HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



Ông ta nghẹn ngào nói chuyện, cho dù ông cụ cũng coi như đã trải qua mưa gió một đời, trường hợp gì chưa từng thấy, ông ta cũng coi như đã trải qua một lần người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhưng Bạc Tuấn Phong là cháu trai ông ta yêu thương nhất, nhìn Bạc Tuấn Phong như vậy, lòng của ông ta quả thật giống như bị tê tái vậy.

Bạc Phong Chiến đột nhiên đứng dậy.

Ông ta đi đến bên giường, Vân Giai Kỳ lặng lẽ nhường chỗ cho ông ta Đây là một người đàn ông trung niên, cho dù đã hơn 40 tuổi, nhưng ở trên mặt của ông ta, lại rất khó nhìn thấy dấu vết năm tháng trôi qua, chỉ có sau khi thời gian lắng đọng lại, mới có ý vị của người đàn ông trưởng thành.

Ngũ quan của ông ta vô cùng giống với Bạc Tuấn Phong, Anh tuấn, tuấn mỹ, đường nét thâm thuý.

Bạc Phong Chiến đứng ở cạnh giường, cúi đầu nhìn Bạc Tuấn Phong, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là, nhẹ nhàng phủ tay lên trán Bạc Tuấn Phong, nhưng lại hơi run rẩy.

Ở trong mắt mọi người, Bạc Phong Chiến không được tính là một người cha có trách nhiệm.


Lúc đầu, ông ta nháo quyết liệt với Bạc Ngạn Thiên, mỗi người đi một ngả với nhà họ Bạc, định cư ở nước ngoài một đi không trở lại, nhưng cũng không có nghĩa à, đứa con trai Bạc Tuấn Phong này không có sức nặng ở trong lòng hắn.

Bạc Phong Chiến hơi nhíu mày, nhìn Bạc Tuấn Phong hôn mê không tỉnh, không nói gì, nhưng sắc mặt rất nặng nề, trong ánh mắt mang theo đau thương nồng đậm.

“Tuấn Phong”
Bạc Phong Chiến trầm giọng nói: “Cha đã trở về, con không mở mắt ra nhìn cha sao?”
Giọng nói của ông ta rất thấp, Vân Giai Kỳ nghe thấy cũng không tránh khỏi mũi đau xót Bạc Tuấn Phong thời trẻ, nhận thức với người cha này cũng không quá sâu, nhưng đối với Bạc Phong Chiến, cho dù anh cảm thấy xa lạ, nhưng từ trước tới nay vẫn luôn có thái độ kính trọng.

Không có một người con nào không khát khao tình thương của cha.

Bạc Tuấn Phong từ nhỏ thiếu tình yêu thương của cha và mẹ, vì vậy, trong lòng vô cùng mẫn cảm Bạc Phong Chiến nhảm mắt, lại mở mắt ra lần thứ hai, hốc mắt hơi phiếm hồng “Ba xin lỗï con.

Coi như cha xin con, cho cha một cơ hội bù đắp cho con…”

Bạc Ngạn Thiên nghe vậy, giọng điệu hơi trách cứ: “Bây giờ Tuấn Phong như vậy rồi, mày mới cảm thấy mày thân là cha, có bao nhiêu sai lầm, mới biết phải chịu trách nhiệm với Tuấn Phong? Không cảm thấy quá muộn rồi sao? Nhiều năm như vậy, mày một đi không trở về, không hỏi thăm gì đến Tuấn Phong, bây giờ nói những điều này, không cảm thấy quá muộn rồi sao?”
“Cha” Bạc Phong Chiến lạnh lùng nói: “Lần này con về, không ph chấp với người”
tranh Bạc Ngạn Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tao chỉ là cảm thấy oan ức thay cho Tuấn Phong!”
“Phải”
Bạc Phong Chiến nói: “Là con có lỗi với con trai”
Bạc Phong Chiến không định cãi nhau với Bạc Ngạn Thiên, ông ta chỉ muốn Bạc Tuấn Phong bình an vô sự.

Hầu kết Bạc Ngạn Thiên trượt một chút, nói với Bạc Phong Chiến: “Tối hôm nay, chuẩn bị rút ống thở, trước đó, mày ở cùng nó cho tốt đi! Hi vọng nó có thể tỉnh không nhiều, nếu như, Tuấn Phong thật sự có sơ suất gị, thời gian mày có thể ở cùng nó cũng không nhiều nữa!”
Ông cụ nói xong, quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Phong Chiến Bạc Phong Chiến đứng ở cạnh giường, động cũng không động, giống như một pho tượng điêu khắc.

Đợi đến khi Bạc Ngạn Thiên đi rồi, ông ta bỗng nhiên quay mặt đi, từ góc độ của Vân Giai Kỳ, mơ hồ nhìn thấy động tác ông ta gạt nước mắt Đàn ông từ trước tới nay không dễ dàng rơi nước mắt.

Đặc biệt là đàn ông ở độ tuổi này như Bạc Phong Chiến, sóng to gió lớn nào chưa từng thấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi