HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

Chương 1367

Vân Giai Kỳ đáp: “Con đến là để kính trà, không phải là đến vì phần quả này”

Mộ Ngọc My nghe thấy những lời này, trong lòng có chút không vui tiếp lời: “Cô nói giống như thế tôi tới đây vì phần quà vậy! Vân Giai Kỳ, chắc không phải là vì ông nội đột nhiên quên mất, không kịp tặng quà cho cô nên cô mới nhỏ nhen, ích kỷ như vậy chứ?”

“Ích kỷ?” Vân Giai Kỳ giều cợt nói: “Chẳng lẽ cô rộng lượng hơn tôi sao?”

‘Vân Giai Kỳ, cho dù cô có chê ít cũng không Tim của Mộ Ngọc My đập mạnh một phen: “Tôi không rộng lượng hơn cô ở chỗ nào hả? Tôi mà là cô thì tôi còn lâu mới vì chút chuyện bé teo này mà làm mình làm mẩy nhé!”

“Nếu như cô hào phóng hơn tôi, vậy thân là mợ cả mà sao của hồi môn cô mang đến nhà họ Bạc chỉ bãng có một nửa số hồi môn mà tôi mang đến vậy?”

Mộ Ngọc My nghe thấy lời này của cô, thoáng cái cổ họng đã nghẹn ứ.

Có nhiều người của nhà họ Bạc đang ở đây như vậy mà Vân Giai Kỹ lại nói những lời này, đây chẳng phải định công khai muốn khiến cô ta khó xử Sao?

Bời dù sao thì cô ta cũng là mợ cả mà của hồi môn đem theo còn không nhiều bằng một mợ ba, như vậy chẳng phải đã khiến người khác không còn mặt mũi nào rồi sao?

Mộ Ngọc My không cho là đúng nên cãi lại: “Của hồi môn thì nói lên được gì chứ? Của hồi môn của cô đúng là nhiều hơn tôi, hào phóng hơn tôi đấy, nhưng chuyện nào quy về chuyện nấy, quà mà ông nội cho cô thì cô nên nhận lấy, làm gì có cái đạo lý không nhận chứ?”

Vân Giai Kỳ mỉm cười: “Sự ưu ái của ông nội khiến tôi được yêu thương mà lại vừa mừng vừa lo, tôi không dám hy vọng xa vời, Tôi thán là mợ ba, vậy mà vẫn nhận được món quà của ông nội. Ở bên ngoài đồn đại ông cụ bên trọng bên khinh, thiên vị đích tôn, nhưng hiện giờ xem ra đám người tâm thường kia đã trách lâm ông nội rồi!”

Nói xong, cô đi đến chỗ chiếc rương cầm tay, nhìn một cái, mỉm cười nói: “Ông nội vẫn rất ưu ái Tiêu Dương và con! Nếu như ông nội đã ưu ái như thế, vậy thì phần quà này con chỉ có thể lo sợ mà nhận lấy thôi, con cảm ơn ông nội!”

Bạc Ngạn Thiên nghe những lời này, cảm thấy mỗi một câu nói của Vân Giai Kỳ đều là miệng nam mô, bụng một bồ dao gãm.

Những lời này mặt ngoài nghe thì giống như đang khen ngợi ông ta, nhưng cẩn thận suy ngắm lại thì đây chẳng phải là một loại châm biếm ngược sao?

Mia mai ông ta thiên vị, mỉa mai ông ta cho Mộ Ngọc Mỹ tận thỏi vàng ba mươi tỷ lại chỉ cho cô miếng vàng mười lăm tỷ, Vân Giai Kỳ cười khen ngợi ông ta đã ưu ái, nhưng thực tế lại chứa đầy sự khinh thường cùng giễu cợt trong những câu chữ: Vừa rồi ông ta không lấy quà kính trà ra chính vì muốn cổ ý làm khó dễ cô. Không ngờ tới lại bị con bé chết tiệt kia cản ngược lại một ngụm, suýt chút nữa khiến ông ta khó xử rồi!

Thế nhưng những lời này của Vân Giai Kỳ lại cứ không có gì sai cả, mặt ngoài đều là khen ngợi, ông ta muốn bới ra chút sai sót cũng không có lấy cái để mà bới móc.

Bạc Ngạn Thiên tích cả một bụng đều là lửa giận, nhưng lại không có chỗ để phát tiết, nên ông ta chỉ có thế xanh mặt ngồi nguyên ở chỗ đó.

Ông ta tung hoành trên chiến trường danh lợi nhiều năm như thế, vậy mà đến hôm nạy lại bị một con nhóc trẻ tuổi làm cho không làm gì được?

Ông ta có thể không nén giận được sao?

Bạc Tiêu Dương nhìn cô một cái, khoé miệng chứa đựng ý cười.

ày so với tưởng tượng của cậu ta đúng là kiên cường hơn ấy quà của Bạc Ngạn Thiên còn không quên giãm ông cụ một cái.

Nhưng cũng thật không ngờ… chỉ trong thời gian năm năm ngắn ngủi, cô lại có thế dựa vào bản thân mình tích lũy một thân phận phong phú như vậy, sao có thể chưa từng quét ngang chiến trường danh lợi, con giỏi hơn cha cho được?

Rời khỏi nhà họ Bạc.

Vừa nãy Vân Giai Kỳ lên xe, Bạc Tiêu Dương ngồi ở ghế lái đột nhiên bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha Vân Giai Kỳ kinh ngạc quay ra nhìn cậu ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi