HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN



“Được? Lý Phong Tuấn gật đầu, anh ta lo lắng nhìn Vân Giai Kỳ, tồi nhanh chóng rời đi Bạc Tiêu Dương cúi đầu, cậu ta cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi trên mặt Vân Giai Kỳ.

Không chịu được vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đột nhiên hỏi: “Tôi không được sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng, từ tính, cực kỳ dịu dàng.

Vân Giai Kỳ ngước đôi mắt đỏ hoe lên, chạm vào ánh mắt thâm tình của Bạc Tiêu Dương dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Nhất định phải là anh ấy sao?”
Bạc Tiêu Dương hỏi: “Không thể là tôi sao?”
‘Vân Giai Kỳ ngẩn ra, có chút không được ý tứ trong câu nói của câu ta.

“Những gì Bạc Tuấn Phong làm được, tôi cũng có thể làm.

Anh ấy có thể cho cô cái gì, tôi cũng có thể.

Thứ anh ấy không thể cho cô, tôi vẫn có thể”
Bạc Tiêu Dương nói một hơi, sau đó liền quan sát sự thay đổi trên nét mặt Vân Giai Kỳ, “Cho nên…”

Bạc Tiêu Dương hít sâu một hơi, âm thanh khàn khàn: “Không thể là tôi sao?”
Vân Giai Kỳ mở to hai mắt.

Mắt cô còn vương nước mắt, rất đáng thương.

Bạc Tiêu Dương cảm thấy cơ thể của mình nóng lên vì những giọt nước mắt của cô.

Cậu ta đột nhiên cúi đầu, một tay nâng cảm cô, nhẹ nhàng phủ lấy môi cô.

Bị hôn mà không kịp đề phòng, Vân Giai Kỳ không đoán trước được, cả người cứng lại Lấy lại được tinh thần, cô lập tức muốn đẩy cậu ta ra Bạc Tiêu Dương không dừng lại, nụ hôn mỏng manh và mềm mại rơi xuống chóp mũi và giữa lông mày cô.

Sau đó, hôn từng chút một, nước mắt của cô.

Thấy nụ hôn của cậu ta lại sắp rơi xuống môi cô, Vân Giai Kỳ đột ngột đẩy cậu ta ra: “Bạc Tiêu Dương, cậu đừng làm thế này!”
Cậu ta đã hoàn toàn vượt qua ranh giới “Tôi không có ý gì với cậu cả”
Tim Bạc Tiêu Dương loạn nhịp đập mạnh một thoáng, lại mỉm cười: “Ừm, tôi biết”
Nhưng vẫn muốn tranh thủ một chút.


Vân Giai Kỳ quay mặt đi.

Cô nắm chặt tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, quay lưng về phía Bạc Tiêu Dương: “Tiểu Bắc, cậu có thể thay tôi chăm sóc mấy ngày được không?”
“Hả?” Ánh mắt Bạc Tiêu Dương hơi lạnh: “Cô muốn về nước?”
Đột nhiên Vân Giai Kỳ không quay đầu lại mà chạy đi.

Cô phải về nước!
Cô phải về bên cạnh Bạc Tuấn Phong.

Trong đầu Vân Giai Kỳ lúc này chỉ có mỗi ý nghĩ đấy.

‘Vân Giai Kỳ trở lại phòng bệnh, nhanh chóng cầm lấy túi của mình.

Ngoài ra, cô không mang theo bất kỳ đồ vật nào.

Lấy giấy chứng nhận và túi xách, Vân Giai Kỳ vừa bước đến cửa phòng bệnh thì đâm đầu vào Bạc Tiêu Dương.

Bạc Tiêu Dương ôm chặt cô: iai Kỳ, bây giờ cô không thể về nước được”
“Tại sao tôi không thể về nước?”
Vân Giai Kỳ tức giận: “Bạc Tiêu Dương! Cậu lừa tôi! Tuấn Phong đã sớm tỉnh lại, vậy mà cậu lại không hề nói với tôi! Tôi tin tưởng cậu như vậy, mà cậu lại giống như đám người đó, đều giấu diếm tôi, gạt tôi!”
Bạc Tiêu Dương không hề nghĩ tới, cô lại có thể tức giận vì chuyện này như thế “Tôi không muốn nói chuyện với cậu, nếu cậu muốn tốt cho tôi, thì thay tôi chăm sóc Tiểu Bắc”
Nói xong, cô nhìn về hướng phòng mổ, nghiến răng, lao ra ngoài, đi thẳng tới sân bay..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi