HAI PHẦN THÂN QUEN

Edit: Bòn Bon

Beta: Linh Lăng

Năm sau, Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên tổ chức đám cưới tại đảo Al, Đan Mạch.

Đảo Al được các cặp vợ chồng trên toàn thế giới coi là thánh địa kết hôn, những ngọn đồi xanh nhấp nhô, biển xanh nhạt bao quanh, bãi cạn lãng mạn, nhiệt độ phù hợp, là sự tồn tại của cổ tích Bắc Âu.

Họ đã chọn một đám cưới trên bãi cỏ ngoài trời, ngày hôm đó, mời người thân và bạn bè của họ, trao nhẫn, đọc lời thề, trở thành một cặp vợ chồng thực sự trong vòng tay của thiên nhiên.

Đêm đám cưới kết thúc, lại tổ chức tiệc tùng ban đêm trên bãi biển, cùng bạn bè chơi đùa cả đêm, cho đến khi tất cả mọi người ngồi ở bờ biển, nhìn thấy cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp…

Hôn lễ này, họ không thông báo với truyền thông, nhưng Nguyễn Vân Kiều vẫn còn nhớ lời hứa trước đây với người hâm mộ, vì vậy sau khi đám cưới kết thúc, đã chia sẻ video về đám cưới trên Weibo.

Cũng vào năm này, Nguyễn Vân Kiều mang thai sinh con.

Việc sinh con không phải ngẫu nhiên, bởi vì cô và Lý Nghiên đã ngừng uống rượu từ nửa năm trước và bắt đầu chuẩn bị mang thai.

Thực ra, khi còn trẻ, Nguyễn Vân Kiều không nghĩ mình sẽ là người kết hôn và sinh con một cách đàng hoàng, bởi vì những chuyện đã trải qua từ thời thơ ấu khiến cô chưa từng nghĩ đến việc lập gia đình.

Nhưng cô đã gặp Lý Nghiên.

Vì Lý Nghiên, cô có cảm giác an toàn và cảm giác thân thuộc. Cô muốn ở bên anh, muốn có một gia đình cùng với anh, cùng anh nuôi nấng kết tinh tình yêu của hai người họ.

Vì vậy, họ có A Tự.

Khi A Tự được sáu tuổi, Nguyễn Vân Kiều nhận được lời mời từ một chương trình giả trí thực tế mang tên “Mẹ là siêu nhân”.

Chương trình sẽ quy tụ bốn cặp mẹ trong làng giải trí, thể hiện cuộc sống hàng ngày với con cái và kinh nghiệm nuôi dạy con cái của họ trước khán giả.

Trước chương trình giải trí này, Nguyễn Vân Kiều đã hơn sáu năm không nhận chương trình giải trí, cô hơi ngạc nhiên khi Dư Lạc giao dự án này cho cô.

“Đạo diễn đã đến gặp chị ba bốn lần, rất muốn em tham gia. Chị biết em đã lâu không tham gia các chương trình giải trí, nhưng mọi người rất nhiệt tình, nên chị vẫn mang đến cho em xem.”

Nguyễn Vân Kiều bây giờ đang ở trong một đoàn phim, và cô đã gần một tháng chưa về nhà.

Lúc đầu, cô đã từ chối mà không cần suy nghĩ, sau khi từ chối, cô đúng lúc gọi video cho Lý Nghiên và tình cờ nhắc đến chương trình giải trí này với Lý Nghiên.

Không ngờ, Lý Nghiên chưa kịp nói gì thì bé A Tự ở bên cạnh anh đã vui vẻ mà nói: “Con sẽ lên TV cùng với mẹ sao?”

Nguyễn Vân Kiều nói, “Sao nào, con có muốn lên TV không?”

“Dạ muốn! Hơn nữa con có thể ở bên mẹ ạ!” Bé A Tự nói, “Mẹ, khi nào mẹ về, con đã lâu không được ngủ với mẹ.”

Khi Nguyễn Vân Kiều nghe thấy điều này, cô cảm thấy hơi khó chịu. Dù đã cố gắng hết sức để cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp nhưng cũng có lúc phải ở lại trong phim trường vài tháng là điều không thể tránh khỏi.

Nói đến điều này, nếu cô nhận chương trình giải trí này, cô sẽ có thể ở bên cạnh A Tự một khoảng thời gian rất dài. Và chương trình này có thể ghi lại quá trình trưởng thành của A Tự, sau này xem lại sẽ rất ý nghĩa…

Nguyễn Vân Kiều do dự một lúc, sau đó nói với Lý Nghiên về chương trình giải trí này một lần nữa, muốn nghe ý kiến ​​của anh.

Lý Nghiên nói: “A Tự đồng ý, anh không có ý kiến.”

Nguyễn Vân Kiều cười nói: “Con trai của chúng ta mới sáu tuổi, anh nuôi thả cũng quá mức rồi đó.”

Lý Nghiên nói: “Không sao, con đã có rất nhiều suy nghĩ của riêng mình.”

Bé A Tự: “Vâng! Bố nói rằng đàn ông nên có ý kiến ​​riêng, phải chịu trách nhiệm về hành động và quyết định của chính mình!”

Nguyễn Vân Kiều không biết nên cười hay nên khóc: “Được rồi, nếu con đã bằng lòng, vậy thì mẹ sẽ xem xét vấn đề này.”

“Vâng! Mẹ, mẹ quay phim cho thật tốt nha, sau khi quay xong, mẹ phải về gặp con trước đó.”

Nguyễn Vân Kiều: “Mẹ biết rồi.”

Sau đó, trong quá trình quay, Nguyễn Vân Kiều gặp người phụ trách của chương trình “Mẹ là siêu nhân” một lần, sau khi bàn bạc gần xong, Nguyễn Vân Kiều có hơi lo lắng nói: “Chương trình mọi người là muốn xem mẹ nghệ sĩ nuôi con như thế nào, chăm con như thế nào đúng không…”

“Đúng vậy.”

Nguyễn Vân Kiều ho nhẹ một tiếng: “Vậy nếu như mẹ không biết chăm con cho lắm… thì phải làm sao?”

“Không sao cả, chúng tôi chính là muốn những người mẹ khác biệt như vậy, như vậy mới thu hút người xem.”

Nguyễn Vân Kiều: “Ơ… được thôi.”

“Sao vậy cô Nguyễn, cô sợ một mình cô không thể chăm sóc tốt cho con à.”

Nguyễn Vân Kiều nói: “Thật ra A Tự cũng không cần phải chăm sóc cho lắm, bé rất ngoan, chỉ là, tôi làm không được tốt cho lắm, tôi sợ tôi sẽ là tấm gương xấu cho mọi người.”

Người phụ trách cười nói: “Không đâu sẽ không đâu, cô không cần lo lắng, cho dù là tốt hay không tốt, chỉ cần làm chính mình là được.”

Cuối cùng, phía bên Nguyễn Vân Kiều quyết định, nhận tham gia chương trình giải trí này.

Thời gian của chương trình giải trí dựa theo thời gian đóng máy của cô, vào ngày cô đóng máy trở về Bắc Kinh, đoàn làm chương trình đã đến nhà cô từ sáng sớm để lắp đặt tất cả các thiết bị.

Khi Nguyễn Vân Kiều xuống máy bay trở về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy máy quay hướng về phía mình, những nghệ sĩ như cô đã không còn nhạy cảm với máy quay nữa, cô chỉ nhìn một cái rồi nhìn sang chỗ khác.

“Mẹ!”

Khi cô vừa bước chân vào cửa, một cậu bé đã chạy tới và nhảy đến bên chân cô.

Nguyễn Vân Kiều lập tức ngồi xổm xuống bế thằng bé lên, giọng điệu càng thêm hưng phấn: “Bé cưng!”

“Mẹ!”

“Bé cưng!”

“Mẹ ơi!”

“Bé cưng ơi!”

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá.” Bé A Tự đột nhiên nhỏ giọng nói.

Nguyễn Vân Kiều lập tức cảm thấy đầu mũi chua xót, “Mẹ cũng rất nhớ con, A Tự, dạo gần đây ở nhà có ngoan hay không?”

“Dạ ngoan.” A Tự quay đầu chỉ về phía người đàn ông đứng cách đó không xa, “Không tin thì mẹ hỏi ba xem.”

Nguyễn Vân Kiều ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, dáng đứng thẳng tắp, năm tháng không để lại dấu vết gì trên người anh, thay vào đó là phủ lên một vẻ ngoài ấm áp và trưởng thành, khí chất nghiêm nghị mà vẫn đẹp trai ngời ngời.

Khi Nguyễn Vân Kiều nhìn thấy anh, thì quên mất camera được lắp khắp nhà, trực tiếp ôm bé A Tự mà nhào vào vòng tay của Lý Nghiên.

Lý Nghiên cũng đỡ lấy cô theo thói quen, hỏi: “Có mệt không?”

Nguyễn Vân Kiều nói: “Vẫn ổn.”

Lý Nghiên sờ sờ đầu của cô, nói: “A Tự, đi xuống, đừng làm mẹ của con mệt.”

“Dạ!”

A Tự mới sáu tuổi nhưng đã cao hơn hẳn so với các bạn cùng lứa, không như hồi hai ba tuổi. Nguyễn Vân Kiều đặt thằng bé xuống, nhưng A Tự giữ tay cô không hề buông ra.

“Mẹ, sáng nay có nhiều cô chú đến nhà, lắp rất nhiều máy quay ở khắp nhà. Họ nói, đã bắt đầu quay rồi, sẽ phát sóng sớm thôi. Mẹ xem này, ở đây có một cái này, bên đây cũng có một cái, còn có bên kia…”

Bé A Tự vui vẻ mà kéo Nguyễn Vân Kiều nhìn khắp xung quanh.

Một lát sau, nhân viên của tổ chương trình và cameraman đến, nhân viên nói với cô rằng chương trình đã chính thức bắt đầu, các thành viên khác trong gia đình, bao gồm cả dì bảo mẫu đều phải rời đi.

Nguyễn Vân Kiều nói với nhân viên: “Chờ một chút có được không, nếu các dì bảo mẫu trong nhà đều phải rời đi, tôi còn cần hỏi một số việc.”

Nhân viên: “Được chứ.”

Nguyễn Vân Kiều gật đầu và chạy đến bên Lý Nghiên. Thành thật mà nói, mặc dù cô nhìn thấy con trai mình, nhưng cô rất buồn khi vừa về đến nhà mà phải xa Lý Nghiên.

“Cục cưng, vậy mấy ngày nay anh ngủ ở đâu vậy?”

Lý Nghiên nói: “Căn nhà ở gần công ty, cách đây cũng không xa. Nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”

“Không gọi không gọi, người ta đang quay chương trình mẹ chăm sóc con trai. Làm sao em có thể gọi cho anh mãi ở trước ống kính được? Không giống ai.” Nguyễn Vân Kiều từ chối xong lại nói, “Chỉ là anh nói cho em biết vài ngày tới A Tự có kế hoạch gì đi?”

Lý Nghiên ôm vai cô, để cô ngồi trên ghế sofa, rồi gọi A Tự lại.

Nguyễn Vân Kiều và bé A Tự ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn Lý Nghiên, chờ lệnh của anh.

Lý Nghiên nhìn ánh mắt ngoan ngoãn của hai người, khẽ cười, sau đó nói: “Anh đã sắp xếp thời gian biểu cho hai người, A Tự, con nhớ kỹ đó.”

“Dạ!”

“Mấy ngày nay con không có đến lớp, nhưng mà bài tập về nhà và tiết học ngoại khóa không được bỏ quên. Sáng dậy đánh răng rửa mặt, mẹ chưa dậy thì con tự lấy bánh mì ăn và uống sữa. Sau khi ăn xong, phải đọc sách và làm bài tập về nhà. Nhớ kỹ, làm xong những việc này thì con có thể đi chơi.”

“Dạ!”

Lý Nghiên: “Cũng đừng xả rác sau khi chơi xong. Hiện tại không có dì giúp việc giúp con dọn dẹp. Con phải biết cách dọn dẹp.”

“Dạ con biết rồi thưa ba!”

Lý Nghiên nói: “Mẹ quay phim rất vất vả nên không thể để mẹ làm việc nhà. Con phải chủ động làm công việc vệ sinh ở nhà. Trước mười giờ sáng, không được vào phòng làm phiền giấc ngủ của mẹ.”

A Tự giơ tay.

Lý Nghiên: “Nói.”

“Nhưng mấy ngày này con đều ngủ cùng mẹ mà.”

“Sau khi thức dậy thì yên lặng đi ra ngoài, không được vào làm ầm ĩ nữa.”

“Vâng ~”

Nguyễn Vân Kiều giơ tay.

Lý Nghiên: “Sao vậy?”

Nguyễn Vân Kiều: “Chờ một chút, đây là chương trình chăm con, em nên dậy làm bữa sáng, làm sao có thể ngủ đến mười giờ.”

Lý Vị Ương ấm áp nói: “Không sao cả, cứ là chính mình là được.”

“...”

“Ngoài ra, khả năng tự chăm sóc bản thân của A Tự rất tốt, không cần lo lắng.”

A Tự cũng gật đầu lia lịa: “Mẹ đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt! Bố nói rằng, mẹ là cụng cưng của chúng ta, mẹ ở trong nhà chính là để hưởng phúc!”

Các nhân viên và cameraman bên cạnh không thể nhịn được bật cười khi nghe điều này.

Nguyễn Vân Kiều ho nhẹ một tiếng, “Ừm, cái đó, anh gửi thời gian tiết học ngoại khóa của A Tự cho em.”

Lý Nghiên: “Ừm, đúng rồi, nấu ăn hay gì đó…”

“Chuyện này em có thể tự xử lý!”

Lý Nghiên: “Làm càng đơn giản càng tốt.”

Nguyễn Vân Kiều khẽ hừ một tiếng: “Anh sợ em nấu ăn không ngon sao?”

Lý Nghiên cười: “Không phải, anh sợ em nấu quá lâu, đến lúc đó hai người đều sẽ đói.”

“… Ồ.”

Lý Nghiên dặn dò qua lại hơn mười phút, nhưng hầu hết những mà anh dặn dò, đều là bé A Tự.

Bé A Tự lắng nghe rất cẩn thận, sợ rằng bản thân sẽ không nhớ hết, giữa chừng thì yêu cầu Nguyễn Vân Kiều mở điện thoại ghi âm lại.

Sau khi dặn dò mọi chuyện, Lý Nghiên phải rời đi.

Nguyễn Vân Kiều và A Tự tiễn anh ra ngoài sân nhỏ, khuôn mặt A Tự tràn đầy vui mừng, nhưng Nguyễn Vân Kiều thì không, cô thực sự không nỡ xa Lý Nghiên.

“A Tự, chăm sóc mẹ thật tốt, có nhớ chưa.”

“Dạ nhớ rồi ạ.”

Lý Nghiên nhìn Nguyễn Vân Kiều, “Vậy thì anh đi đây.”

Nguyễn Vân Kiều cau mày, không nỡ.

Lý Nghiên mỉm cười và đưa tay về phía cô.

Nguyễn Vân Kiều lập tức ôm lấy anh: “Tạm biệt...”

Lý Nghiên ừ một tiếng, cúi đầu hôn lên trán cô: “Buổi tối trước khi đi ngủ thì gọi video cho anh.”

“Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi