‘Vân Ngọc Hân hất hàm lên và tuyên bố với bọn họ: “Tưởng Thạch Nam đã chết”
Một bầu không khí tĩnh lặng.
Không ai nghĩ rằng Tưởng Thạch Nam lại đột ngột chết.
Ngay sau đó, Vân Ngọc Hân nói cho bọn họ câu trả lời “Tưởng Thạch Nam bị tôi giết!”
“Cái gì?”
Vài thuộc hạ lòng đầy căm phân đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói với ‘Vân Ngọc Hân: “Cô thực sự đã giết chết đại ca của chúng tôi sao?”
“Gan cô lớn thật đấy!”
“Đừng qua đây!” Vân Ngọc Hân chĩa súng về phía bọn họ, gắn từng chữ “Tôi biết, các người có rất nhiều người, muốn giết một mình tôi, đơn giản biết bao nhiêu, tuy nhiên, Tưởng Thạch Nam đã chết, nếu các người giết tôi, ông ta cũng sẽ không thể sống lại! Bây giờ, các người chỉ có hai sự lựa chọn!”
Cô vừa nói vừa ném chiếc vali trong tay xuống đất “Ở đây, có mười bảy tỷ rưỡi tiền mặt! Lựa chọn thứ nhất, ai trong các người muốn rời đi, thì cầm lấy số tiền này rồi lập tức rời đi! Tôi nghĩ răng, các người đi theo Tưởng Thạch Nam cũng không có nhiều tiền đến vậy! Mười bảy tỷ rưỡi, các người có thể rời đi ngay lập tức”
Tất cả mọi người đều không nói gì, mà nhìn chăm chăm vào Vân Ngọc Hân.
‘Vân Ngọc Hân lại nói: “Lựa chọn thứ hai, từ nay về sau, các người phải nghe lời tôi! Đợi sau khi xử lý xong xuôi việc ra nước ngoài, tôi sẽ chia cho các người bảy trăm tỷ! Bảy trăm tỷ, dù có đi theo Tưởng Thạch Nam cả đời cũng không có được nhiều tiền như vậy!”
‘Vân Ngọc Hân nói xong thì ngay lập tức nhìn bọn họ.
Mặc dù biểu hiện rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng bối rối.
Những người này đều là kẻ liều mạng, đối đầu với những người như vậy, tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi.
Nhưng Tưởng Thạch Nam đã chết.
Những người này đã như rắn mất đầu.
Hoặc là, lấy tiền và cút đi.
Hoặc là, nghe cô ta điều khiển!
“Người đàn bà xấu xa này, đúng là rất có thủ đoạn!” Một người trong số đó tiến lại gần một chút, dùng chân móc vali lên, rồi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống mở ra, quả thực là một vali tiền giấy đỏ.
Những gì cô ta nói là sự thật.
“Các người cho răng tôi nói dối sao? Mười bảy tỷ rưỡi này, tùy ý muốn làm gì cũng được.
Bây giờ tôi có sự sắp xếp của riêng mình, nếu như các người muốn nhiều tiền hơn thì ngoan ngoãn theo tôi!”
‘Vân Ngọc Hân cũng nói cũng vì bất đắc đĩ mới giết chết Tưởng Thạch Nam.
Ông ta tự có quyết định riêng và những quyết định đó sẽ đẩy tất cả chúng ta đến đường cùng! Tôi không có nhiều thời gian để tiếp tục dây dưa như vậy nữa, cho dù bên đó có bỏ ra mười bảy ngàn năm trăm tỷ thì các người có còn mạng để tiêu không?”
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong! Lấy mạng của hai đứa trẻ này đi đổi lấy mạng của bọn họ! Tôi không cần mười bảy ngàn năm trăm tỷ kia, Vân Ngọc Hân này bị người phụ nữ kia hại thành như vậy rồi, tôi muốn mạng của cô ta! Tôi muốn cô ta và Bạc Tuấn Phong phải xuống mồ cùng tôi”
Một đám người nhìn nhau.
Bọn họ đột nhiên dọn vali, nói với Vân Ngọc Hân: “Coi như cô có dũng khí!”
Một người trong số họ nhấc hành lý định rời đi, nhưng bị người khác kéo lại.
“Lão Tứ, cậu làm cái gì vậy?”
“Cầm tiền chạy lấy người! Như thế nào, không phải các người thật sự muốn bán mạng cho người phụ nữ độc ác giết chết đại ca này chứ?”.