“Thế những người nợ em thì sao?”
Cung Chiến lo lắng ôm lấy vai cô: “Có biết bao nhiêu người thiếu nợ em, anh cũng cũng nợ em, vậy thì ai bồi thường cho em đây?”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc mở to mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Hứa với anh, tuyệt đối không đến đi dương mắt nhìn em đi vào chỗ chết được”
Cung Chiến nói: “Anh không thể Bạc Tiêu Dương nói: “Cho dù chúng ta không báo cảnh sát, thì cũng không có nghĩa chúng ta chỉ còn mỗi con đường đó.
”
‘Vân Giai Kỳ bỗng căng thẳng: “Tiểu Vũ Minh, con đi đâu đấy?”
“Con có chút buồn bực.
”
Tiểu Vũ Minh đáp: “Con đi ra ngoài hít thở không khí”
Vân Giai Kỳ dặn dò: “Con đừng đi xa quá nhé.
”
“Vâng”
Tiểu Vũ Minh bước ra khỏi cửa, nhưng lại đi thẳng về phía thang máy.
Cậu bé đi xuống hầm để xe, bỗng nhìn thấy Tân Khải Trạch đang ngồi ở bên trong xe.
Anh ta đang nghỉ ngơi trên xe.
Hai ngày nay anh Tân Khải Trạch đều túc trực ở bệnh viện, khi buồn ngủ sẽ vào trong xe ngủ một giấc.
Tiểu Minh Vũ đi đến bên cạnh xe, gõ cửa xe Tân Khải Trạch lập tức tỉnh giấc.
Anh ta ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn Tiểu Minh Vũ: “Cậu chủ nhở?”
“Là cháu đây.
”
Tân Khải Trạch mở cửa xe, Tiểu Minh Vũ liền ngồi lên xe, cậu bé ngồi ở ghế lái phụ, mệt mỏi nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra, trong mắt ánh lên một sự kiên định vững chắc.
Đột nhiên Tiểu Vũ Minh thắt dây an toàn lại.
“Lái xe”
Tân Khải Trạch nghe thấy vậy cũng vội vàng thắt dây an toàn lại: “Cậu chủ nhỏ muốn đi đâu vậy?”
“Đường Tinh Cảng”
“Cậu đi xa vậy sao?”
Tân Khải Trạch nghỉ hoặc hỏi cậu bé: “Cậu đi xa như vậy để làm gì?”
“Chú cứ làm theo lời cháu đi, không cần hỏi nhiều”
Tân Khải Trạch yên lặng gật đầu.
.