HÁI SAO 3

Diễn trò thì phải làm đủ, đây là lương tâm nghề nghiệp, vì thế Gia Hàng lại lên bục giảng. Mồ hôi lạnh túa ra, cô bồi hồi trước cửa phòng học chừng 10 phút khiến lớp trưởng tưởng cô đi lạc, còn tự mình ra đón cô vào.

Cũng may đây chỉ là một lớp nhỏ với tầm 20 học sinh, cô lại ở đại học Nam Kinh rèn luyện một học kỳ nên cũng có kinh nghiệm. Cũng may mắn vì năm đó cô đã vùi đầu khổ đọc để thi IELTS nên tiếng Anh không đến nỗi nào…… Hy vọng có thể chống đỡ được. Gia Hàng lén lút làm dấu cầu chúa trong lòng.

Còn chưa lộ ra nụ cười thân thiện thì đã có sinh viên giơ tay. Cô làm tư thế “mời”, người kia cũng không nể nang hỏi: “Nghe nói cô là chuyên gia máy tính, vậy cô thấy Paul thế nào, cô có cho rằng anh ta là kẻ phản bội không?”

Giờ khắc này Gia Hàng vô cùng nhớ Phùng Kiên, nếu có kẻ dám đặt câu hỏi không liên quan đến bài học và sách giáo khoa là cậu ta sẽ đánh ngay. Con bây giờ thì thượng đế ơi, câu hỏi này cô phải trả lời thế nào đây? Nếu nói đúng thì đám người ủng hộ Paul sẽ nói cô không trọng nghĩa, nhưng nếu nói không phải thì đám người chống lại sẽ nói cô xúi giục sinh viên làm hacker. Chu Văn Cẩn chết tiệt, chỉ trong ba phút mà cả người Gia Hàng như trong chảo dầu sôi, nhưng sau đó cô vẫn sống sót.

Cô cười hỏi sinh viên kia: “Xin hỏi bạn tên là gì?”

“Lan Lăng.”

“Tên thật đẹp, làm tôi nhớ tới rượu Rum.” Cô nhún nhún vai, bọn học sinh thì nở nụ cười. Sau đó cô nói, “Nói tôi là chuyên gia máy tính thì hơi khoa trương, tôi cũng không lợi hại như thế. Cái tôi tương đối lợi hại là toán học, mọi người có nghe qua không gian ba chiều rồi đúng không?”

Đám sinh viên buồn bực gật gật đầu, khó hiểu ý tứ của cô giáo nói tiếng Anh không tồi này.

Gia Hàng vẽ một biểu đồ ba chiều đơn giản trêи bảng nói, “Từ góc độ toán học mà giảng thì bất kỳ một vật thể 3D nào đều có 2 chiều đầu tiên được thiết lập mà không cần hệ quy chiếu. Giống như khi có một vật thể hình cầu thì chỉ cần tìm thấy điểm đầu, như vậy điểm còn lại sẽ là đuôi. Tùy ý tìm ra một mặt là mặt chính, và mặt đối diện sẽ là mặt trái. Nhưng chiều thứ ba thì không dễ dàng thành lập như thế, nếu không có hệ tham chiếu thì chúng ta không thể xác định nó như thế nào. Paul chính là chiều thứ ba, tôi không tìm được hệ tham chiếu cho anh ta.” Cô nhìn quét một vòng, trong mắt là giảo hoạt.

Bọn sinh viên bây giờ mới bừng tỉnh dụng ý của cô, cả lớp ầm ĩ, đồng thời vỗ tay. Gia Hàng trộm hít sâu một hơi, chờ sinh viên yên tĩnh lại thì cô sinh viên lên Lan Lăng kia lại hỏi, “Thưa cô, hacker chính là trộm trêи mạng sao?”

“Có một bộ phim cũ của nước A có tên là《Robinhood》.Dưới ngòi bút của Cổ Long có một nhân vật phong lưu tiêu sái tên Sở Lưu Hương, người giang hồ gọi là trộm hương. Tôi nhớ rõ Hongkong cũng có một bộ phim kinh điển tên là《tung hoành tứ hải》,do Châu Nhuận Phát và Trương Quốc Vinh đóng vai chính, còn có Chung Sở Hồng. Ba người chuyên môn cướp những bức tranh nổi tiếng, được gọi là những tên trộm thanh cao. Ở nhà ga cũng có trộm tiền, di động. Trộm là một động từ, đó là trong văn viết, còn tục ngữ lại gọi là ăn trộm. Các bạn nói xem mình thích loại trộm nào? Trộm hay không còn do trong lòng chúng ta nghĩ về hành vi đó thế nào.”

Tiếng vỗ tay lại vang lên, không ai hỏi cô câu gì nữa. Tiết học đầu tiên cứ thế trôi qua.

Loan Tiêu mua một ly trà sữa cho cô nói: “Chúc mừng.”

Gia Hàng cười khổ nói: “Ba hồn hai phách tôi đều ném hết, thiếu chút nữa không về được.”

Loan Tiêu ngồi ở đúng chỗ đón ánh mặt trời, anh hơi nheo mắt lại, chế nhạo nói: “Không cần xâm nhập máy tính để đe dọa sinh viên, có phải rất có cảm giác thành tựu không?”

“Đúng thế, hóa ra tôi là người toàn tài.”

“Tôi đã sớm phát hiện ra.” Loan Tiêu nhỏ giọng thầm thì câu này sau đó hỏi: “Phàm Phàm đâu?”

“Tôi tìm một sinh viên từ đại lục nhờ dẫn thằng bé đi xem robot.” Thủ trưởng để Phàm Phàm cùng cô đến đây cũng để thằng bé mở rộng tầm mắt. Khoa tự động học của đại học K nổi tiếng toàn thế giới, sinh viên trường này từng đoạt giải nhất trong cuộc thi chế tạo robot.

“Trường này phong cảnh thật tốt, có thể cho Phàm Phàm cảm hứng để viết và vẽ.” Loan Tiêu nhìn bãi bóng dưới triền núi, nó kề bên biển rộng, thảm cỏ xanh lấn đến chỗ nước biển, dưới ánh mặt trời khiến người ta hoa mắt.

“Ừ. Anh…… Bên kia có tin tức gì không?” Gia Hàng cầm cốc trà sữa che khuất miệng mình.

Loan Tiêu nhếch khóe miệng nhìn cô.

“Nhiệm vụ của anh chính là bảo vệ tôi ư?” Trong khoảnh khắc Gia Hàng đột nhiên hiểu, “Trời ơi đúng là dùng dao mổ trâu giết gà mà. Anh đang làm việc cho 536 hay chỉ đặc biệt được chỉ định cho nhiệm vụ tại Hongkong này?”

Loan Tiêu cười mà không đáp, nhưng ý cười nhạt nhẽo lại khiến người ta cảm nhận được vui mừng trong lòng anh ta.

“Ban đầu anh ở đơn vị nào?” Gia Hàng đột nhiên tò mò về Loan Tiêu.

“Phàm Phàm tới,” Loan Tiêu đứng lên, đứa nhỏ kia cõng cái balô nhảy tung tăng. Thấy bọn họ, cậu nhóc vẫy tay nhỏ, cười vui hơn hớn.

“Anh không trả lời cũng được. Tôi sẽ dùng cách của mình để tra.” Gia Hàng hung tợn ném lại những lời này rồi nắm tay Phàm Phàm đi mất.

Loan Tiêu buồn cười, bộ dáng cô hung tợn trừng mắt thật là…… Đáng yêu. Anh biết cô sẽ không tra, cô sẽ nói giỡn, chơi xấu với bạn bè nhưng cô cũng bảo vệ, tôn trọng, yêu quý bọn họ.

Phàm Phàm giống như rất quý trọng cái balô nhỏ của mình, đi đâu cũng mang theo. Gia Hàng muốn cầm giúp thì cu cậu lấy một loại ánh mắt bị xâm phạm mà trừng cô. Thế là cô đầu hàng, đứa nhỏ cũng có riêng tư không thể xâm phạm.

Ngày thứ ba, Gia Hàng không có lớp nên mang Phàm Phàm đến hội quán xem triển lãm truyện tranh Nhật Bản.

Ngày thứ tư, Hongkong đổ mưa, lúc nắng lúc mưa, cô và Phàm Phàm ngồi xe buýt hai tầng đi quanh núi Thái Bình, những tòa nhà dưới ánh đèn giống như mũi dao cắm thẳng lên trời.

Ngày thứ năm, đại học K sắp xếp cho bọn họ đi tham quan cảnh đêm ở cảng Victoria. Phàm Phàm nhìn hai bờ sông lộng lẫy ánh đèn thì nói Hongkong không có ban đêm.

Ngày thứ sáu, lần này giáo viên phụ trách đoàn giao lưu của đại học K tìm cô hỏi có cho phép sinh viên tới dự thính không. Cô đồng ý, lúc dạy học vẫn luôn phân tâm quan sát sinh viên dự thính kia, nhưng bọn họ cực kỳ nghiêm túc ghi chép.

Một tuần qua đi, cuộc sống của Gia Hàng không khác gì giáo viên nào của đại học Nam Kinh, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Thời gian giao lưu là một tháng, còn ba tuần nữa. Uể oải tựa như mưa rơi bên ngoài, liên miên không ngừng. Là cô phán đoán tình huống sai lầm, hoặc cô đánh giá mình quá cao, hay do Chu sư huynh không biết cô đang ở Hongkong?

Tin tức liên quan tới Paul rất nhiều. Có người nói hắn chuẩn bị bay đi Ấn Độ, có người nói nước Nam Mỹ nào đó chuẩn bị cho hắn tị nạn chính trị, còn có người nói hắn đã chết trong một sự cố. Nước A, E và D thì cùng nhau tạo áp lực với Hongkong, yêu cầu dẫn độ Paul, nhưng Hongkong nói không thể xác định Paul đang ở đây, vì thế tạm thời không thể trả lời. Mỗi lần tin tức quá nhiều Paul sẽ thay đổi ảnh trêи Facebook. Trong ảnh là mưa rơi tí tách trượt xuống cửa kính. Nếu lần theo IP của hắn có thể dẫn tới địa chỉ của hắn nhưng hắn đã dùng một cách đặc biệt để giấu nó đi. Vị phóng viên người Nga từng phỏng vấn hắn cũng nói mỗi một lần phỏng vấn đều do Paul tỉ mỉ thiết kế, trước đó bọn họ đều không biết địa điểm ở đâu.

Facebook là một công cụ để một người chia sẻ cảm xúc của mình với cả thế giới. Nó tồn tại để người ta chia sẻ khoảnh khắc vui mừng. Nhưng lúc bạn bi thương, điên cuồng hoặc uể oải thì phải làm gì đây? Hongkong cũng không lớn, nhưng Paul ở đâu? Gia Hàng nặng nề thở dài.

“Đây là cái gì?” Gia Hàng nhìn Phàm Phàm đưa cho mình một phong thư làm bằng giấy cứng, được dán kín, bên trong có một lá thư.

“Thư của ba ba gửi mẹ.”

“Sao giờ mới đưa cho mẹ?”

“Thì hiện tại mới được xem, không thể xem trước.” Nói xong Phàm Phàm đi đến trước bàn luyện chữ, nhiệm vụ hôm nay của cậu còn chưa hoàn thành.

Gia Hàng dại ra mà nhìn lá thư, có chút không xác định. Cô mở rất chậm, bên trong chỉ có một tờ giấy. Cô nhìn Phàm Phàm đang chăm chú luyện chữ, sau đó quay người đi. Phàm Phàm ngẩng đầu bĩu cái miệng nhỏ.

Gia Hàng:

Nghe thấy tiếng cửa phòng họp đóng lại, trong lòng anh rất không yên, đột nhiên anh nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây. Nhớ rõ lúc Phàm Phàm còn rất nhỏ em đi tham gia Lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hiệp Quốc. Phàm Phàm còn chưa biết nói, lúc nhớ em thằng bé sẽ bắt thím Đường bế đến phòng em, miệng ê ê a a, không biết đang nói cái gì. Có một buổi tối thằng bé đột nhiên sốt, Thành Công và anh đến bệnh viện, bác sĩ nói là bị sởi, là bệnh thường thấy của trẻ con, nhưng cả đời chỉ bị một lần. Bác sĩ nói rất nhẹ nhàng nhưng anh nghe vào thì tâm tình lại rất trầm trọng, cũng rất nhớ em. Anh không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần nghe một tiếng của em cũng tốt.

Sau khi hạ sốt, Phàm Phàm có chút khó chịu, kêu la với Thành Công, bụng thì ưỡn lên. Bọn anh đưa cho thằng bé rất nhiều thứ nhưng nó không chịu, mãi tới khi Thành Công lấy máy ảnh ra nó mới chịu cười. Một lần kia Thành Công thường xuyên chụp ảnh cho thằng bé, cả đời chỉ bị bệnh sởi một lần, có phải đứa nhỏ sợ em không được nhìn thấy nên muốn giữ lại ảnh để làm nũng với mẹ, muốn mẹ ôm một cái không? Ảnh kia hẳn là Thành Công không chia sẻ cho em, sợ dọa em. Lúc đó cả mặt Phàm Phàm đều là nốt sởi, nhìn không khác gì con quái vật nhỏ.

Trác Thiệu Hoa

Ngày 12 tháng 3 năm ××, phòng hội nghị.

Gia Hàng ngẩng đầu, chớp mắt, phát hiện ra mắt mình ẩm ướt. Cô ôn nhu gọi “Nhóc thối!”

Phàm Phàm nhìn qua thấy cô vẫy tay nói: “Lại đây, để mẹ ôm con một cái.”

Mặt Phàm Phàm đỏ lên, cậu đã lớn rồi mà. Nhưng thấy bộ dáng kiên quyết của mẹ, nếu cậu không đi tới thì mẹ sẽ nhào lên là cái chắc. Thế nên cậu đành bất đắc dĩ để Gia Hàng ôm vào lòng mà vuốt ve một trận.

“Mẹ, ngứa!” Cậu nhóc kháng nghị, Gia Hàng thì hôn lấy hôn để lên mặt nhỏ của cậu nhóc hỏi: “Lúc ba ba đưa thư cho con có nói gì không?”

“Ba nói phải chăm sóc mẹ cho tốt! Mẹ, mẹ kiểm tra email đi, nói không chừng Luyến Nhi cũng gửi thư cho chúng ta đó.”

“Con bé đã viết được đâu, cùng lắm là vẽ một chút.” Gia Hàng buông lỏng Phàm Phàm ra, cậu nhóc thoáng nhẹ thở, sau đó ghé vào bên máy tính.

Trong hòm thư quả nhiên có một lá thư, không phải của Luyến Nhi mà là của một người xa lạ, nội dung thư còn bị…… Mã hóa. Tim Gia Hàng nhảy mạnh một cái. Mật mã rất đơn giản cũng thực đặc biệt, là khung quét con ngươi mắt. Gia Hàng giật mình ngồi trêи ghế, đôi mắt run run nhìn cái khung nhỏ trêи màn hình, mật mã cứ thế được giải quyết.

Cô không nhớ rõ đó là một ngày nào, hình như đó là một buổi chiều, cô và Chu sư huynh đi ra từ phòng điện khí hóa. Lúc trước hai người vẫn luôn nghiên cứu hệ thống mã hóa. Về phương diện này Chu sư huynh có nhiều tâm đắc hơn cô nên cô vẫn luôn lắng nghe anh ta giảng giải. Cô nói giỡn rằng mật mã là do người tạo ra, vậy cũng có thể do người giải, chỉ là sớm hay muộn. Chu sư huynh nói chưa chắc, anh ta muốn thiết kế ra một mật mã mà chỉ có quét đồng tử của một người nhất định mới giải được, mà người kia là người anh ta tuyệt đối tin tưởng. Lúc nói lời này mắt anh ta sáng kinh người, cô thì hoảng hốt không dám nhìn thẳng. Cô nói anh ta đang khó xử người khác cũng khó xử bản thân. Cô nói rằng nếu giải mật mã kiểu này thì chẳng phải người kia và anh vẫn luôn phải đối diện với nhau ư? Chu sư huynh gật đầu nói ừ, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.

Cô cho rằng đó là Chu sư huynh nhất thời xúc động, nhưng hóa ra anh ta vẫn nhớ.

Gia Hàng hoàn hồn, lệnh cho mình phải tập trung vào bức thư nhưng cô lại thất vọng. Bên trêи bức thư chỉ là thông tin giới thiệu của một cửa hàng bán quy linh cao, cảm giác đây chỉ là một email quảng cáo. Nhưng thư kiểu này cũng phải mã hóa thì cũng quá mất công vì thế Gia Hàng vẫn quyết định đi xem một chút, nếu là trò đùa thì cô đành chịu.

Cô đương nhiên khẩn trương, nhưng cũng không hoảng loạn. Cô gửi Phàm Phàm cho quản lý chung cư, lúc xuất phát cô còn cố ý làm như vô tình gặp được Loan Tiêu. Gần đại học K có một bến tàu điện ngầm, mà tàu điện ngầm ở đây căn bản có thể tới mọi ngóc ngách của Hongkong. Bến tàu nơi đến là một chỗ sầm uất, trêи đường có rất nhiều cửa hàng vàng bạc, còn cửa hàng bán quy linh cao kia ở giữa một con phố nhỏ. Cửa hàng cũng rất nhỏ, bàn ghế có lẽ làm từ gỗ đỏ và khảm đá cẩm thạch. Quy linh cao cũng không đắt, 50 đô Hongkong một bát. Gia Hàng ăn một ngụm đã buông thìa, đúng lúc có một người đàn ông ngoại quốc đứng ngoài cửa hàng dùng tiếng Anh dò hỏi chủ tiệm đường đi tới khách sạn Thuyền Buồm như thế nào.

Gia Hàng lại lên tàu điện ngầm. Khách sạn Thuyền Buồm nhìn từ ngoài vào giống một con thuyền yên tĩnh đậu trêи cảng, cửa sổ đối diện với cảng Victoria. Cô vừa mới chuẩn bị đi tới quầy lễ tân thì một người phụ nữ mặc trang phục đầu bếp đi tới. Cô giống như nghe thấy người kia nói “Đi theo tôi”, giọng cực nhẹ khiến Gia Hàng có chút hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không.

Cô đi theo người phụ nữ kia đi vào một cái cửa hẹp, lên lầu bằng thang máy vận chuyển hàng. Người kia nhìn thẳng thang máy, môi mím lại, ánh mắt cũng không nhìn cô. Trong phòng bếp cực kỳ ồn ào, không ai chú ý tới một người xa lạ vừa đi vào. Một đầu bếp tùy tay đưa cho Gia Hàng một khay sandwich nói, “Tầng 10, phòng thứ hai bên phải.”

Trêи hành lang trải thảm trắng đế hồng, đi bên trêи hoàn toàn không phát ra tiếng, bốn phía an tĩnh đến cực điểm khiến lòng người ta run lên. Gia Hàng hít sâu, lại hít sâu sau đó giơ tay gõ cửa. Thật lâu sau cô mới cảm giác được có người đáp lại, giống như bên trong cũng được kiểm soát nghiêm ngặt vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi