Cậu ta luôn cạnh tranh.
Cậu ta không cảm thấy bản thân mình thua Bạc Tuấn Phong ở điểm nào.
Bạc Minh Lâm ước rằng Bạc Tuấn Phong sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Nhưng giữa Bạc Tuấn Phong và vị trí chủ nhà, Bạc Tiêu Dương mong rằng Bạc Tuấn Phong tỉnh lại hơn.
Tâm trạng Vân Giai Kỳ bỗng trở nên hỗn loạn.
Cô không biết phải trả lời như thế nào.
Bạc Tiêu Dương nói: “Cô không cần trả lời tôi.
Kế hoạch của Mộ Lâm Châu, tôi sẽ nói cho ông nội biết, chuyện này sẽ do ông nội quyết định, nhưng tôi hy vọng cô sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt”
Cậu ta nói xong thì đứng dậy.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hờ Của Hác Tổng |||||
‘Vân Giai Kỳ đột nhiên nắm lấy tay cậu ta.
“Ít nhất… Không phải hôm nay!”
Vân Giai Kỳ khổ sở nói: “Cho tôi thêm một đêm nữa được không? Cho dù muốn tháo máy thở, tôi cũng muốn.
.
ở cùng anh ấy đêm nay”
Bạc Tiêu Dương sửng sốt hồi lâu, cười: “Ừm, được”
Cậu ta vừa nói, vừa nhẹ nhàng giơ tay lên, muốn chạm vào đầu cô, chỉ là tay giơ giữa không trung một lúc lâu, vẫn âm thầm thu tay lại.
“Tiểu Bắc với Vũ Minh đang ở cùng Mạn Nhị, tôi và Cung Chiến sẽ chăm sóc tốt cho chúng.
Đêm nay, cô cứ ở lại đây, cùng với anh ấy”
Bạc Tiêu Dương vừa đi đến cửa, phía sau bồng truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Vân Giai Kỳ: “Cảm ơn cậu…”
Một câu “cảm ơn cậu” này, không biết là cô đang cảm ơn vì điều gì nữa.
Bạc Tiêu Dương khựng lại một lúc, sau đó rời đi không ngoảnh lại Cửa phòng bệnh đóng lại.
Vân Giai Kỳ ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú đang yên lặng năm trên giường của Bạc Tuấn Phong Trên mặt anh đang đeo mặt nạ thở, trong miệng có gắn một ống thông, cũng không biết là đang truyền cái gì nữa.
Trong phút chốc, cô bỗng cảm thấy đau lòng.
Đau lòng vì anh, nếu như anh vì sự ích kỷ của bản thân cô mà thật sự không tỉnh lại nữa, cô sẽ không chịu đựng được những điều ấy.
“Tuấn Phong, anh tỉnh lại đi, được không?”
Vân Giai Kỳ đau lòng nằm lấy tay của anh, hôn đi hôn lại lên đâu ngón tay lạnh lẽo của anh, những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống.
“Tôi không trách anh, tôi cũng không hận anh, tôi thề… Sau này, cho dù anh làm gì tôi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không trách anh đâu.
Vân Giai Kỳ đôi mắt đãm lệ: “Tôi cũng không chạy trốn nữa, sẽ không chạy trốn khỏi anh nữa, sau này, ngay cả khi anh đuổi tôi đi, tôi vẫn sẽ mặt dày mà ở cạnh anh, bảo vệ anh, không đi đâu nữa…”
“Tuấn Phong, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
.
”.
“Anh biết không, từ nhỏ đến lớn, ước mơ lớn nhất của tôi là được khoác lên mình chiếc váy cưới, được đứng bên cạnh anh, được làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh…”
“Nếu như không phải anh, thì ai sẽ khoác lên chiếc váy cưới cho tôi đây.
.
”
“Tuấn Phong, anh có còn muốn cưới tôi nữa không? Không phải anh đã đồng ý với tôi là anh sẽ cưới tôi, sẽ tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho tôi, anh quên rồi sao? Không phải anh nói, những lời anh đã hứa anh nhất định sẽ thực hiện sao?”
“Tuấn Phong, Tuấn Phong…”
Cô tuyệt vọng gọi tên anh, vừa khóc vừa cười.
Cả một đêm.
Cô nằm cạnh bên giường, nói rất nhiều rất nhiều chuyện với người đàn ông còn đang bất tỉnh.
.