HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Nhưng thật đáng tiếc, cậu ấy và Cung Bắc lại không có cơ hội…
“Mạn Nhi cũng nói răng Cung Bắc bây giờ rất yếu.

Cô chủ nhỏ kế lại răng cậu ấy bị đánh đập đến nỗi thương tích đầy mình, lại bị bỏ đói bỏ khát trong một thời gian dài..”
Đồng tù Vân Giai Kỳ co rút mang kiệt, cô cảm thấy dường như ai đó đang cầm một con dao sắc đâm vào trái tim cô.

Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh có thể để Vũ Quân đến một nơi như vậy một mình?”
“Tôi không biết..” Tân Khải Trạch cũng vô cùng áy náy: “Cậu ấy vốn đĩ không hề nói với tôi cậu ấy đến đó làm gì, tôi cũng không biết chỗ đó là nơi bọn chúng giam giữ hai đứa trẻ…”
Vân Giai Kỳ tức đến run người, cô giơ tay lên, theo bản năng muốn cho Tân Khải Trạch một cái tát vào mặt.

Cô tức giận vì Tân Khải Trạch đã không trông chừng tốt Vũ Minh, tức giận vì anh ta đế Vũ Minh xuống xe một mình, tức giận vì anh ta không đưa con trai cô quay về.


Nhưng bàn tay cô vẫn giữ nguyên trong không trung như vậy.

Tân Khải Trạch nhắm mắt nói: “Chuyện này là lỗi của tôi, muốn đánh muốn mắng tùy cô Vân xử lýi”
Vân Giai Kỳ hít sâu một hơi, giọng nói nghẹn ngào: “Tân Khải Trạch, anh thật sự đã khiến tôi thất vọng!”
Mạn Nhi quay lại thì đã sao?
Trong ba đứa con, có đứa nào không phải là tâm can máu thịt của cô?
Cô chẳng ao ước gì cao xa, chỉ mong ba đứa trẻ đều bình an vô sự…
Vân Giai Kỳ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đáy mắt cô chỉ còn sự lạnh lẽo trầm mạc.

Tân Khải Trạch nói: “Cô Vân, tôi xin lỗi… Nếu như cô căm hận tôi, cô đánh tôi cũng được, mắng chửi tôi cũng được, trong lòng tôi tuyệt không oán trách”
Vân Giai Kỳ thở dài: “Vũ Minh vẫn luôn có chính kiến của riêng mình, một khi nó đã muốn làm thì không một ai có thể ngăn cản, trong chuyện này anh có một phần trách nhiệm, nhưng mọi lỗi lâm cũng không phải do anh!”

Tân Khải Trạch lo lắng nói: “Vậy thì phải làm sao bây giờ? Hiện tại hai đứa nhỏ đều nằm trong tay Vân Ngọc Hân, tôi lo rằng…”
Vân Giai Kỳ day day hai bên thái dương đau nhức Cô đáp: “Tôi đi xem tình hình của Mạn Nhi trước đã: Vân Giai Kỳ và Tân Khải Trạch bước đến trước cửa phòng cấp cứu, các bác sĩ và y tá đang tiến hành kiểm tra tổng quát cho cô bé, bọn họ nói với cô: “Cô Vân, cô hãy yên tâm, các dấu hiệu sinh tồn của cô chủ nhỏ đều đã ổn định, tuy rằng sức khỏe hiện tại khá suy nhược, nhưng chỉ cần dưỡng bệnh vài hôm thì sẽ không còn vấn đề gì nữa”
‘Vừa nghe thấy bác sĩ nói vậy, Vân Giai Kỳ rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tân Khải Trạch toàn thân toát mồ hôi lạnh, hỏi Vân Giai Kỳ: “Chúng ta có nên báo cảnh sát không, hoặc là bây giờ đến đó vẫn còn kịp..”
“Quá muộn rồi” Vân Giai Kỳ lắc đầu nhìn anh ta: “Nếu như đặt anh vào trường hợp đó, anh biết rõ nơi ẩn náu của bản thân đã bị bại lộ, vậy anh còn nán lại ở đó không? Chắc chắn bọn chúng đã gấp rút chuyển đi chỗ khác rồi”
Tân Khải Trạch nghe thấy vậy liền trầm mặc.

Đối mặt với cục diện hiện tại, anh ta cảm thấy vô cùng bất lực.

‘Vân Giai Kỳ nói tiếp: “Tôi đang đợi điện thoại của Vân Ngọc Hân, chắc chẩn cô ta se gọi điện đến đàm phán một lần nữa”
“Bạc gia vẫn chưa tỉnh lại sao?”
‘Vân Giai Kỳ lắc đầu: “Lúc nãy hình như anh ấy có tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn rất yếu, chưa được bao lâu lại thiếp đi, tuy nhiên, bác sĩ nói anh ấy sắp tỉnh lại rồi”
Tân Khải Trạch gật đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi