HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

Chương 1380

*Nghe nói cách đây không lâu Vân Ngọc Hân bị phong sát rồi, nhưng cho dù là bị phong sát thì cô ta cũng không đến mức làm việc mất hết lương tâm như thế chứ!”

“Mộ Ngọc My cũng quá đáng thương rồi!”

“Bạc Tuấn Phong thì lòng dạ sắt đá, vứt bỏ cô ta lại lễ cưới, còn bị người ta tạt axit nữa…”

“Giữa Vân Ngọc Hân và Mộ Ngọc My có thù hận gì sao?”

“Không biết nữa… những nhà quyền thế đều có món nợ khó nói…”

Bạc Tuấn Phong vừa bước ra khỏi cửa nhà thờ liền nhìn thấy một chiếc xe vội đỗ ở cửa.

Cung Dận xuống xe, khi nhìn thấy Bạc Tuấn Phong một mình bước ra ngoài cửa, sắc mặt của Cung Dận liền biến sắc, không quan tâm những thứ khác, lập tức đi về hướng anh và siết chặt cánh tay anh.

“Ông nội cậu đâu?”

“Sao vậy?” Bạc Tuấn Phong nhìn thấy sắc mặt của Cung Dận khác thường, cũng nhận ra một manh mối: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Giai Kỳ… Giai Kỳ bị bắt cóc rồi!” Cung Dận là một người bình tĩnh, vững vàng nhưng giờ đây cũng lộ ra vẻ mặt hoảng loạn: “Ngay cả xe chở người cũng bị một đám người không rõ danh tính cướp đi mất Bạc Tuấn Phong nhíu mày, não ngừng hoạt động mất hai giây, sau đó thật lâu mới có phản ứng: “…Cái gï?”

Chiều tối, hoàng hôn mờ ảo dưới chân trời.

Mực nước biển kéo dài, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp in xuống mặt biển và nhuộm thành những gam màu vô cùng rực rỡ.

Trong lúc ý thức Vân Giai Kỳ còn đang mơ hồ, cô cảm thấy mình bị người nào đó ở trên xe chuyển đến trong một cái hòm gỗ.

“Ưm…”

Cô mơ màng thốt ra vài âm thanh đứt quãng, Phía trên đầu cô truyền đến giọng của một người đàn ông nói giọng Mỹ chính gốc “Hình như người tỉnh rồi!”

Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân không có sức lực, tứ chỉ mềm yếu.

Bên tai truyền đến tiếng còi du thuyền “U..”

‘Cô mở mắt nhìn cảnh vật ở xa, thấy bản thân bị bỏ vào trong một cái hòm hình vuông.

Đây là đâu.

Não cô giống như bị keo dán chặt vậy, hoàn toàn không thể chuyển động. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô chỉ nhìn thấy bản tay bọc khăn hướng về mặt cô. Chiếc khăn tay áp chặt vào mặt cô. Đôi mắt cô tối săm lại rồi bất tỉnh nhân sự.

Đến khi hồi phục ý thức lại lần nữa, cô nhẹ nhàng mở mắt ra, cảm thấy bản thân đang nắm trên một chiếc giường.

Xung quanh bốn phía căn phòng đều trống trải.

Không đợi cô nhìn rõ xung quanh thì cô đã nhìn thấy những phụ nữ mặc đồ màu trắng vây quanh mình.

Một người phụ nữ tóc nâu, đeo kính nửa gọng, đôi mắt xanh ngọc giữ chặt lấy cô.

“Cô… cô là ai?”

“Cô gái ngoan! Đừng sợi”

Người phụ nữ vừa chiêm ngưỡng chiếc váy cưới tuyệt đẹp trên người ‘Vân Giai Kỳ vừa cười nói: “Cô thực sự là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trên thế giới này đấy: Nói xong, trong tay cô ta cầm một ống kim tiêm nhọn, ngay sau đó đâm vào da của cô.

Thông qua tính mạch, một loại thuốc không rõ ngưồn gốc đã được.

đưa vào người cô.

“Đây… là cái gì vậy?”

Vân Giai Kỳ vùng vây một lúc, thấy đầu nặng chân nhẹ, toàn thân nặng như bị rót chì.

“Thư giãn đi… ngoan ngoấn ngủ một giấc.” Giọng nói của người phụ nữ giống như thôi miên, dần dần nhẹ nhàng võ về bên tai Vân Giai Kỳ: “Ngoan, nghe lời…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi