Vân Giai Kỳ nói: “Người tại sao lại phát điên không có lý do?”
“Xem ra chỉ qua một đêm, tỉnh thần đột nhiên trở nên không bình thường, tình hình càng ngày cảng trầm trọng” Vân Giai Kỳ hơi nheo mắt lại Cô hơi nghĩ ngờ, Vân Ngọc Hân biết mình đã phạm phải tội lỗi không thế bào chữa, cô ta muốn dùng kết quả chẩn đoán bệnh tâm thần để trốn tránh trách nhiệm pháp lý.
Xét cho cùng, về mặt luật pháp, bệnh nhân tâm thần được miễn một chút trách nhiệm.
Chẳng lẽ cô ta muốn lợi dụng sơ hở này để giả điên trốn tránh trách nhiệm hình sự? Vân Giai Kỳ nói: “Tình trạng này cô ta có thể khôi phục được không?”
Cô y tá lắc đầu: “Tôi không biết!”
Trong phòng bệnh, Vân Ngọc Hân dường như đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ và nhìn về phía cửa.
Vân Giai Kỳ quay đầu, ánh mắt gặp Vân Ngọc Hân thoáng qua, người trên giường kinh ngạc ngồi xuống.
“Là côi” Cô ta ngồi thẳng người, hai mắt nhìn thẳng, nhìn trừng trừng, vẻ thâm thúy đến lạ lùng Vân Giai Kỳ ngơ ngác nhìn cô ta, nhưng lại thấy cô ta đột nhiên bước ra khỏi giường, khập khiêng đi về phía mình: “Là cô! Cô đến gặp tôi sao!” Hai người nhìn nhau rất lâu.
Vân Giai Kỳ trịch thượng nhìn cô ta: “Vân Ngọc Hân, cô đừng giả điên điên khùng khùng”
Vân Ngọc Hân nghiêng đầu nhãn lại lông mày ngây thơ: “Ai điên? Ai ngốc?
Tôi không điên, tôi không khùng!”
Vân Giai Kỳ nói: “Vậy cô có biết tôi là ai không?”
‘Vân Ngọc Hân hung hăng gật đầu: “Tôi nhận ra cô! cô không phải Vân Giai Kỳ sao!”
Vân Giai Kỳ: “…”
“Anh Tuấn Phong đâu?” Vân Ngọc Hân đứng ở trên hàng rào nhìn về phía cô.
“Anh Tuấn Phong đâu? Tại sao không thấy anh ấy?
Cô ta đang nói, đột nhiên che miệng lại: “Anh ấy sẽ không chết đúng không?”
Vân Giai Kỳ vẫn không nói Vân Ngọc Hân lo lắng nói: “Nói đi! Anh Tuấn Phong ở đâu!? Tôi muốn gặp anh ấy! Tôi muốn gặp anh ấy!”
Vừa nói, cô ta vừa nắm lấy hàng rào và lắc mạnh: “Thả tôi ra! Thả tôi rat Không thể giữ tôi ở đây! Tôi muốn ở cùng với anh Tuấn Phong”
“Đủ rồi”
Vân Ngọc Hân còn dám nhắc đến Bạc Tuấn Phong không sao.
Vừa nhấc tới Bạc Tuấn Phong, Vân Giai Kỳ nóng lòng muốn dùng mạng của ‘Vân Ngọc Hân để đổi lấy mạng của anh!
“Cô cho rằng giả điên và cư xử ngu ngốc có ích lợi ư? Vân Ngọc Hân, chuyện này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!”
Bạc Tiêu Dương đột ngột ngăn Vân Giai Kỳ lại.
Cậu ta nhìn Vân Ngọc Hân, cố ý nói: “Vân Ngọc Hân, anh Tuấn Phong chết rồi”
‘Vân Ngọc Hân ngẩn người.
Cô ta sững sờ nhìn Bạc Tiêu Dương, Bạc Tiêu Dương lặp lại: “Anh ấy chết rồi”
“Không thể nào!” Vân Ngọc Hân lại ngơ ngác lẩm bẩm: “Chắc chắn là các người đã giấu anh Tuấn Phong rồi! Các người đã giấu anh ấy ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn bên cạnh cùng anh Tuấn Phong!”
Vừa nói, cô ta lại vừa cười ngốc nghếch: “Tôi muốn gả cho Tuấn Phong và có nhiều con với anh ấy! Vân Giai Kỳ, tin hay không thì đứa trẻ do tôi và Tuấn Phong sinh ra sẽ thông minh hơn Vũ Minh, xinh đẹp hơn Mạn Nhi! Đến lúc đó, anh Tuấn Phong sẽ chỉ thích con của tôi mà không thích con của cô!”.