HAI THAI NĂM BẢO TỔNG TÀI BẪY ĐƯỢC VỢ NGOAN

Chương 1433

Cô cảm thấy bản thân không có cách nào thanh minh được. Nhưng vốn dĩ cô không biết, muốn đổ tội cho người khác thì không lo thiếu chứng cứ. Cô cho rắng, cố gắng giải thích thì ông cụ này sẽ tin cô. Nhưng đổi lại chỉ là những cái tát vô tình.

Bạc Ngạn Thiên chỉ vào mặt cô nói: “Cô muốn ở lại nhà họ Bạc, được thôi! Ở đây tôi là lớn nhất, sau này, ở nhà họ Bạc, cô chính là tôi tớ, là con ở. Muốn ở lại thì phải biết nhìn sắc mặt người khác. Cô cho rằng ai có thể bảo vệ cho cô? Ai cũng không thể bảo vệ được cô! Con bé..”

Ông ta chỉ tay về phía Mộ Ngọc My: “Sau này cô tuyệt đối không được chọc tức con bé! Con bé là vợ của Bạc Tuấn Phong, là mợ chủ của nhà họ Bạc, là thân phận mà cô không thế trèo lên được, cô không đáng xách dép cho con bé Hai mắt Vân Giai Kỳ ửng đỏ nhìn chấm chấm Bạc Ngạn Thiên, cô không nhịn được nữa, một giọt nước mắt từ chảy xuống từ khóe mắt cô.

Cô im lặng một lúc lâu, sau đó nghiến răng nói rõ từng chữ một: “Tôi không có!”

Bạc Ngạn Thiên tức giận liếc nhìn c‹ Vân Giai Kỳ không nói thêm một l Cô ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối bưồn bã khóc lóc: “Tôi nói là tôi không có! Tại sao ông lại không tin tôï?”

Nhìn xung quanh, căn phòng chật ních người, nhưng không một ai đứng về phía cô.

Lúc này Vân Giai Kỳ cảm thấy vô cùng bất lực.

Ngoài cửa đột nhiên vang đến tiếng bước chân vội vã.

Bạc Tiêu Dương vừa đi tới cửa thì thấy Bạc Ngạn Thiên và một đám người giúp việc đang vây quanh Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ che mặt, ủ rũ nép mình trong góc.

Cậu ta nhanh chóng gạt đám ĐSng một bên, bước đến, thấy cô tủi thân đến mức nước mắt đầm đìa.

“Giai Kỳ!”

Cậu ta đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, thấy cô vẫn một mực muốn che mặt, sốt ruột mở tay cô ra.

Bạc Ngạn Thiên ở phía sau nói: “Con tới đây làm gì?”

“Ông nói cái gì?”

Bạc Tiêu Dương quay lại, nhìn về phía ông ta.

“Cô ấy là cháu gái của ông, ngay cả cháu gái của mình mà ông cũng không bảo vệ được sao?”

Bạc Tiêu Dương không để ý tới ông ta, gỡ hai tay của Vân Giai Kỳ ra thì nhìn thấy hai má cô vừa đỏ vừa sưng, Người đàn ông nhảm chặt mắt lại rồi lại mở mắt ra, nói với ông nội mình: “Tại sao ông nội lại tức giận như vậy? Cô ấy đã làm gì sai để ông phải đối xử với cô ấy như thế?”

Bạc Ngạn Thiên nói: “Làm sai bị đánh là đúng, ở nhà họ Bạc, nếu ngay cả tôn tỉ trật tự mà cô ta cũng không biết thì nhà họ Bạc giữ cô ta lại làm gì”

Bạc Tiêu Dương đột nhiên đứng dậy: “Tôn tỉ? Trật tự? Cô ấy cũng là con người, có máu có thịt, không phải đế ông cứ muốn nói đánh là đánh!”

Bạc Ngạn Thiên trừng mắt nhìn cậu ta: “Con cũng muốn đến chọc tức ông sao?”

Bạc Tiêu Dương nói: “Oô ấy không hiểu cái gì hết, Phó Lam Tiêu nói đầu óc của cô ấy bây giờ giống như của đứa trẻ sáu, bảy tuổi…”

“Cô ấy đã trở thành một người bị thiểu năng trí tuệ, cho nên cô ấy không phải vô lễ!

Bạc Tiêu Dương nắm chặt tay.

Vân Giai Kỳ thấy Bạc Tiêu Dương đang chản trước mặt cô, đột nhiên ÿ ở sau lưng cậu ta nói: “Là cô ấy dùng nước tạt tôi trước… không phải tôi coi thường người khác, là cô ấy bắt nạt tôi trước…”

Cô giống như là một đứa trẻ vừa chịu ủy khuất cực lớn, nức nở nói Mặc dù cô không biết người đàn ông đang bảo vệ cô là ai, nhưng cô vẫn có thế cảm nhận được sự bảo vệ của người đàn ông này dành cho cô.

Bạc Tiêu Dương quay đầu lại cười với cô: ‘Ừ, tôi tin cô.”

Ánh mắt Vân Giai Kỳ cuối cùng cũng lấy lại được một chút tỉnh thần Thế giới này vẫn còn có người tin tưởng cô!

Cô lập tức lau đi nước mắt, đứng bên cạnh Bạc Tiêu Dương, nhìn Bạc Ngạn Thiên rồi nói: “Ông không tin cũng được, nhưng ông không được đánh tôi! Ông có tuổi rồi, nên tôi không đánh trả! Nếu không…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi