
Đại học Thương mại bên cạnh.
Nghe sinh viên trường họ nói, Quý Thần là hoa khôi của khoa bọn họ, không những xinh đẹp, mà thành tích còn đứng nhất khoa. Hơn nữa gia cảnh nhà cô ta rất tốt, ba là ông chủ của tập đoàn Thành Thắng, mẹ là cổ đông của một công ty luật có tiếng ở Bắc Kinh… Cô ta lớn lên một cách ưu tú mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, điểm này rất giống với Lý Nghiên.
Cho nên, hai người rất xứng đôi.
Nguyễn Vân Kiều khi nghe những lời nhận xét này thì cũng chẳng có cảm giác gì, cô sớm đã biết nhóm người buôn chuyện này rất là nhàm chán, và những lời này cô đã nghe từ lâu.
Từ hồi cấp ba thì đã là như vậy.
Hai học sinh ưu tú trong trường, ngoại hình đẹp, gia cảnh tốt, hai gia đình rất thân thiết, hôm nay ba bên nhà này đến đón hai người, ngày mai sẽ là mẹ bên nhà kia.
Hồi còn học cấp ba, tin đồn của hai người đã nhiều đến nỗi không thể nhiều hơn được nữa.
Thật ra lúc ban đầu cô và Lý Nghiên đã ngầm thỏa thuận một điều. Nếu ngày nào đó có một bên muốn yêu đương một cách nghiêm túc, thì bên còn sẽ nhanh chóng rời đi.
Nhưng kể từ lúc nghỉ hè, sau khi não của hai người bị hormone kích thích mà lên giường với nhau, thì không ai nhắc tới chuyện này nữa.
Nhưng vẫn có chút xấu hổ, dù sao thì hai người đã không còn đơn thuần là “người yêu ngoài mặt” nữa.
Vì vậy gặp lại Quý Thần, Nguyễn Vân Kiều không thể bình tĩnh như hồi năm nhất, có nhiều cảm xúc hơn mà chính cô cũng không thể nào giải thích được.
Có điều, cô biết nếu bây giờ Lý Nghiên mà nói với cô rằng anh muốn yêu đương với Quý Thần, thì cô cũng sẽ lập tức rời đi.
Chẳng qua là trong lòng sẽ không được thoải mái, cảm giác hạnh phúc mà thân thể mang lại chung quy vẫn khiến tinh thần cô sinh ra ý muốn trói buộc.
…
Gần đến cuối kỳ thì thời gian thi đấu kiếm cũng đến.
Cuộc thi này năm nào cũng có, các trường luân phiên nhau tổ chức, địa điểm tổ chức năm nay chính là nhà thi đấu của trường Đại học Thương mại bên cạnh.
Đi tàu điện ngầm sang trường bên cạnh chỉ cần đi qua ba trạm, trong trường cũng có xe buýt đi thẳng đến đó, khoảng cách rất gần. Nhưng bởi vì họ đều có trang bị phải mang theo, cho nên sau khi ăn trưa xong Nguyễn Vân Kiều đến Đại học Thương mại bằng chiếc xe do câu lạc bộ thuê riêng.
“Chủ nhiệm, hôm nay anh Nghiên có đến xem không?” Trên đường đi Đồ Khuynh liền hỏi.
Cao Sướng đáp: “Không chắc, lần trước hỏi cậu ấy cậu ấy nói nếu rảnh sẽ đến, cũng không biết hôm nay cậu ấy có rảnh hay không nữa.”
Đồ Khuynh: “Hi vọng anh Nghiên sẽ đến! Đến thì sẽ giúp chúng ta ổn định tinh thần! Hơn nữa dù sao cậu ấy cũng từng dạy cho chúng ta, nên đến để kiểm tra thành quả của học trò chứ, đúng không Vân Kiều.”
Đồ Khuynh dùng cánh tay đụng vào cô.
Nguyễn Vân Kiều ừ một tiếng, nhớ đến lúc trước trập luyện ở nhà anh.
Khi đó cô hào hứng bảo anh đến xem thi đấu, bây giờ…
Xem cái gì mà xem, nói không chừng người ta bận cua gái rồi, chẳng rảnh mà đến xem.
“Chủ nhiệm, gọi điện thoại hỏi xem hôm nay anh Nghiên có đến không!” Đồ Khuynh nói.
Cao Sướng cười nói: “Được, để tôi hỏi xem.”
Cao Sướng gọi điện thoại đi, vừa kết nối anh liền mở loa ngoài.
“Alo.” Giọng nói lạnh lùng của Lý Nghiên phát ra từ ống nghe.
Cao Sướng: “Lý Nghiên này, bây giờ chúng tôi phải sang Đại học Thương mại rồi, trận đấu vào lúc hai giờ chiều, mấy thành viên câu lạc bộ đều hỏi cậu có đến xem không.”
Lý Nghiên dừng một lát: “Tôi bây giờ đang ở bên ngoài, có chút việc.”
Nguyễn Vân Kiều chống cằm hừ một tiếng.
Cậu xem đi cậu xem đi, bận rồi kìa.
“Phó chủ nhiệm, nếu cậu có việc bận thì đến trực tiếp chỗ thi đấu đi!” Đồ Khuynh hét lên.
Thấy cô ấy hăng hái như vậy Cao Sướng mỉm cười đưa điện thoại sang, Đồ Khuynh cũng chẳng hề khách sáo, sau khi nhận được điện thoại giọng của cô ấy giảm đi vài decibel nói: “Phó chủ nhiệm, chúng tôi hiện đang ở trên xe, trận đấu lớn như vậy của câu lạc bộ chúng ta sao cậu có thể không có mặt chứ, cậu không đến chúng tôi không thể nào phát huy tốt được, đúng không Vân Kiều?”
Nguyễn Vân Kiều nghẹn lời khi bất ngờ được xướng tên: “Cậu đừng có ăn nói xui xẻo, tôi nhất định sẽ phát huy rất tốt.”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc mới nói: “Không cần căng thẳng.”
Nguyễn Vân Kiều trừng mắt, “Ai nói tôi căng thẳng, tôi không hề căng thẳng.”
“Căng thẳng! Lúc nãy cậu mới nói cậu căng thẳng mà.” Đồ Khuynh cười hihi mà nói vào điện thoại, “Phó chủ nhiệm, nếu cậu đến cậu ấy sẽ… à không, là chúng tôi sẽ không căng thẳng nữa.”
Nguyễn Vân Kiều: “?”
Đồ Khuynh: “Nhưng nếu cậu thực sự không thể đến cũng không sao cả, hãy cổ vũ một tiếng đi, cổ vũ một tiếng thôi chúng tôi sẽ tràn đầy năng lượng!”
Nguyễn Vân Kiều hừ nhẹ một tiếng, cổ vũ cái gì chứ… con người như Lý Nghiên làm sao có thể nói ra mấy lời cỗ vũ chứ.
Anh không ám chỉ cậu chỉ có thể đạt được giải khuyến khích thì đã tốt lắm rồi.
Mới nghĩ đến đó, tai đột nhiên cảm thấy nóng.
Thì ra Đồ Khuynh đổi loa điện thoại từ ngoài thành loa trong, đưa đến bên tai cô
Nguyễn Vân Kiều đột nhiên nảy lên như bị bỏng: “Làm gì vậy?!”
Đồ Khuynh chớp chớp mắt nhìn cô, áp điện thoại vào tai cô.
Nguyễn Vân Kiều vươn tay muốn đẩy ra, nhưng giây tiếp theo bên tai lại nghe thấy giọng Lý Nghiên truyền đến.
“Nguyễn Vân Kiều.”
“…”
Cô im lặng, người bên kia cũng im bặt, trong vài giây, cô chỉ nghe thấy tiếng ồn ào trong xe và tiếng dòng điện phảng phất trong điện thoại.
Cô hơi hé môi nói: “Ồ, không sao, không có căng thẳng. Cúp…”
“Đánh cho tốt vào.”
“…”
“Cố lên.”
…
Mười lăm phút sau, xe buýt đến Đại học Thương mại, khi cô xuống xe, Đồ Khuynh kéo cô hỏi Lý Nghiên vừa rồi nói gì qua điện thoại, sau khi Thẩm Vân Kiều nói anh không nói gì cả lần thứ năm thì cô nhận được một ánh mắt đầy ẩn ý của Đồ Khuynh.
“Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa, tập trung thi đấu, OK?”
Đồ Khuynh sờ cằm, không để ý mà làm động tác OK: “Hiểu, tôi hiểu hết.”
“…”
Cuộc thi đấu kiếm của trường lần này tuy rằng nghiệp dư, nhưng các hạng mục và quy tắc về cơ bản đều dựa trên cuộc thi chính thức.
Nội dung thi đấu gồm có ba thể loại kiếm là kiếm chém, kiếm liễu, kiếm ba cạnh, có vòng thi cá nhân và đồng đội cho nam và nữ, Nguyễn Vân Kiều tham gia vòng thi cá nhân.
Sau khi đến nơi, nhóm người bọn họ đi thay quần áo trước, sau đó đi vào phòng chờ.
Hôm nay có hơn mười trường đến tham gia thi đấu, mỗi trường có một khu vực riêng. Có rất nhiều học sinh ngồi ở hàng ghế khán giả. Thậm chí còn có người treo băng rôn cho trường của họ. Nguyễn Vân Kiều cũng nhìn thấy bảng cổ vũ của trường bọn cô.
Bắt đầu cuộc thi là đấu kiếm ba cạnh, Nguyễn Vân Kiều buồn chán ngồi vào chỗ của mình mà nghịch điện thoại để trong lòng giảm bớt căng thẳng.
“A!!!” Đội kiếm ba cạnh phía bên trái sân khấu giành được chiến thắng đầu tiên, dưới khán đài liền phát ra tiếng la hét.
Nguyễn Vân Kiều ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, người ngồi kín mít, ủng hộ mãnh liệt.
“Đợi lát nữa đem phát hết nước bánh mì và sô-cô-la, đừng đợi mọi người yêu cầu mới phát, trường nào cũng đều phải phát…”
Không lâu sau, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên. Nguyễn Vân Kiều tìm kiếm giọng nói đó theo bản năng, không ngờ lại nhìn thấy Quý Thần.
Người đó đi tới cũng tình cờ nhìn thấy cô, hai người đều hơi ngây ra khi gặp nhau ở đây.
Quý Thần nhìn lướt qua trang phục của cô, có phản ứng trước và ra hiệu cho các bạn học phía sau mang một ít thức ăn đến cho trường của họ.
“Vân Kiều, cậu đến thi đấu à.” Cô ta đi lên phía trước chào hỏi cô.
Nguyễn Vân Kiều gật đầu: “Trùng hợp thật, gặp được cậu ở đây.”
Quý Thần đáp: “Tôi thuộc hội sinh viên, cuộc thi đấu kiếm năm nay do trường chúng tôi tổ chức, tôi đến để giúp đỡ.”
“Ồ thì ra là vậy.”
Bởi vì chuyện lúc trước Quý Thần đợi Lý Nghiên trước cửa phòng học nên Cao Sướng cũng nhận ra cô ta, “Các cậu quen biết nhau à.”
Quý Thần: “Ừm, bạn cấp ba.”
“Thì ra là vậy…” Cao Sướng nói, “Nhưng mà không ngờ rằng cậu lại là người phân phát những thứ này, cảm ơn nha.”
Quý Thần nói: “Tôi phụ trách vấn đề này là điều nên làm mà, đây, cho các cậu thêm một ít sô-cô-la nữa. Loại sô-cô-la đen này là do tôi lúc trước đặc biệt chọn lựa đấy. Nó rất ngon, lại bổ máu rất nhanh. Các cậu phải cố lên nha.”
Nửa câu sau có phần đùa giỡn, khiến người ta có cảm giác cô ta rất gần gủi. Hơn nữa Quý Thần dạo gần đây rất nổi tiếng trong trường bọn cô, trong câu lạc bộ có người nhận ra cô ta, thấy vậy liền nói đùa rằng: “Xem ra vẫn là nhờ phúc của anh Nghiên nha, nếu không làm sao có được nhiều sô-cô-la đến vậy.”
Nguyễn Vân Kiều hơi ngẩn ra, nhìn sang Quý Thần.
Cô ta cũng nhìn cô một cái, khách sáo nói: “Hôm nay cậu ấy có việc nên không tới đây được, là bạn của cậu ấy tôi tất nhiên phải chăm sóc tốt cho mọi người.”
Nguyễn Vân Kiều cong môi, cô biết ngay là cô ta sẽ trả lời như vậy.
Cô chưa bao giờ lo lắng cô ta sẽ nói ra chuyện cô và Lý Nghiên là một đôi, bởi vì có lẽ trong mắt cô ta, cô và Lý Nghiên chắc chắn sẽ chia tay.
Những người khác có mặt ở đây nghe thấy vậy cảm thấy khó hiểu, lập tức hỏi lại: “Đàn chị Quý, anh Nghiên hôm nay đi đâu vậy, nghe có vẻ như chị biết hả.”
“Hôm nay là sinh nhật ba tôi, cho nên cậu ấy đến nhà tôi cùng với cô chú rồi.” Quý Thần nói chuyện với vẻ thản nhiên, có vẻ như thực sự xem mọi người ở đây là bạn bè, “Tôi phát những thứ này xong phải trở về rồi. Lát nữa nếu các bạn có vấn đề gì, có thể trực tiếp nói với hội sinh viên trường chúng tôi, họ sẽ giúp các bạn giải quyết.”
Tay đấu kiếm bên trái và bên phải đang chiến đấu hết mình, tỷ số theo đuổi rất sát sao.
Nguyễn Vân Kiều xem một lúc lâu, cho đến khi những người khác trong câu lạc bộ nhét vài viên sô-cô-la vào tay cô, cô mới thu hồi ánh mắt lại.
Quý Thần đã đi rồi, để lại rất nhiều thức ăn cho họ.
“Cậu có sao không?” Đồ Khuynh tiến lại gần hỏi.
Nguyễn Vân Kiều: “… Tôi thì có chuyện gì?”
“Haiz.”
“…?”
Nguyễn Vân Kiều nhận ra điều gì đó từ trong ánh mắt an ủi của Đồ Khuynh: “Cậu muốn nói cái gì.”
Đồ Khuynh nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý mới nói nhỏ: “Chẳng qua là vì mừng sinh nhật ba cô ta nên anh Nghiên mới không đến xem cậu thi đấu mà thôi, chứ đâu phải vì mừng sinh nhật cô ta, cô ta đắc ý cái gì chứ. Kiều Nhi, đừng có buồn!”
Trong tiềm thức của Nguyễn Vân Kiều vốn chẳng muốn đem chuyện này ra so sánh, cũng không muốn nghĩ tới việc Lý Nghiên là vì chuyện của nhà Quý Thần mới không đến xem cô thi đấu.
Nhưng mà Đồ Khuynh lại cứ muốn nhắc tới!
Cô hít sâu một hơi, mỉm cười: “Có là gì đâu chứ, tôi không có buồn.”
Anh thích đến thì đến, không đến thì cũng nằm trong dự đoán!
Cuộc thi đấu kiếm nghiệp dư của trường thì có là gì, tuyển thủ đấu kiếm chuyên nghiệp như anh sao mà thèm để ý tới!
Hơn nữa, đó đâu phải sinh nhật của người bình thường, đó là ba của tiểu thanh mai, cũng có thể là ba vợ tương lai, tất nhiên phải đi rồi.
Nguyễn Vân Kiều cười lạnh lùng, đàn ông ấy à, không có ích gì hết, có tới cũng không thể giúp được gì cho cô.
Trận đấu này cô phải tự mình giành lấy điểm, nếu không thì sẽ lãng phí thời gian bấy lâu nay!
Đồ Khuynh lại thở dài một hơi, vỗ vỗ vai mình: “Đừng gắng gượng, nếu cậu buồn thì tôi cho cậu mượn bờ vai dựa vào.”
Nguyễn Vân Kiều: “…”
Cút đi.