Hành động của Vân Giai Kỳ có chứt khó khăn, vốn dĩ vừa mới tỉnh dậy, tình trạng cơ thế rất tệ, chẳng qua mới đi được vài bước liền cảm thấy có chút thở.
hổn hển.
Cô cố chấp chống đỡ đi tới cửa phòng bệnh, lại thấy phòng bệnh được bảo.
vệ an toàn, một mình Cung Bắc cô đơn nằm trên giường bệnh.
Cậu bé đã tỉnh, vết thương trên người được xử lý và băng bó.
Cậu bé nghe tiếng bước chân ngoài phòng bệnh, vừa thấy được Vân Giai Kỳ liền lập tức xoay người xuống giường, đi tới cạnh giường, hai tay nhỏ bé đặt trên cửa số thủy tinh, đế lộ ra khuôn mặt nhỏ nhản tái nhợt nở nụ cười rạng rỡ.
“Mẹ…”
Phòng bệnh cách âm tốt, tuy rằng không nghe được tiếng của cậu bé, nhưng thấy khuôn miệng thì Vân Giai Kỳ biết đứa bé kia đang gọi cô.
‘Vân Giai Kỳ cười một cái, cúi người đem mặt lại gần, nhìn thẳng vào Cung Bắc.
“Có ngoan hay không?”
Cung Bắc nhìn miệng cô cũng hiểu được cô nói gì, gật đầu.
‘Vân Giai Kỳ nhịn không được lại cười một cái, nước mắt chợt trào ra Cô đau lòng muốn ôm cậu bé, nhưng hôm nay lại chỉ có thể nhìn cậu bé qua cửa sổ thủy tỉnh.
Trước phòng bệnh treo một bảng nhắc nhở: Đây là phòng cách ly, ngoài bác sĩ phụ trách ra, không ai được vào.
Không biết được bệnh tình của Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong, hai hôm nay Cung Bắc cứ bồn chồn lo lắng.
Nhưng vừa thấy Vân Giai Kỳ tỉnh lại với trạng thái ổn định, Cung Bắc mới thấy an tâm vài phần.
“Chú nuôi đâu rồi Cung Bắc hỏi đến Bạc Tuấn Phong.
Cậu biết mình vô thức nói sai thì sửa lại: “B-Cha..”
Cậu nhanh chóng đã nhận ra thân phận thật sự của Bạc Tuấn Phong.
.
Ra chương nhanh nhất tại ( TгЦ мtгuуen.
V И )
Người đàn ông này chính là cha đẻ của cậu.
Mặc dù giờ cậu bé vẫn gọi Cung Chiến là “cha”, nhưng cũng nhận Bạc Tuấn Phong là cha.
Vân Giai Kỳ bỗng chốc do dự có nên nói cho Cung Bắc biết về bệnh tình bây giờ của Bạc Tuấn Phong.
Nhưng mà, cô vẫn không muốn để cậu bé lo lắng.
Cô bèn nói: “Anh ấy đang đợi con đấy”
Cung Bắc nghe được câu này thì nhướng mày.
Một cậu bé nhạy cảm và tinh tế như Cung Bắc thoáng chốc đã có thể nhận ra được ý tứ trong lời nói của Vân Giai Kỳ rằng tình hình của Bạc Tuấn Phong.
hiện giờ không mấy khả quan.
Biểu cảm của Cung Bắc lập tức chuyển sang thất vọng, Vân Giai Kỳ nhận thức được rằng không thể giấu giếm đứa trẻ tinh tế này.
Cậu bé nheo mắt buồn rầu, khóe mắt ngấn lệ, nước mắt lăn dài trên má.
Nhưng Vân Giai Kỳ đến việc lau nước mắt thay cho cậu bé cũng chẳng thể, bèn bảo: “Con đừng khóc.
Đợi Cung Bắc khỏe lại thì cha cũng sẽ khỏe lại thôi!”
Cung Bắc ngoan ngoãn gật đầu, lặng lẽ lau nước mắt với hai đôi mắt đỏ ửng trên sắc mặt nhợt nhạt: “Đợi con khỏe rồi, cha cũng sẽ khỏe thôi”
“Đúng rồi!”
“Vân Giai Kỳ?”
Phía sau truyền đến tiếng của Lý Phong Tuấn.
Vân Giai Kỳ quay đầu lại, vừa nhìn thấy Lý Phong Tuấn cô liền cảm thấy phấn chấn: “Bác sĩ Lý?”.