Lượng hàng hóa qua cảng Elizabeth rất lớn nên nhiều người đã lựa chọn xuất nhập cảnh trái phép qua con đường này.
Vân Giai Kỳ đáp: “Được rồi! Mấy giờ?”
“Trong vòng hai tiếng đồng hồ tôi muốn nhìn thấy cô”
‘Vân Giai Kỳ cúp điện thoại, vừa đứng dậy, phía sau cô, Cung Chiến và Bạc Tiêu Dương dường như cùng lúc lao đến trước mặt cô.
“Không được đi” Bạc Tiêu Dương giữ vai cô: “Cô nghe theo lời cô ta, một mạng đổi một mạng sao?”
Cung Chiến hỏi: “Giai Kỳ, em định làm gì thế?”
‘Vân Giai Kỳ đáp: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, em chỉ muốn Tiểu Vũ Minh và Cung Bắc có thể bình an vô sự trở về, còn những điều khác em đều không quan tâm!”
“Em điên rồi à?” Cung Chiến phản ứng giữ dội hơn Bạc Tiêu Dương rất nhiều: “Chẳng lẽ em không biết em làm như vậy chính là tự mình nhảy vào hang cọp sao? Chẳng lẽ em không biết rơi vào trong tay Vân Ngọc Hân sẽ nguy hiểm như thế nào sao?”
“Em biết!” Vân Ngọc Hân nói: “Hiện tại Tiểu Vũ Minh và Cung Bắc đang sống giữa lòng địch, em cũng biết rõ đến đó sẽ nguy hiểm như thế nào, nhưng em làm sao có thể dương mắt nhìn hai đứa chúng nó chịu đựng khổ cực cơ chứ?”
“Vậy thì em cũng không thể đi” Cung Chiến nói: “Chuyện này không thảo luận thêm một câu nào nữa!”
“Vậy chẳng lẽ anh cứ trơ mắt nhìn Tiểu Vũ Minh và Cung Bắc nắm trong tay ‘Vân Ngọc Hân sao?” Vân Giai Kỳ căng thẳng níu lấy vạt áo anh ta: “Cung Chiến, em chỉ cần Tiểu Vũ Minh và Cung Bắc quay về thôi… Chỉ cần là những chuyện em làm được, thì cho dù có phải nộp mạng cho Vân Ngọc Hân cũng không sao.
cả, chỉ cần cô ta không làm hại Tiểu Vũ Minh và Cung Bắc thì bất cứ chuyện gì em cũng đều có thể làm được”“
Cung Chiến nhắm mắt lại, đột nhiên không nói nữa.
Nên quyết định như thế nào đây.
Đây là câu hỏi hóc búa nhất lúc này.
Bạc Tiêu Dương nhíu mày, Vân Giai Kỳ không cho cậu ta bất cứ cơ hội nào lên tiếng, chặn họng cậu ta: “Cậu yên tâm, cậu có cách để đảm bảo Vân Ngọc Hân thả người”
Cung Chiến nói: “Em đừng có đánh giá bản thân quá cao như vậy, anh biết răng em rất thông minh, nhưng cho dù em có thông minh như thế nào đi chăng nữa, em cũng không phải là Vân Ngọc Hân, bây giờ cô ta không còn gì để mất nữa.
Anh không thể mất đi Cung Bắc, nhưng anh cũng không muốn đánh mất em.
Nếu như đến khi Tuấn Phong tỉnh lại mà biết bọn anh dương mắt nhìn em rơi vào tay Vân Ngọc Hân vậy thì bọn anh biết phải ăn nói với Tuấn Phong thế nào đây? “
Vân Giai Kỳ mỉm cười: “Anh không cần nghĩ xem nên ăn nói thế nào với anh ấy, chỉ cần Cung Bắc và Vũ Minh an toàn trở về đã là cách ăn nói tốt nhất với anh ấy rồi”
Ánh mắt Bạc Tiêu Diễn trầm xuống, đột nhiên cảm xúc của cậu ta liền trở nên kích động: “Cô biết rõ răng trong lòng anh ấy cô mới là người quan trọng nhất”.