HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Làm sao có thể ăn thức ăn của chó.

Cung Bắc dứt khoát nghiền chặt mắt, nhắm mắt thư giãn.

Không ăn, không uống, nhưng ít nhất cũng phải tịnh dưỡng tinh thần.

Cậu bé đã phát ra tín hiệu cầu cứu trong cuộc gọi video.

Những gì có thể làm cậu bé cũng đã làm rồi, không biết mọi người có hiểu được không.

Trước đó khi đi trên đường, vào lúc chuyển xe, cậu bé bị chuyển đến thùng hàng xe van, lúc đó, thật ra tỉnh thần cậu bé vẫn tỉnh táo, chỉ là còn chút hôn mê Mạn Nhi tỉnh rồi khóc kêu không ngớt, bọn bắt cóc đánh Mạn Nhi một trận, bịt mắt cô bé lại.

Nhưng nhìn thấy Tiểu Bắc vẫn còn hôn mê, nên không bịt mắt cậu bé.

Trên đường đi, cậu bé nhìn thấy bảng chỉ chỉ dẫn đường Tinh Cảng, ngay.


sau đó, xe đi được nửa tiếng đồng hồ thì đến được đến địa điểm này.

Vì vậy, cậu bé đã lấy toạ độ của đường Tinh Cảng để làm mật mã Morse gửi đi Cửa cuốn được mở ra.

‘Vân Ngọc Hân đi vào, tiện tay đóng chốt trong cửa cuốn lại.

Nhìn một lượt hai đứa trẻ trong phòng, nói với người đàn ông: “Khi nào ông xử lý bọn chúng?”
Người đàn ông quay lưng về phía cô ta, đầu cũng không quay lại nói: “Chờ tôi nhận được tiền rồi tính sau”
“Ông điên à? Hai tỷ còn không vừa ý sao?”
‘Vân Ngọc Hân giận không nói nên lời: “Ông yên tâm, tôi vẫn còn tài khoản ngân hàng ở nước ngoài, chỉ cần ông thay tôi lo liệu vụ này ổn thoả, ra nước.

ngoài tôi có thể đưa toàn bộ gia sản cho ông, còn không đủ sao?”
“Toàn bộ gia sản của cô cộng lại có được năm mươi tỉ không?
“Làm sao mà ông biết được Vân Giai Kỳ có thể giao cho ông năm mươi tỉ không?”
“Cô ta không giao tiền thì tôi không giao người! Dù thế nào đi chăng nữa, thứ tôi quan tâm là tiền làm sao có thể đến được đây, cô ta chỉ cần chuẩn bị đủ còn tôi chỉ cần tiền!”
“Vậy nếu cô ta thực sự đưa cho ông số tiền đó, ông sẽ thả hai đứa nhóc ra sao?”

“Có thả hay không còn tuỳ thuộc vào tâm trạng của tôi”
Thực ra Vân Ngọc Hân không thế nhẫn nại được nữa.

Cô ta kích động đứng trước người đàn ông, cảnh cáo: “Ông nên nhớ rõ, tôi là chủ của ông, ông phải nghe lời của tôi chứ không phải tự ý quyết định.

‘Vân Ngọc Hân la hét.

Tên bắt cóc vốn dĩ bực tức trong lòng, bây giờ lại càng nổi điên vì dáng vẻ kiêu ngạo và đầy thách thức của Vân Ngọc Hân, ông ta đứng dậy, tóm chặt lấy đầu tóc của cô ta rồi liên tiếp kéo về sau.

Tên bắt cóc kéo cô ta đến chiếc ghế, đẩy cô ta ngồi lên, thuận tay rút chiếc thất lưng ra, trói chặt hai tay cô ta ra phía sau, buộc vào chiếc ghế tựa.

“Tôi chán cô lâu rồi! Cô là đồ ăn hại, hại tôi mất đi một thuộc hạ, tôi giúp cô có được một khoản dư, mà cô lại chậm chạp lề mề không đưa cho cho tôi tôi còn chưa tính, lại còn dám ở đây ra điều kiện với tôi! Hai tỉ? Cô có móc ra được bảy nghìn tỷ hay không? Vài xu tôi còn không nhìn thấy, lại còn khoác lác là chủ thuê này nọ rồi tỏ thái độ trước mặt tôi?”
Vân Ngọc Hân nó tức đưa hai tỉ cho ông!”
“Mày tưởng tao bị ngu à, không phân biệt được năm mươi tỉ với hai tỉ cái nào có giá trị hơn à?”
Đúng vậy, ông ta sớm đã không còn niềm tin với Vân Ngọc Hân rồi.

“Ông nhanh chóng giết chết hai đứa trẻ đi.”
Ông ta cảm thấy Vân Ngọc Hân là một tai hoạ.

Ngày ngày lải nhải quấy rầy bên tai ông ta, ông ta đã muốn giết chết cô ta từ lâu rồi!
‘Vân Ngọc Hân nhìn thấy ý định giết người trong mắt ông ta, vô cùng khiếp đảm: “Không phải ông định giết tôi đấy chứ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi