Để kiểm soát lưu thông máu thì nhất định phải nghĩ cách làm hạ huyết áp xuống.
Anh ta vừa nói gì?
Người đã có thể tự thở trở lại, ý của anh ta là…
Bạc Tuấn Phong không bị chết não!
Anh ấy không sao!
Vân Giai Kỳ vui mừng đến rơi nước mắt Cô che mặt, nước mắt xen qua kẽ tay cô không ngừng chảy xuống.
Mộ Lâm Châu nhăn đôi chân mày nói: “Anh ta mặc dù không bị chết não, nhưng cô cũng nên chuẩn bị tâm lý đi! Nếu như tôi đoán không sai thì anh ta không chết não, cũng không phải giả chết não, mà là trạng thái thực vật”
Trạng thái thực vật..
“Tôi không thể nói trước được lúc nào anh ta có thể tỉnh lại, nhưng mà cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Chỉ là, anh ta có thể tỉnh lại khi nào, đều là nhờ vào số mệnh của anh ta!”
Người thực vật Người thực vật, kết quả này cũng không phải là không chấp nhận được.
So với chết não thì vẫn là tốt hơn!
Chết não, người chết rồi, mới thật sự là không còn gì cả.
Nhưng người thực vật, cũng có nghĩa là Bạc Tuấn Phong vẫn là có hi vọng tỉnh lại!
Anh vẫn còn sống!
Vân Giai Kỳ có chút cấp bách xông vào phòng bệnh.
Mộ Lâm Châu nhanh chóng ngăn cô lại: “Trước mắt ai cũng không thể đi vào, mười hai giờ mới có thể, các người ai cũng không thế đi vào.”
Anh ta lại giải thích nói: “Qua mười hai giờ, sau khi kiểm tra xong các triệu chứng bệnh tật đều vững vàng, các người mới được đi vào”
Vân Giai Kỳ gật gật Mộ Lâm Châu nói: “Tôi hơi mệt chút, trợ lý của tôi sẽ theo dõi anh ta bất cứ lúc nào, nếu là có tình huống gì xảy ra, bọn họ sẽ lập tức báo cho tôi biết, các cô cũng đừng quá lo lắng”
“Lâm Châu, cám ơn anh.”
Mộ Lâm Châu cười một tiếng: “Cô gái, cô cũng không phải cảm ơn tôi, chỉ cần cô đừng có lại khóc nhè là tốt!”
Anh ta rõ ràng rất mỏi mệt.
Những gì anh ta không nói sau khi Bạc Tuấn Phong bị rút ống nội khí quản, anh đã chết đi sống lại vài lần.
Mộ Lâm Châu đã cố gắng gi cổng quỷ môn mang về.
Cường độ cuộc giải cứu hoàn toàn có chút hao phí tinh thần.
cứu anh nhiều lần trước, mới đem người từ Nhưng, kết quả cũng coi như tất cả đều đáng mừng!
Vân Giai Kỳ đi đến cửa sổ, rèm đã bị xốc lên, trong phòng bệnh, còn có người trong bệnh viện đang dọn dẹp ga giường cùng cái chăn bị máu nhuộm đỏ.
Ga giường được đổi mới hoàn toàn.
Bạc Tuấn Phong như cũ nhắm mắt lại, chỉ là, điện tâm đồ bên trên nhịp tim tân suất: thanh âm “dẹt, xẹt’, như cũ nhắc nhở cô, anh đã về tới nhân thế.
Nước mắt Vân Giai Kỳ không ngừng rơi xuống, là bởi vì vui đến phát khóc!
Anh không có bỏ mặc cô.
Lần này, giống như giành lấy cuộc sống mới!.