HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



‘Vân Giai Kỳ nhìn vào màn hình, từng khung hình sống động nhưng tàn khốc, nhìn cả người Cung Bắc toàn là vết thương, nhưng lại cố tỏ vẻ như không làm sao cả, lại nhìn thấy cậu bé sắp một ngày một đêm không được ăn một hạt cơm hay uống một giọt nước, môi khô đến nứt toác, nước mắt bỗng dưng tuôn rơi.

“Tiểu Bắc…”
Giọng nói của Vân Giai Kỳ truyền đến tai Cung Bắc.

Cậu bé có chút kinh ngạc nhìn về phía điện thoại, nghe thấy giọng nói từ điện thoại phát ra, chợt nhận ra rằng, người đàn ông này đang gọi điện thoại cho Vân Giai Kỳ!
Người đàn ông cười lạnh nói: “Nhìn thấy rõ chưa? Con trai con gái bảo bối của cô, đều chưa chết đâu!”
Nói tới đây, người đàn ông nhìn phía Mạn Nhi, cô bé cuộn mình trong lòng của Cung Bắc, run rẩy sợ sệt.

Vân Giai Kỳ nhìn Mạn Nhỉ nói: “Mạn Nhị, là mẹ đây, con đừng sợ, mẹ sẽ cứu các con ra nhanh thôi”
Không biết tại sao, vừa nghe thấy giọng nói này, mắt Mạn Nhi cũng đỏ hoe.

Những ký ức đã bị chôn vùi, lại vì giọng nói nhẹ nhàng ấm áp này, đánh thức ‘từng chút một.


Cô bé theo bản năng nhìn vào camera gọi: “Mẹ ơi…”
Tiếng gọi “Mẹ ơi” đáng quý như vậy, khiến Vân Giai Kỳ càng thêm phần xúc động.

Cô mím nhẹ môi, nói với Mạn Nhi: “Mạn Nhi, đừng khóc, đừng sợ, nhắm mắt lại, ngủ một giấc, là có thế gặp được mẹ rồi”
Câu nói này, cho Mạn Nhí một sự cổ vũ to lớn.

Trong lúc tuyệt vọng mà có thế nghe được giọng nói của Vân Giai Kỳ, trong lòng càng có thêm hi vọng.

Mạn Nhi kéo nhẹ góc áo của Cung Bắc, nói với Cung Bắc: “Anh trai, chúng ta sắp được rời khỏi đây rồi.

.



Cung Bắc mỉm cười xoa đầu Mạn Nhĩ: “Anh đã nói mà, cha và mẹ nhất định sẽ nghĩ cách đưa chúng ta ra khỏi đây!”
Người đàn ông nhìn Vân Giai Kỳ hỏi: “Nhìn thấy rõ chưa?”
Vân Giai Kỳ lạnh giọng nói: “Nhìn rõ rồi! Có phải ông không cho bọn trẻ ăn cơm hay không?”
“Cho rồi nhưng bọn chúng không ăn, tôi cũng không còn cách nào khác”
“Ông cho bọn trẻ ăn cái gï?”
Người đàn ông cũng không lảng tránh, trực tiếp quay camera, trĩa thẳng vào hai chiếc bát vỡ được đặt tùy tiện ở bên ngoài chưồng, trong bát có một ít cơm bẩn, vài miếng thịt sẫm màu, cũng không nhìn rõ được là thịt gì Vân Giai Kỳ sắp thở không nổi.

Thứ đồ đến cả chó cũng chưa chắc ăn, ông ta lại gọi đây là cơm?
Vân Giai Kỳ thẹn quá hóa giận: “Ông cho bọn trẻ ăn thứ này sao?”
“Không giấu gì cô, có thế cho bọn chúng ăn thứ này, đã là sự nhân từ của tôi! Thứ này thì làm sao? Chẳng phải có thể no bụng để sống sót là được rồi sao?”
Vân Giai Kỳ xem như là đã hiểu được thủ đoạn của ông ta Cung Bắc và Mạn Nhi trong tay ông ta, căn bản không phải là người sống, mà là con vật.

Đám người này vốn dĩ là những kẻ liều mạng coi mạng người như cỏ rác, còn trông mong gì bọn họ sẽ thương xót hai đứa trẻ chứ?
Chỉ có thể nhanh chóng nghĩ cách cứu hai đứa trẻ ra!
Vân Giai Kỳ nhìn Cung Bắc, đau lòng nói: “Đứa trẻ đó, cậu bé bị thương nặng như vậy, sức khỏe cậu bé vốn đã không tốt, nếu ở một môi trường như này quá lâu, bệnh tình rất dễ chuyển biến xấu đi, ông có thể thả cậu bé trước, tiền, tôi sẽ đưa trước cho ông một phần!”
“Cô nghĩ tôi ngu sao?” Người đàn ông bỗng giận dữ: “Muốn thả thì cùng thả, ở đâu có kiểu đạo lý thả từng người một? Giao dịch chưa thành, cô bảo tôi thả con tin trước? Ngộ nhỡ cô đón được người rồi, tôi chưa lấy được tiền, vậy thì tính sao? Cô nghĩ tôi dễ lừa lắm hả?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi